Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Minh Nguyệt Thính Phong

Chương 117

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 117


chuyện mấy mật thám Nam Tần làm ra, cũng tuyệt đối không thể là chuyện

Long Đại.

Ông đã từng nghe nói về uy danh của Long Đại trên chiến trường, nhưng chưa từng thấy hắn g·i·ế·t địch thế nào cả. Xưa nay khi gặp nhau bàn chuyện, tuy Long Đại không che giấu khí thế võ tướng trên người, nhưng

Lương Đức Hạo. Một hộ vệ khác huơ kiếm đánh tới, nhưng bên hông lại bị

đến. Theo bản năng kẻ kia nhảy lùi về phía sau, nhưng trong lúc đó Long

người Lương Đức Hạo. Ba hộ vệ của Lương Đức Hạo đã nhảy xuống ngựa, gắng sức chống cự. Tuy Lương Đức Hạo là thái úy, trông coi quân sự binh

thích khách bên trái đang tấn công đến, cướp trước hai bước, giơ tay

bách tính, dường như con gái đều là tiền vốn để đổi lấy lợi nhuận. Hắn

cho người khác biết không. Rốt cuộc con gái thương nhân kia lai lịch thế nào, có liên quan với Nam Tần không.”

đến trước phòng họ, có người gõ nhẹ lên cửa hai cái rồi rời đi. Không

Long Đại hờ hững đáp: “Các vị đại nhân tất bật bận rộn, khổ cực vất vả, nhưng vẫn có thể tán gẫu náo nhiệt như trên phố phường, thả

Long Đại mặc xác hắn ta, xoay người vung trường kiếm lên,

không vết tích, vậy nhất định không phải là thổ phỉ rồi.”

Lương Đức Hạo nghĩ một lúc, nghĩ rồi lại nghĩ, sắc mặt lập tức tái mét: “Ý ngươi là…”

hoàng đế Nam Tần có thể sẽ mời các nước tương trợ, đến lúc đó Đại Tiêu

đề phòng cẩn thận hơn. Cũng sẽ dâng tấu lên hoàng thượng, nói rõ chuyện

Đưa đuốc lại gần nhìn kỹ hai kẻ kia, không ai nhận ra cả.

tung cước đạp bay, một tên khác đuổi kịp, vung kiếm nhắm thẳng vào mặt

Long Đại cười khẽ: “Hoàng thượng sợ ta hồ đồ, trúng phải mỹ nhân kế ư?”

một tiếng, một thanh đại đao bay đến, cắm thẳng vào giữa ngực thích

Thanh khó giữ được chức quan rồi, hoàng thượng đã hạ chỉ, ắt hẳn sẽ tước quan lưu đày, còn gia tộc họ hàng hắn có dính líu hay không, đợi ta đi

“Tùy việc mà xét thôi. Ta vừa nói rồi đấy, không biết là ai,

“Khi đó ta đã lên đường rồi, lúc nhận được tin thì đã chậm.

chóng thấy bốn người nhóm Lương Đức Hạo cưỡi ngựa giơ đuốc rời khỏi

Long Đại chẳng hề dừng lại, cũng không thèm nhìn sang, lập tức

Chụp mũ tội danh này nặng thật đấy, nhưng Long Đại không phản bác, chỉ im lặng lắng nghe.

người khác, những người thích hợp khác, nếu không phải đang có chuyện

Lương Đức Hạo nói: “La thừa tướng tiến cử trưởng sứ Bành Kế Hổ

Lương Đức Hạo trợn mắt há mồm.

Hai tên thích khách kia che mặt, không thấy rõ biểu cảm, nhưng

“soạt” một tiếng, trường kiếm đâm vào ngực thích khách, thích khách rú

ta.”

ngươi tìm ngự sử đại phu Tạ đại nhân đến tiến môi cho ngươi, Tạ đại nhân vốn cùng quản lý sự vụ chung với La thừa tướng, La thừa tướng vẫn luôn

Long Đại thi lễ cám ơn. Chuyện tấu chương này, nếu là Lương Đức Hạo làm thì sẽ có sức thuyết phục hơn hắn nhiều.

nữa, lúc này mới có ánh sáng.

tóm lấy hai kiếm lao về phía đại đao của kẻ kia.

được. Ta chỉ là nói sau khi đại nhân rời đi, trong triều đình đã xảy ra

Lương Đức Hạo gật đầu, ông trầm ngâm một hồi rồi nói, “Tướng

thẩm tra kỹ sẽ định đoạt. Tấu chương hắn trình lên rất lộn xộn, rốt cuộc Đông Lăng làm ầm chuyện gì hắn không biết, đại sứ Nam Tần bị ai g·i·ế·t

“Các ngươi đến, là muốn lấy mạng của ta?”

Lương Đức Hạo và Long Đại cẩn thận bàn bạc một phen, đến khi đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa đã ngừng rơi.

mạnh vào chúng mấy phát, làm chúng phải mở to miệng. Khóe miệng hai kẻ

nhau, hổ khẩu* rung đến phát đau, còn chưa kịp phản ứng lại thì trước

lên che, nhưng không ngờ dưới chân Long Đại lại dao động, lật người

tội qua loa, không thể bảo là nói lung tung được. Không biết là ai,

Lương Đức Hạo tức giận: “Đừng có đổi chủ đề, đang nói chuyện

Long Đại, cũng đang đứng trước mặt chúng.

Long Đại mím môi, nói với vẻ như bất đắc dĩ:“Nếu không biết được kẻ nào biết nhiều thì g·i·ế·t đại một tên đi.”

“Ta phải bảo vệ nàng ấy. Vì giờ đang là giây phút quan trọng,

“Cũng không phải có gì đặc biệt lắm, chỉ là vào thời điểm ấy, ta biết nàng chính là người nên cưới.”

Hộ vệ đạp một phát vào sau đầu gối của hai tên thích khách, “bịch” một tiếng hai kẻ quỳ xuống.

Lương Đức Hạo đáp: “Đó chỉ là bước cuối cùng thôi. Hoàng thượng không sợ Nam Tần, binh lực Đông Lăng không mạnh, cũng không thể chống

lâu sau, có hai cánh cửa có động tĩnh mở chốt, có tiếng bước chân của

“Đúng thế.” Lương Đức Hạo gật đầu, “Ta đã bàn bạc với những

cái, đá trường kiếm của kẻ kia lên giơ tay chụp lấy, “keng” một tiếng né người đỡ lấy đại đao của tên còn lại, rồi trở tay vung chưởng đẩy một

động mượn binh, xâm nhập từ thành Cố Sa. Đến lúc đó sau lưng trước mặt

như xem xem ai là người sẽ chạy xa hơn. Mà khi chúng chừng lại thì hộ vệ của Lương Đức Hạo đã đuổi kịp, trường kiếm gác lên cổ bọn chúng, còn

Long Đại biết, đây là Lương Đức Hạo dẫn người rời đi.

mệt hơn thôi. Suy đi nghĩ lại, ta tự đề cử mình vậy. Chuyện quận Mậu này đúng là kỳ lạ, ta đồng ý đến, dĩ nhiên hoàng thượng rất vui.”

không nói rõ ràng. Đông Lăng và Nam Tần đẩy chuyện này lên Đại Tiêu

một người một ngựa p·h·ả·n· ·q·u·ố·c câu vinh được. Trong chuyện này, nhất định

Lương Đức Hạo biến sắc: “Long tướng quân, lời này không thể nói lung tung đâu.”

thế hả? Trong kinh thành có rất nhiều cô nương, vậy mà ngươi chẳng để

“Đến nửa đêm ta sẽ đi, khác thời gian với đại nhân.”

nửa chữ, cũng sẽ không bứt dây động rừng.”

thượng hạ lệnh, đảm nhận tuần tra sứ này sao?”

chóng đuổi theo bồi thêm một phát, chém bay đầu đối phương. Động tác rất liền mạch, không ngừng nghỉ tí nào.

hỏng tra án, mà còn gài tang vật hãm hại, mưu hại người trung thành với

Một thích khách nói: “Không phải quá rõ rồi sao?”

nhiều. Nghe thấy tiếng hô, hắn xách đại đao lên, điểm mũi chân một cái,

Long Đại cũng chẳng dừng chân, đạp một cái lên thân cây, mượn

đều đàm luận, đều đang suy đoán thâm ý trong đó.”

trước khi đại quân vào quận Mậu không? Nếu đợi đến khi ta sắp xếp xong

Lương Đức Hạo nói: “Khó trách ngươi gấp gáp tìm ta lén lút gặp

ta sẽ gặp nguy hiểm. Ý hoàng thượng là, nếu sự tình không đúng thì hãy

vung kiếm về thích khách đang huơ đại đao. Thích khách kia vội giơ đao

bước chân đã có phần hoảng hốt. Bọn chúng không muốn chiến nữa, quay

đây không phải là thóp lớn thì là gì? Những người kia vốn đã không vừa

cả thân phận nữ tử kia nữa. Nghe nói là đào hon trốn nhà. Cũng chỉ có đệ đệ nhà ngươi mới sẵn lòng gánh vác trận liều lĩnh của ngươi thôi. Quả

có bao nhiêu thóp rồi. Phía ngự sử đại phu cũng bị hỏi thăm đấy. Hỏi

Kẻ nọ phụt ra một ngụm máu tươi, bị đánh bay ra xa, đập vào thân cây rồi “bịch” một tiếng rơi xuống đất.

Long Đại thấy bọn họ đi vào rừng cây, vừa định xoay người đóng cửa sổ thì bên tai nghe thấy tiếng hô lớn: “Có thích khách!”

“Chỉ là suy đoán hợp lý mà thôi, không phải gài tang vật định

khỏi kinh thành, chức quyền của đại nhân sẽ tạm thời do thừa tướng đại

Long Đại nói: “Hoàng thượng nghĩ quá sớm rồi.”

thầm phái đi, sau đó c·h·ế·t trong phủ Diêu thái thú. Ngươi cảm thấy Sử

Long Đại nói: “Kẻ chạy nhanh nhất phải c·h·ế·t!” Giọng hắn không

bốn người đi ra ngoài, sau đó là tiếng động đi xuống cầu thang.

sau, ngoài cửa mơ hồ vang lên tiếng bước chân, tiếng động dừng lại khi

người bỏ chạy.

Kế Hổ. Nếu giống Bành đại nhân, nhất định hoàng thượng sẽ không muốn,

nhảy ra khỏi cửa sổ.

chiêu nửa thức, trong tình cảnh này thì rất khó để tự vệ. Thích khách

“Vậy cũng coi như là may mắn lớn cho chúng ta.”

Sử Nghiêm Thanh là đúng, nhưng chúng ta không điều tra ra được chân

“Giữ lại tên biết nội tình, kẻ còn lại g·i·ế·t đi.” Giọng Long Đại vô cùng bình tĩnh, nhưng lời nói ra lại tàn khốc vô cùng.

nghị gì khác thì sẽ chọn hắn. Nhưng hôm đó Bành Kế Hổ đến phủ ta thăm

chứ, chưa gì đã có hôn sự, lại còn từ xa cấp tốc chuẩn bị giấy hôn thú

Long Đại nói: “Cho nên vấn đề là ở chỗ, giữa ba nước, chỉ có

Hai kẻ kia sửng sốt.

“Ngươi để trong nhà chuẩn bị hôn sự cho ngươi, lại để nhị đệ

khách.

lúc, bốn bề tĩnh lặng, hắn để ý đến động tĩnh bên ngoài. Chỉ chốc lát

cũng coi như thích hợp, hoàng thượng để bọn ta bàn bạc, nếu không có dị

Đại đã xoay tay thu kiếm, né người tránh đi, trường kiếm đâm về phía

Cơ thể thích khách chợt căng cứng, cúi đầu nhìn đại đao trước

Ngựa giật mình chạy ra xa, ba hộ vệ nhanh chóng lùi về phía

bị g·i·ế·t ở quận Mậu, Hoắc tiên sinh mạo hiểm đến hiệp thương, kết quả

kia chảy đầy máu, thế nhưng vẫn không nói.

mắt đã hoa lên, trường kiếm của Long Đại đã hất đại đao của hắn ra chém

mắt ngươi rồi, chư quan lúc nào cũng muốn chỉnh Long gia các ngươi còn

không hề có chút manh mối nào? Trong nha phủ tướng quân của ta ở thành

không biết có bao nhiêu người tham gia, nhưng nhất định không phải là

lên thảm thiết, một hộ vệ của Lương Đức Hạo thoát khỏi đại đao, vội vàng bổ một cước cho kẻ kia. Thích khách ngã xuống đất, không còn nhúc nhích được gì.

đến đây, tuy với ta mà nói là chuyện tốt, nhưng một khi đại nhân rời

Lương Đức Hạo nói: “Đã xem rồi, chuyện mật thám này, huyên náo khá lớn ở thành Trung Lan đây.”

Kiếm trong tay hộ vệ của Lương Đức Hạo ấn mạnh xuống cổ thích khách. Ai mới là kẻ biết nội tình đây? Phải g·i·ế·t ai bây giờ?

ít biến hóa mà thôi. Ta rời đi đã hơn nửa năm, trong triều có vấn đề gì, e là đại nhân phải biết rõ hơn ta.”

thích khách xỉa đao chém lấy. Hộ vệ hét lên một tiếng thảm thiết, ngã

rên lên rồi ngã xuống đất, mũi chân Long Đại vừa chạm đất đã xỉa một

Long Đại hờ hững mở miệng: “Hỏi khẩu cung, chỉ cần giữ lại một tên là được.”

nhân nắm giữ, toàn bộ binh tướng thống soái trong kinh và xung quanh sẽ

Long Đại tập võ, dĩ nhiên thính giác nhạy hơn người thường

Lương Đức Hạo hỏi: “Là ai phái các ngươi đến?”

hại.”

tay thì cũng không có cách nào cả. Tự ngươi tính lại đi, bản thân mình (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Long Đại nhíu mày: “Ta có rắc rối ư?”

khác lại bổ nhào về phía ông, hai hộ vệ khác một người thì đang lấy một

tổ chức hôn sự như thế. Ngươi nói xem, rốt cuộc nữ tử kia là thế nào thế hả?”

lại với nhau, đấy là chuyện loạn quân d·â·m doanh đấy. Tự ngươi nói xem,

hả?”

có người giúp đỡ.”

Lương Đức Hạo quay đầu lại, thấy Long Đại đang vọt đến. Ông quát to: “Long tướng quân.”

tấu chương của ta, thám tử của chúng ta ở Nam Tần đã bị Nam Tần sát

Lương Đức Hạo lại tiếp: “Còn cả thân phận vị phu nhân tương lai kia của ngươi nữa, thế mà lại là con gái thương nhân.” Lương Đức Hạo

Vải đen che mặt bị kéo lên, trường kiếm bên người bị đá ra xa.

Đám thích khách còn lại đang chuẩn bị g·i·ế·t Lương Đức Hạo nhìn

tránh được đao kia, vung chưởng đập vào ngực kẻ nọ.

trái lại còn nghi ngờ dụng ý chúng ta chọn người, đến lúc đó ngươi chỉ

chúng ta đều là địch, chỉ e chịu không nổi.”

lễ nghi định tịch bạc văn thư. Người không ở đây thì định thế nào? Còn

rơi vào tay thừa tướng đại nhân.”

cũng coi như nho nhã lễ độ. Nay có lưỡi đao sắc bén trong tay, chẳng mấy chốc đã g·i·ế·t liền sáu tên. Mà hắn chẳng hề thở gấp hay đổi sắc mặt chút nào, xoay người nhìn về phía hai tên thích khách còn lại, bình tĩnh

màn đêm hơn, mà hành trình cũng được rút ngắn khá nhiều.

Hai kẻ kia cắn răng, không lên tiếng. Hộ vệ nhấn trường kiếm gác trên cổ chúng xuống, quát lớn: “Nói!”

Lương Đức Hạo sửng sốt: “Chẳng lẽ không phải?”

nhiều, cứ mải đoán xem ngươi có thâm ý khác không. Bành đại nhân mới dứt khoát hỏi ta, Long tướng quân với Tạ đại nhân thân thiết như thế, rốt

Lúc đại đao của kẻ kia và trường kiếm của Long Đại đập vào

ra, La thừa tướng cố ý nhân cơ hội này để xử lý ngươi đấy. Ấy vậy mà

Lương Đức Hạo nói: “Bất kể chuyện này có thế nào, đều không thể giải thích rõ được. Nam Tần xuất binh, thời gian lâu dần, nhất định

Long Đại tiến lên một bước, xoay người rút đại đao của mình cắm trên người tên thích khách tắt thở đầu tiên ra, quay lưng vung đao soạt một phát, chẳng những đỡ được một đao của thích khách, còn cố nhanh

Hai kẻ kia không đáp. Hộ vệ của Lương Đức Hạo tức tới mức đá

Lương Đức Hạo không nói gì nữa, quả nhiên Long tướng quân vẫn

lỏng như thế cũng không tệ.”

“Sự thật đã rành rành ra vậy còn gì. Vì sao có thể hết lần này

Lương Đức Hạo bước đến, trong tay là cây đuốc hộ vệ cầm khi đi đường,

tay muốn tóm lấy thanh kiếm, thế nhưng lại chẳng có sức lực, tứ chi chợt buông lỏng, hai tay rơi trên đất, lúc này đã đứt hơi.

khích quan hệ của Đại Tiêu ta với Nam Tần. Rồi sau đó lại sửa lại, nói

đến lần khác sát hại sứ thần Nam Tần thoát thân thành công, vì sao lại

Lương Đức Hạo giơ tay vung dao găm lên theo bản năng, chợt nghe “soạt”

“Không chỉ mỗi thành Trung Lan thôi đâu. Trong thành Trung Lan

Nghiêm Thanh gánh tội một mình cô đơn quá, nên ngươi cũng muốn góp vui

cũng không ai biết chuyện thám tử Nam Tần chúng ta cả. Sứ thần Nam Tần

khách đ**m, chạy vào rừng cây bên cạnh khách đ**m. Băng qua rừng cây là

phòng bị, hành động lần này của ngươi làm La thừa tường suy nghĩ rất

Trái lại Long Đại chẳng hề hoảng hốt, chắp tay hành lễ: “Đa tạ đại nhân.”

của hắn đảm nhận tuần tra sứ, Bành đại nhân vốn là lại quan giám sát,

“Hoàng thượng có suy nghĩ gì trong cuộc chiến với Nam Tần lần này?”

trẻ tuổi khí thịnh, nhiệt huyết sôi trào, không nắm rõ chuyện nam nữ. Dù nói lời này tuy đã chậm, nhưng ông vẫn dùng giọng điệu trưởng bối dặn

cự. Điều hoàng thượng lo là Hạ quốc binh hùng tướng mạnh sẽ nhân cơ hội

đang cười trộm đấy.”

ngực, rồi dần ngã xuống trong cái nhìn mở to mắt của Lương Đức Hạo.

Lương Đức Hạo hỏi lại: “Là kẻ nào phái các ngươi tới?”

lúc nãy bị tập kích nên đuốc bị ném xuống đất, bây giờ nhặt lên đốt lần

đâu, mà có khi trong quan phủ, hay thậm chí trong triều đình, nhất định

Lương Đức Hạo lại nói: “Chắc chắn thái thú quận Mậu Sử Nghiêm

hai liên bang. Nam Tần và Đông Lăng có thể được gọi là liên bang ư?”

“Nếu nhìn bề ngoài thì đúng là vậy. Nhưng đại nhân nên xem qua

dò: “Vậy ngươi phải cân nhắc cẩn thận đấy, đợi đến thời cơ thích hợp

có bất kỳ manh mối nào, đột nhiên nhảy ra như thế, rồi sau đó tan biến

thịt tầm hoan, người người đều biết. Còn lần này đi mới được bao lâu

quận Mậu rồi, nếu Đông Lăng muốn giúp Nam Tần, thì đã mất đi thời cơ tốt nhất rồi.”

nào cũng đem binh đánh Đại Tiêu ta, xuất quân có tiếng. Chuyện này thì

Lăng quốc không chừng. Nơi biên giới núi rừng liên miên bất tuyệt, chỗ

“Tại sao lại suy đoán như thế?”

là âm mưu của Nam Tần, muốn kéo Đông Lăng cùng kết đồng minh xâm hại Đại Tiêu ta. Còn nói có lẽ những tên thổ phỉ đó là lẻn vào biên giới Đông

“Long tướng quân cứ yên tâm. Tuy ta rời xa đại quân, nhưng

người trong lòng rồi ư? Tin tức này lan truyền khắp triều, người người

bá quan đề sợ hết hồn. Ngươi luôn không gần nữ sắc, không thích rượu

quan trọng không tách ra được thì chính là không thể chèn ép được Bành

không ai biết được hành tung của ta cả, không sao đâu. Cũng xin tướng

rút kiếm xoay người, bay lên không tung cước nghiêng người, đá văng tên

ngươi cứ khư khư giữ thóp lớn.”

quân bảo trọng.”

“Bất kể là ai, tóm lại Sử Nghiêm Thanh không có bằng chứng,

Long Đại từ tốn nói, nhưng Lương Đức Hạo lại rất lo lắng.

“Cũng không phải chỉ mỗi hoàng thượng thôi đâu, tất cả văn võ

vung đại đao đến, Lương Đức Hạo chật vật ngã khỏi mình ngựa. Một đao

thiết nghĩ, An Nhược Thần cô nương của hắn nhất định sẽ rất tức giận với chuyện này.

tiến đến gần chúng.

cũng không sao, Sử Nghiêm Thanh không dọn dẹp được cục diện kia đã đủ tệ hại lắm rồi, nhưng ngươi lại còn đón về mật sứ do hoàng đế Nam Tần âm (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Long Đại ngồi dậy, đứng ở trước cửa sổ nhìn ra ngoài, nhanh

Hai kẻ kia như phát hiện ra bản thân là manh mối có giá trị, sẽ không bị g·i·ế·t, thế là nói: “Có gan thì g·i·ế·t bọn ta đi.”

mặt, có phải ngươi muốn tức tốc bàn bạc chuyện này, có đối sách tốt

ta không thể rời đi được, nếu không cấp tốc quyết định thân phận cho

sao có thể hồ đồ vậy chứ.”

chúng ta, chúng ta muốn giải thích cũng không thể. Cho dù suy đoán của

cuộc có quan hệ gì?”

“Đại nhân.” Long Đại nói: “Đại nhân đảm nhận chức tuần tra sứ

giải hòa với Nam Tần. Công chúa Bình Tâm không chênh lệch tuổi với hoàng đế Nam Tần nhiều, mà người nhỏ tuổi hơn vẫn còn có công chúa Như Ý. Đến lúc đàm phán hòa bình, chúng ta có thể thăm dò ý của hoàng đế Nam Tần.”

cũng bỏ mạng một cách kỳ lạ. Không phải chỉ đơn giản mỗi mật thám thôi

Long Đại bình tĩnh, nhưng trong lòng lại nghĩ đến An Chi Phủ

mềm nhũn cả chân, sợ hãi không dám chạy nữa. Hai kẻ đưa mắt nhìn nhau, (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Long Đại lại hỏi: “Lương đại nhân, đại nhân vừa nói, Bành Kế Hổ tiết lộ ý định điều tra ta với đại nhân, thế là đại nhân mới xin hoàng

Long Đại cười: “Ta thì có thóp gì chứ?”

Trong rừng cây, bảy tám hắc y nhân che mặt đang tập kích đoàn

Long Đại nói: “Không được để chúng thoát.”

cũng không biết có bao nhiêu người, lại còn không thể kết luận mục đích

Long Đại gật đầu: “Thổ phỉ tụ tập không phải là chuyện ngày một ngày hai, bất kể là trú ngụ ở đâu, chúng đều phải ăn mặc chi tiêu, nhất định cướp tiền cướp vật không chỉ là chuyện lần một lần hai. Nếu không

Vừa dứt lời, hai kẻ kia cướp đáp:“Là La thừa tướng phái bọn ta đến.”

“Nếu không phải ta tới, quả thật ngươi sẽ có rắc rối lớn đấy.”

quân yên tâm, ta sẽ gửi thư cho Uất Nhậm đại nhân ở kinh đô, để ngài ấy

có âm mưu kinh thiên động địa.”

hắn cũng không biết. Sau lại còn nói là âm mưu của Đông Lăng, khiêu (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lương Đức Hạo nói: “Đừng đa tạ ta, nếu có vài việc ta đành bó

thật quá liều rồi. Chớ nói quyền quý, dù là nhà bình thường cũng không

liên hệ giữa ngươi với những chuyện này.” Lương Đức Hạo cau mày nói,

Lương Đức Hạo nhíu mày.

“Thành Cố Sa có Mục lão tướng quân đấy, Hạ quốc cũng không dám

Mặt hai kẻ quỳ trên đất lúc trắng lúc xanh, chúng nhìn vào mắt Long Đại, đã sợ đến mức mồ hôi lạnh thấm ướt xiêm áo.

Trung Lan cũng bị cài gian tế, chẳng những tính kế điệu hổ ly sơn, phá

Trong cung dùng bồ câu truyền tin cho ta, yêu cầu ta nhất định phải tra

Long Đại không nói lời nào, dĩ nhiên hắn biết chuyện rất nghiêm trọng.

nàng, chỉ sợ rằng sẽ có hậu họa. Chuyện này nói ra rất dài dòng, đúng là sẽ để lại mầm tai vạ thật, nhưng đã vậy, chỉ cần tìm cách giải quyết là được.”

vào mắt một ai cả, nhưng mới đến biên cảnh thành nhỏ đó là gặp được (đọc tại Nhiều Truyện.com)

đầu tiên, bất kể là quyền vị có cao đến đâu, hoặc giả là thương nhân

Hai kẻ kia không nói, nhưng ánh mắt đã cho câu trả lời, đúng là biết Lương Đức Hạo là ai.

tiền tuyến với ngài ấy, điều không nên nói, ta sẽ không tiết lộ dù chỉ

lớn không nhỏ, nhưng truyền vào tai mọi người rất rõ. Hai kẻ chạy trốn

rõ chuyện hai quận, giám sát cuộc chiến tiền tuyến. Nhất là phải tra rõ

chém tới trước mắt, ông vội lăn một vòng tránh thoát. Rút dao găm phòng

có thể đến gần quan đạo đi vòng sau núi. Đường đi như thế thích hợp với

Lương Đức Hạo cả kinh thất sắc. Đúng lúc này một thích khách

này mà khởi binh. Bọn chúng mãi vẫn không mượn được cớ để xâm chiếm, tuy nay không có quan hệ gì với Nam Tần, nhưng nếu Nam Tần thất bại, nhất

địch ba, một người thì bị thương khó khăn né tránh một kích trí mạng.

hết thảy rồi ngươi mới gặp ta thì đã trễ rồi.”

chính với ngươi đấy. Ngươi rời kinh thành đã hơn nửa năm, là vì chiến sự biên giới, nay chiến sự đã đến lúc gấp rút, biên giới nguy hiểm trùng

định sẽ nhờ các nước khác giúp đỡ, hoặc là, Hạ quốc sẽ nhân cơ hội chủ

sau, bao bọc Lương Đức Hạo ở trong vòng. Nhưng đối phương người đông thế mạnh, võ nghệ cao cường. Một hộ vệ đỡ lấy đao, lập tức bị một kẻ khác

(*Hổ khẩu: khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ.)

tướng, chỉ có thể gánh tiếng oan này. Dù là Nam Tần hay Đông Lăng, bên

trừng mắt với Long Đại, “Nói ngươi đấy, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì

ẩn thân của thổ phỉ quá nhiều.”

“Đại nhân lên đường hãy cẩn thận.”

Màn đêm buông xuống, Long Đại nằm trên giường nghỉ ngơi một

bị ra, lại chợt nghe thấy tiếng cười châm biếm của thích khách.

lực bay lên không quét ngang chân, đá trúng đầu một thích khách, kẻ kia

chuyện ông ấy tiến môi cho ngươi, liệu trong đó có bí mật gì không thể

xuống đất, Một thích khách khác nhích người lên, đâm kiếm xuống ngực của hộ vệ ngã trên đất. Hộ vệ kia khục khặc một tiếng, theo bản tăng giơ

sau, trúng ngay ngực kẻ tấn công Long Đại ở sau lưng, mất mạng tại chỗ.

quyền, nhưng vẫn là xuất thân từ quan văn, bình thường chỉ tập được một

thấy tình hình đó thì hai mắt nhìn nhau, rồi cùng xoay người xông về

“Trời tối rồi ta sẽ rời đi.” Lương Đức Hạo nói.

Lương Đức Hạo nhíu mày: “Các ngươi biết ta là ai ư?”

Long Đại cong môi, không giải thích.

trùng, tình thế không rõ, nhưng ngươi lại cùng con gái thương nhân qua

Hai hộ vệ của Lương Đức Hạo ngẩn người, rồi vội vàng đuổi theo.

Chương 117

viếng, hỏi thăm rất nhiều chuyện về ngươi và Long gia. Nghe ý thì xem

hành động thiếu suy nghĩ đâu. Huống hồ trước mắt chỉ mới tạm ngừng, Đông Lăng còn chưa dẫn binh sang. Mà viện binh của quận Ngọc Quan đã đến

chuẩn bị hôn sự cũng chưa muộn. Vào thời khắc quan trọng thế này, làm

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 117