Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai
Yên Vĩ Hồ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 160: Mục đích của người thần bí!
Cómộtphụ thân sinh được chín đứa con, đứanhỏnhất trong đó vì khá được sủng ái mà vô cùng kém cỏi bất tài, trầm mê trong tửu sắc. Sau đó, phụ thân củahắnchếtđi, vì thường ngày toàn ỷ vào sủng ái của phụ thân mà đứa con trainhỏnhất nàyđãđắc tội với rất nhiều huynh đệ. Vì thế, phụ thân của bọnhắnvừađi, người kia lập tức bị chém đầu, treotrêntường thành, cuối cùng của cuối cùng… còn bị mấy đứa nhóc tinh nghịch đem ra làm banh đá cầu.”
Đêm đó, sau khi Đường Tứ Tứđãngủ, Quân Cơ Lạc lặng lẽ đứng dậy,điđến thư phòng. Trong thư phòng, Mạc Lươngđangkhẽ xoa hai tay đứng đợihắn.
Hai tay Quân Cơ Lạc v**t v* cái cằm bóng loáng của mình, ánh mắt mãnh liệt, "đãtrakhôngra Dạ Kiêu Cửu, vậythìphái thêm ngườiđitheo dõi Mộ Dung Quân Thương và Mộ Dung Ôn Trạchđi. Nếuhắnthậtsựmuốn làm đạisựgì ở Tiêu quốc, khẳng địnhsẽđitìm hai tên đần kia!”
Đường Tứ Tứ xoay người, ngẩng đầu nhìn Quân Cơ Lạc, “Sao chàngkhônghỏi ta, Dạ Kiêu Cửunóinhững lời này là có ý gì?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
sựthậtcũng chứng thực cho phán đoán củahắn. Dạ Kiêu Cửu vượt vạn dặm từ Trần quốc đến Tiêu quốc, bắt Đường Vân Nhiễm, còn nán lại ở Tiêu quốc nhiều ngày như vậy,hắnthậtsựchỉ “có ý đồ khác” với Đường Tứ Tứ sao?
Dạ Kiêu Cửu là hoàng đế Trần quốc, vì sao lại phải đưa mấy cái thiệp kiểu đó cho mình, hơn nữatrênthiệp lại còn đề cập đến những chuyện kiếp trước của nàng?
Phía sau bọn họ là biển người cuồn cuộn và pháo hoa rực rỡ chiếu sáng cả bầu trời đêm. Đường Tứ Tứ liếc mắt nhìn hai ngườimộtcái, trong lòng than thở. Ông trờithậtkhôngcông bằng, có hai nam nhân như vậy tồn tại, mọi cảnh đẹp xung quanh nháy mắt hóa thành hình nền hết.
Mà khihắnđangđánh giá Đường Tứ Tứ, Đường Tứ Tứ cũng đọc được đáp án mà nàng muốn từ trong đôi mắthắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quân Cơ Lạc chán ghét cảm giác bị gạt quamộtbên như lúc này.hắnnắm tay lại thành quyền, đặt ở bên môi honhẹ, vừa địnhnóichuyện với Đường Tứ Tứ, nhưng Đường Tứ Tứđãmở miệngnóivớihắntrước, "Sắc trờikhôngcòn sớm, chúng ta vẫn nên về thôi.” Tiếp tụcnóichuyện cùngmộtkẻ như Dạ Kiêu Cửu, cũngsẽkhôngđạt được kết quả gì.
trênmặt Dạ Kiêu Cửu lạihiệnlênmộtchút ý cười như chẳng hề gì, đôi mắt màu tím u mị chuyển động,hắncong môi cười,yêumịnói, "khôngngờ Cửu Thiên Tuế của Tiêu quốc làm nhiều việc ác như vậy, thế mà cũng dính vào nhi nữ tình trường. Nhưng ngươi yên tâm, có nữ nhân là bảo vật trong mắt ngươi, nhưng ở trong mắt ta,nóikhôngchừng chỉ làmộttảng đá tầm thường ấy chứ.côtừng may mắn biết được chuyện xưa củamộtnữ nhân ngu xuẩn, sau khi gả cho phu quân của nàng, góp tiền góp sức giúp phu quân nàng. Nhưng sau này, khi phu quân nàngđilên ngôi vị hoàng đế, nữ nhân kiathìsao, cuối cùng lại bị phu quân nàng móc mắt, cắt gân chân, hơn nữa còn chôn thân trong biển lửa…”
Giọngnóiquyết tuyệt của Quân Cơ Lạc mang theo chút trầm ổn như mảnh vụn của trầm hương.
Tâm trạng của hai người bỗng chốc trở nên phức tạp.
Kiếp trước, Đường Vân Nhiễm chỉ kémmộtbước nữa là có thểđilên làm nữ vương, mà kiếp này, vì có nàng, có Quân Cơ Lạc, cuộc đời của ảkhôngcòn thuận lợi suôn sẻ, đương nhiên cũngkhôngthểmộtbước lên mây như kiếp trước được nữa.
“Sao? Tra đượchiệngiờ Dạ Kiêu Cửu trọ ở đâukhông?” Người này có thể trổ hết tài năng trong chín huynh đệ, cuối cùng lên làm hoàng đế Trần quốc,thậtsựlàkhôngđơn giản.hắnkhôngbiết Dạ Kiêu Cửu đến Tiêu quốc có mục đích gì, nhưng khẳng định làkhôngphải chuyện gì hay ho. Người nguy hiểm như vậy, đương nhiên cần phải nắmrõtrong lòng bàn tay mới tốt.
Nguyên nhân —— đương nhiên là bởi vìhắngặp phảimộtđối thủ mạnhtrênlãnh thổ Tiêu quốc.
Hai người nhìn nhau cười, cùng chế nhạo đối phương quá xấu.
Thừa dịphắntự mình chỉ huy đánh xuống phía nam, người này phái mấy ngàn người lẻn vào Trần quốc, gây ramộtchuyện kinh thiên động địa, vì thế mới khiếnhắnkhôngthểkhôngvội vã dẫn quân trở về.
Mạc Lương lắc lắc đầu, “Giấu quá kỹ, trakhôngra.”
Có vẻ như quẻ bói mà quốc sư xem chohắntrước đó cũngkhôngnhầm,trênđời này quảthậtcó người có thể khắc chếhắn.
Thậm chí ngay cả nàng cũng bị hai người lấn áp đến ảm đạm thất sắc.
Ai màkhôngcó bí mật chứ, giống nhưhắn,hắncũng chưa từng kể về quá khứ của mình cho nàng nghe,khôngphải sao? Quá khứ này mà được kể ra, có khi còn dọa lui nàng ấy chứ. Cho nên,khôngbiết quá khứ của nàng, cũngkhôngphải là chuyện bẽ mặt gì, chỉ cần có thể nắm chắchiệntại cùng với tương lai là được, mấy cái khácthìcứ quênđi.
Dạ Kiêu Cửu nhìn chằm chằm Đường Tứ Tứ bằng cái loại ánh mắt như sắp l*t s*ch quần áotrênngười nàng, điều này đối với Quân Cơ Lạc mànói, đương nhiên là cực kỳkhôngvui.thậtra, khi thân phận của Dạ Kiêu Cửu được vạch trần, hai ngườiđãđứng ở hai phe đối địch với nhau rồi.
Con ngươiyêudã của Dạ Kiêu Cửu quan sáthắn, môi mỏng mím lại,trênmặt lộ ramộtít sắc bén như đao.
"Tai nghe là giả, mắt thấy còn chưa chắcđãlàthật. Nam nhânmộtkhiđãngốc lên, cũngsẽcó lúc vìmộtnữ nhân mà buông tha cho giang sơn rộng lớn. Có thểcôkhôngphải là tình thánh gì cả, nhưng nếu có thể lọt vào mắt củacô,cônhất địnhsẽmoi tim móc ruột ra vì nàng.” Dạ Kiêu Cửu lại vô cớnóimộtcâu như thế, sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm vào Đường Tứ Tứ.
Mà sau khi Đường Tứ Tứ nắm tay Quân Cơ Lạc bỏđi, trong lúc vô tình quay đầu nhìn thoáng qua, thấy dưới ánh đèn mờ ảo, thân hình cao ngất của Dạ Kiêu Cửu vẫn đứng im như tượng.
Đường Tứ Tứ dựa vào người Quân Cơ Lạc, lông mi hơi nhướng lên, khóe miệng cũng cong lên, cười khinh miệt nhìnhắn, "Dạ quốc chủ, nữ nhân trong chuyện xưa của ngươi quảthậtlàmộttảng đá vừa dốt vừa nát. Bởi vìkhôngnhậnrõngười, cho nên nàng ta phải trả bằngmộtcái giá đắt nhất. Nhưng ta cũng từng nghe kể vềmộtchuyện xưa cùng loại.
Hai nam nhân,mộtngười tà ác cuồng mị,mộtngườiyêudã loá mắt.
Khóe miệng Quân Cơ Lạc cong cong mỉm cười, cũng đeo lên mặt nạ lợn rừng nhe răng của mình.
“Lần trước quảthậtlàcôthất sách, trúng kế vây Nguỵ cứu Triệu của ngươi.”hắncườinói, ánh mắt lại dò xét về phía Đường Tứ Tứ, "Quân phu nhân,thậtracôbiết là thất sách, nhưngkhôngthể hoàn toàn trách ta. Ta vẫn nghĩ, quốc quân của Tiêu quốc ngu ngốc, quan lại hủ bại, tam hoàng tửsẽbị g·i·ế·t, ngũ hoàng tửsẽgiằng co với thái tử… và người cuối cùngđilên ngôi vị hoàng đếsẽlà ngũ hoàng tử. Nhưngthậtlà đáng tiếc… Ta nghĩ nhầm rồi.hiệngiờ, tuy người đăng cơ làm vua Tiêu quốc vẫn là ngũ hoàng tử. Nhưng hình như…”
Chỉ có điều…
Mạc Lương gật đầu, lập tức đáp lời lui xuống.
“Chuyện kích động nhất mà bản đốc từng làm chính là cường thủ hào đoạt cưới nàng. Mà bây giờ xem ra, lựa chọn ta đưa ra trong lúc kích động đóthậtsựkhôngsai. Còn trước kia nàng có từng dây dưa gì với nam nhân khác haykhông, chuyện nàykhôngliên quan đến ta. Hai người chúng ta chỉ cần giữ chặthiệntại cùng với tương lai là được!”
Mấy lời này của Dạ Kiêu Cửu làm cho mặt Đường Tứ Tứ trắng bệch, nàng đột nhiên hiểurõvì sao Dạ Kiêu Cửu tiếng tăm vang xakhôngthua gì Mộ Dung Long Thịnh, đời nàykhôngbị huynh đệ củahắng**t ch*t sau khi lão hoàng đế Trần quốc c·h·ế·t bất đắc kỳ tử, ngược lại có thể trở thành hoàng đế Trần quốc. Cũng chợt sáng tỏ, người “cứu” Đường Vân Nhiễm chắc hẳn chính là Dạ Kiêu Cửu.
Quân Cơ Lạc mím môi, lành lạnh cườinói, "Dạ quốc chủ, tuy rằng danh tiếng d·â·m loạn của ngươi truyền xa, nhưng cũngkhôngphải nữ nhân nào ngươi cũng có thể để mắt tới. Tối thiểu, nữ nhân của bản đốc là người mà ngươi có nhìn cả đời cũng đừng hy vọng đạt được.”
"một, đây là Tiêu quốc, cho dù ngươi có là thiên hoàng lão tử của Trần quốc, đến chỗ của chúng ta, ngươi cũng chỉ làmộtcon chuột mà mọi người hô hào đánh g·i·ế·t thôi. Hai, đây là nữ nhân của bản đốc,khôngthể vì bản đốc trong lúc nhất thời lạc mất nàng mà ngươi lại mưu tính định dùng sắc đẹp của ngươi để dụ khị nàng như vậy.”
Chương 160: Mục đích của người thần bí!
"đithôi!" Quân Cơ Lạc cũng quay đầu liếc nhìn Dạ Kiêu Cửumộtcái,nhẹgiọngnóivới Đường Tứ Tứ.
Đôi khi, trực giác của nam nhânkhônghề chậm chạp hơn so với nữ nhân. Giống như Quân Cơ Lạc, khi lần đầu tiênhắnnhìn thấy Dạ Kiêu Cửu, trực giác củahắnliềnnóichohắnbiết, nam nhân này có ôm mục đích gì đó mới tiếp cận nữ nhân củahắn.
"Dạ công tử, ta có cần phải nhắc nhở ngươi, lần trước ngươi xâm chiếm Tiêu quốc, nếukhôngphải bản đốc còn chừa lạimộtít thể diện cho ngươi,thìmười vạn đại quân của ngươi có khi đều chếttrênđất Tiêu quốc rồi.”
Mấy lời này của Dạ Kiêu Cửu khiến cho đôi đồng tử trong vắt của Đường Tứ Tứ mãnh liệt co rút lại, nàng càng ngày càng khẳng định ý tưởng trong lòng mình. Dạ Kiêu Cửunóiđến đây, ánh mắt liếc qua Đường Tứ Tứ, giọngnóiyêudã như rượu nguyên chất làm cho người ta say ngất tiếp tục vang lên, "Quân phu nhân, ngươinóixem, nữ nhân như vậy có ngu xuẩnkhông? Nàng ta đáng giá đểcôtốn thời gianđimơ ước thèm muốn à?”
trêngương mặt tuấn mỹ như tạc tượng của Quân Cơ Lạcđãgiăng đầy băng sương, đôi mắt u ám tà ác nheo lại, sâu trong đó cómộttia sáng đề phòng lóe ra. Còn công tử họ Dạ đối diện vớihắn,trênngười mặc trường bào bằng gấm màu xanh đen, hông mangmộtdải thắt lưng hợp màu,trêngương mặt thanh thoát là hàng mày rậm như tô mực, hàng lông mi dài đậm hơi nhướng lên, đôi con ngươi màu tímyêudã thâm thúy, sóng mắt lưu chuyển, toát ra mị lực câu hồn đoạt phách.
Dạ Kiêu Cửu liếc sang Quân Cơ Lạc.
hắncảm thấy, nếu sau khi thành thân rồi màmộtnam nhân vẫnkhôngcó bản lĩnh khiến cho nương tử củahắnquênđingười mà nàngđãtừng quý mến, vậythìtrách nhiệm khẳng định là thuộc về nam nhân đó. Chỉ khi cuộc sốngkhôngnhư ý, nữ nhân mới có thể nhớ lại đủ mọi chuyện trong quá khứ.mộtnữ nhân hạnh phúckhôngcần phải nhớ lại quá khứ của mình!
Thân là đệ nhất gian hoạn của Tiêu quốc, cho dùhắncó muốn làm cho giang sơn của Mộ Dung gia đổi chủ,thìcũng tuyệt đốikhôngthể nào hợp tác với hoàng đế Trần quốc. b*n n**c cầu vinh? Thực xin lỗi,hắnkhinh thường làm loại chuyện này!
Lần trướchắnchỉ huy mười vạn đại quân đánh xuống phía nam, cứ tưởng là có thể thoải mái đánh hạ hoàng thành Tiêu quốc.thậttiếc,đisaimộtnước cờ. Người khác cũngkhôngbiết vì saohắnlại rút quân về nước vào phút chót.
Đường Tứ Tứ vừa dứt lời, đôi mắt tím sắc bén của Dạ Kiêu Cửu liền híp lại. Xem ra,hắnthậtsựkhôngđoán sai, mấu chốt quả nhiên nằmtrênngười nữ nhân này.
Đường Tứ Tứ rất đúng mực hành lễ với Dạ Kiêu Cửu rồi nắm tay Quân Cơ Lạc rờiđi. Dạ Kiêu Cửu vẫn đứng ở đó, sóng to gió lớn quay cuồng trong đôi mắt tímyêudã.
Hai tay của Quân Cơ Lạc khoác lên cánh taynhỏbé của nàng, ý cười rốt cuộc lại quay về trong đôi mắt tà ác củahắn, “Hỏi gì đây? Hỏi có phải trước kia nàng từngyêumến nam nhân khác haykhôngà?”
hắnmỉm cười, thấy trước đó nàng suốt ngày vẫn luôn biểu ca dài biểu ca ngắn,hắnliền biết địa vị của Trì Hằng Liễu trong cảm nhận của nàng chắc chắn là rất cao. Tuyhắnghen, nhưng cũng chưa từng nghĩ tới chuyệnsẽhại Trì Hằng Liễu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong bóng đêm mập mờ, dưới ánh sáng rực rỡ của pháo hoa.
Edit: Diệp Nhược Giai
Trong đôi mắt u ám của Quân Cơ Lạchiệnlênmộtchút kinh ngạc, nhưng ngay sau đó,hắnlại cuồng vọng tà ác cườinói, "Khó trách. Nếu là người bình thường, làm sao lại dám tiếp cận nữ nhân của bản đốc chứ. Chẳng qua, cho dù Dạ công tử có là quân chủ Trần quốc,thìcũng mong ngươi nhớ kỹ hai điểm..."hắnvươn tay ôm lấy bả vai của Đường Tứ Tứ.
Nàng ngẩng đầu, mắt lộ ra nghi hoặc nhìn về phía Dạ Kiêu Cửu, ánh mắt của Dạ Kiêu Cửu cũng vừa vặn nhìn về hướng nàng. Đôi con ngươi màu tímyêuđãcủahắngợn sóng lăn tăn, tựa như pháo hoa đầy trời, trong khoảnh khắc nở rộ ra ánh sáng lộng lẫy hoa mỹ nhất.
Còn Đường Tứ Tứ, sau khi mang thai được ba tháng, rốt cuộc bụng cũng lộrõ, giấy làm sao mà gói được lửa đây… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đường Tứ Tứ ngẩng đầu cười tươi, từ góc độ của nàng nhìn qua, đường cong nơi cằm của Quân Cơ Lạc mềm mại đến hoàn mỹ. Nàng nâng tay đeo lên mặt nạ heonhỏmà mình vẫn siết chặt trong tay nãy giờ.
Đường Tứ Tứ bất mãn ngẩng đầu liếc nhìn Quân Cơ Lạcmộtcái,hắnđangnóicái của khỉ gì thếkhôngbiết. Cứ như nàngđingoại tình,đãxảy ra chuyện gì đó với Dạ Kiêu Cửu, vì thế người làm tướng công nhưhắnkhôngthểkhôngsốt ruột nhảy ra ấy.
Nhưng sau đó, tất cả người dân Tiêu quốc, ai nấy cũng đều ca tụng Trì Lệ Dậpanhdũng, lạikhôngmộtai biết việc mà Quân Cơ Lạcđãlàm. Chỉ bằng chuyện này,hắnliền có thể thấy được, Quân Cơ Lạc làmộtkẻ vô cùngẩnnhẫn, trầm ổn lợi hại.
Tiến lên trướcmộtbước,hắnchắn ngay giữa Dạ Kiêu Cửu cùng Đường Tứ Tứ.
Đường Tứ Tứđãtháo gỡ được nghi hoặc trong lòng, nên cũngkhôngcòn hứng thú với Dạ Kiêu Cửu nữa. Nàng cảm thấy mìnhkhôngcần phải nán lại lâu thêm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Cửu Thiên Tuế, tuycôkhôngphải là tướng công của tiểu nương tử nhà ngươi, nhưng những hiểu biết củacôvề nàngkhôngthua ngươi đâu nha.” Giọngnóicủahắnlạnh nhạt mà giảo hoạt, giống như cây thuốc phiệnđãnởmộtnửa trong đêm tối, quỷ dị mà nguy hiểm.
Hai kẻ đối địch gặp nhau, hiển nhiênkhôngcó gì phải khách khí.
Những ngày sau, mấy người mà Mạc Lương phái ra cũngkhôngthể tra được liệu Dạ Kiêu Cửu có cùng Mộ Dung Ôn Trạch hay Mộ Dung Quân Thương tiếp xúc gì haykhông. Trong lúc nhất thời, Quân Cơ Lạc cũngkhônghiểu trong hồ lô củahắnrốt cuộc bán thuốc gì.
trênbầu trời, ánh trăng tỏa ra ánh sáng dìu dịu.trênmặt đất, bóng hai người cùng lồng vào với nhau.
“Đệ nhất hoạn quan của Tiêu quốc, Cửu Thiên Tuế phảikhông. Tại hạ họ Dạ, ở nhà đứng hàng thứ chín.” Môi mỏng của Dạ Kiêu Cửu khẽ mở,trênmặt chợt nổi lên ý cười quỷ quyệt, nhưng thu lại rất nhanh, giống nhưmộtcái đuôi cá ngẫu nhiênhiệnlêntrênmặt hồ rồi biến mất trong tíc tắc, như thể chưa từng xuấthiện.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.