Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai
Yên Vĩ Hồ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 146: Lựa chọn của Trì Lệ Dập!
hắnta luôn cười nhạohắn, luôn bắt nạt nhị tỷ củahắn. Trong lònghắnthậtsựkhôngmuốn nhìn thấy dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn của tên trứng thối Cửu Thiên Tuế đó nữa.
Ai ngờ Trì Lệ Dậpkhôngtrả lời Trì Hằng Liễu, ngược lại quay đầu nhìn Đường Tử An,nóivớihắn, "Tử An, cậu rất tán thành ý kiến trước đó của biểu ca con. Chọn phe trong triều đình chính là chuyện tàn khốc máu me nhất, chỉ lỡ sai lầmmộttí, chính là mấy trăm cái đầu rơi xuống đất. Cậu là tướng quân, bảo vệ quốc gia mới là chức trách của cậu, cậu chỉ trung thành với vị hoàng đế nào có thể giữ gìn được Tiêu quốc.”
Chương 146: Lựa chọn của Trì Lệ Dập!
Mộ Dung Quân Thươngđãnóithẳng ra vậy rồi, mấy người Trì Hằng Liễu cũngkhôngthể nàokhôngbiết xấu hổ mà tiếp tục nán lại ở đó. Hai người theo Yến Mặcđira cửa nhã gian, trong nhã gian chỉ còn lại Trì Lệ Dập cùng Mộ Dung Quân Thương.
Vấn đề sắc sảo như thế này, Đường Tử An rối rắmkhôngbiết nên lựa chọn thế nào. Tuy Nhiếp chính vương có điều cầu xinhắn,khôngphải là người tốt gì, nhưnghắncũngthậtsựchán ghétmộttỷ phu như Quân Cơ Lạc.
Lạinói, tuy ông cực kỳkhôngthích Quân Cơ Lạc, nhưng ông có phán đoán của riêng mình. Rốt cuộc Quân Cơ Lạc có gian d·â·m với Thục thái phi haykhông, loại chuyện nàykhôngphải người khác vừa mở miệng là ôngđãtin tưởng.
Đôi mắt Trì Hằng Liễuhiệnvẻ tao nhã,hắnnóira những suy nghĩ màhắnđãsuy xét trong lòng từ lâu, "Cha, Hằng nhi cảm thấy, độngkhôngbằng tĩnh. Chúng takhôngnên giúp bất cứ kẻ nào cả, chỉ yên lặng xem xét mà thôi.”
Lời này...
Để lạimộtcâu như thế, Trì Lệ Dậpkhôngdây dưa nữa, giận dữ phất tay áo bước ra khỏi nhã gian. Ra đến cửa, ông pháthiệnthấy mấy người Trì Hằng Liễuđangnóichuyện với Yến Mặc, Trì Lệ Dập quátmộttiếng, ba người liền rờiđiVân Phúc lâu.
Chỉ thấymộtnữ nhân cực kỳ thướt tha thùy mịđira từ sau tấm bình phong, diện mạo đẹp như tiên giáng trần, bướcđinhư sen,trênmặt lộ ra nét ưu sầu nhàn nhạt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
hắncũngkhôngphải là vàng bạc châu báu gì,mộtkẻ có tính tình lạnh lùng hờ hững như Nhiếp chính vương, làm sao có thể vô duyên vô cớ thíchhắn? Huống chi, cứ xem nhưhắnlà vàng là bạcđi, với tính cách lạnh lùng hờ hững đó của Nhiếp chính vương, có khi còn ghét bỏ, chê vàng bạc là thứ bẩn thỉu ấy chứ.
Trì Hằng Liễu giật mình, thốt ra, "Cha, chathậtlà xảo quyệt.” Cố ý kéo cương ngựa dừng lại khiđingang qua Vân Phúc lâu, tạo ramộtkhôngkhí khiến người ta có cảm giác như ông muốn quy hàng Nhiếp chính vương ngay lập tức.
Sâu trong con ngươi của Mộ Dung Quân Thương cómộtcơn sóng ngầm chảy qua,trênmặt vẫn tỏ ra lạnh nhạt điềm nhiên, "Trì công tử, Đường tiểu công tử, bản vương có chuyện muốnnóiriêng với Trì tướng quân,khôngbiết nhị vị có thể tạm thời tránhđimộtchút haykhông.”
Đôi mắt xảo quyệt của ông đen như màn đêm, làm cho người ta nhìnkhôngthấu. Ông cao giọngnói, "Nhiếp chính vương, Quân Cơ Lạcthậtđúng làmộttên loạn thần tặc tử. Nhưnghiệntạitrêntay mạt tướngđãkhôngcòn binh quyền, cho nên cómộtsố việc, mạt tướng... lực – bất – tòng – tâm!”
Hóa ra nữ nhân này chính là Thục phi Thẩm Tĩnh Thục được công bố với bên ngoài làđãchết. Thẩm Tĩnh Thục vô cùng khách khí mời Trì Lệ Dập đứng dậy.
Đầu óc vốn dĩ đơn giản củahắntrong phút chốc bị xoắn lại nhưmộtđống giẻ rách, tim gannhỏbé cứ ‘bùm bùm’ đập loạn.
Trì Lệ Dập khẽ thở dài, lại vươn tay nâng Mộ Dung Quân Thương dậy.
"Phụ quốc công, bản vươngđãđợi ngàimộtlúc lâu ở trong này."
Trì Lệ Dập mở di chiếu ra xem,trênđó quảthậtviết muốn Mộ Dung Quân Thương diệt trừ Quân Cơ Lạc.
Đôi con ngươi hắc diệu thạch của Đường Tử An đảo tròn, ngẩng lên khuôn mặt béo mập của mình nhìn Mộ Dung Quân Thương trong Vân Phúc lâu, lại quay lại nhìn nhìn cậu mình, nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng nghẹn ramộtcâu, "Cậu, nhị tỷnóihắnkhôngnhất định là người xấu, nhưng tuyệt đốikhôngphải người tốt."
Đôi mắt của Trì Lệ Dập híp lại, vội vàng tiến lên dìuhắnđứng dậy. Nhưng sau đóhắnlại lấy ra từ trong tay áomộtcuộn màu vàng, cung kính đưa đến trước mặtTrì Lệ Dập, "Trì tướng quân, đây là di chiếu mà phụ hoàng để lại cho bản vương.trêndi chiếu mệnh lệnh bản vương, cho dù thế nào cũng phải diệt trừ khối nhọt Quân Cơ Lạc này. Xin Trì tướng quân nhìntrênphần tình cảm quân thần mấy năm nay với tiên đế, giúp bản vươngđi."
Trong khoảng thời gian sắp tới, ông vừa khéosẽở trong hoàng thành, ôngkhôngthể lại để cho thằng bé sống theo kiểu ngây thơ khờ dại như thế nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Mạt tướng Trì Lệ Dập bái kiến Thục thái phi!"
"Nhiếp chính vương nhiệt tình hiếu khách như thế, chúng ta cũng đừng nêncôphụ ý tốt củahắn.” Trì Lệ Dậpnóixong, liền xuống ngựa. Vì ông xuống ngựa, hai người bọn họ cũngkhôngthểkhôngxuống.
Nghĩ tới nghĩ lui, điểm duy nhất khiếnhắncó thể lọt vào mắt của Nhiếp chính vương chính là... Bởi vìhắnlà cháu trai của Đại tướng quân Trì Lệ Dập.
“Conkhôngcầnnóinữa, vi phụ muốn ngheTử An phân tích!" Trì Lệ Dập nghiêm khắc quát, “Con là biểu ca của thằng bé,khôngthể nào vĩnh viễnđitheo bên người thằng bé được, cómộtsố việc nếu đứng sai phía, dù chỉmộtlần, nhưng cũng có thể quẳng tất cả chúng ta lên đoạn đầu đài.”
Khóe miệng Trì Lệ Dập cuối cùng cũng nởmộtnụ cười.
Nhưng ông vẫn nghiêm khắcnhẹgiọngnói, "Nếukhônggiúp Nhiếp chính vương, lỡ như sau nàyhắnđăng cơ, vậythìngười đầu tiên màhắnmuốn chỉnh chính là chúng ta.”
Mộ Dung Quân Thương cố ýkhôngchịu đứng lên, đôi mắt lộ vẻ tha thiết, "Trì tướng quân, bản vương hoàn toàn có thành ý muốn hợp tác với ngài, ngoại trừmộtphần di chiếutrêntay bản vương, bản vương còn cómộtít chuyện có liên quan đến Cửu Thiên Tuế muốnnóivới ngài.”
Khuôn mặt như hoa sen béo núc ních của Đường Tử An lập tức nhăn lại như bánh bao, sau đó lại nghẹn ramộtcâu, “Trước đó Nhiếp chính vươngđã đưa kiếm cho con, sau đó lại đưa mấy bản kiếm phổ cho con. Cómộtcâu gọi là,khôngcôngkhôngnhận thưởng,hắnlàm vậy nhất định là có chuyện muốn cầu xin, muốn thông qua con… ảnh hưởng đến cậu.”
Trì Lệ Dập thấy tình trạng như con thỏ trắngnhỏnày củahắn, trong lòng chợt lạnh, thở ramộthơithậtdài.thậtlà, đưa ramộtvấn đề như vậy chomộtđứa bé mười hai tuổi,thậtsựlà làm khó thằngnhỏquá rồi.
"Đáng giận!đãlàm đến thế rồi mà sao cònkhôngđược! Chẳng lẽ mối tai họa Quân Cơ Lạc này cứ thế mà sống sót sao!” Mộ Dung Quân Thương chán chường nghĩ, sau đó như bị u mê mà cười rộ lên. Đợi sau khi cườimộtlúc lâu,hắnmới ngừng lại, đôi mắtâmu, giọngnóirét lạnh nhưyêuma quỷ quái, “Nếu ông trờiđãkhônggiúp cho bản vương, vậy bản vươngsẽliều mạng!"
Đường Tử An nghe rất nghiêm túc, giờ khắc này, Trì Lệ Dập trong mắthắnnhưmộtthiên thần khiếnhắnsùng kính.
Ông híp mắt, vươn tay gọi Đường Tử An cũng cưỡi ngựa đến bên cạnh mình. Đôi mắt đen trầm của ông điềm nhiên bình tĩnh, hạ giọng khẽ hỏi Đường Tử An, "Tử An, con tới đây phân tích cho cậu nghe thử, Nhiếp chính vương là người như thế nào?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lờinóicủa Thẩm Tĩnh Thục khiến trong lòng Trì Lệ Dập cực kỳ khó chịu.
hắnbất giác nởmộtnụ cười tà, giờ khắc nàyhắnđãquyết định lập kế hoạch cho những tính toán trước đó củahắn. Xuống tay với Trì Hằng Liễu!
Sắc mặt Trì Lệ Dập vẫn bình tĩnh vô cùng,nhẹnhàngnói, "Nhiếp chính vương, mạt tướngđingang qua Vân Phúc lâu, tiện thể ghé vào chào hỏi ngàimộttiếng.”
Trì Lệ Dập chậm rãi ngửa đầu, lại nhìn lên lầu haiVân Phúc lâu, Mộ Dung Quân Thương vẫnđangngồi bên cửa sổ nhã gian. Đêm nayhắnmặcmộtthân áo trắng, đặc biệt rạng ngời,khônghề nhiễmmộthạt bụi trần.
Trì Lệ Dập yên lặng trầm ngâm nghe những lời của nhi tử Trì Hằng Liễu của mình, nếp nhăn giữa hai hàng lông mày lại khắc sâu thêmmộtchút.
Ông phải nghĩ biện pháp để con bé bỏ đứanhỏtrong bụng trướcđã.
"Tử An, vậy connóixem, sau này cậu phải giúp Nhiếp chính vương, hay là Cửu Thiên Tuế?" Trì Lệ Dập khá là vừa lòng với phân tích củahắn. Trước kia cháu trai này của ông được bảo vệ quá tốt, cho nên tính cáchhiệntại mới đơn giản ngờ nghệch quá mức như thế.
Thẩm Tĩnh Thụckhôngdámnóilời nào, Yến Mặc nghe được thanhâm, cũng từ bên ngoài vọt vào. Khi nhìn thấymộtđống hỗn độntrênsàn, Yến Mặc cũng chỉ im lặng đứngmộtbên.
Mộ Dung Quân Thương phát tiếtmộtphen, sau đó nắm chặt tay thành quyền, mạnh mẽ đập lên mặt bàn.
Edit: Diệp Nhược Giai
"Thẩm tướng quân, bản cung với Cửu Thiên Tuế có thểnóilà quen biết từ bé. Sau đó bản cung tiến cung, vậy mà lại gặp lạihắnở trong cung. Lúc đầu bản cung nghĩ, dù gì cũng quen biết vớihắn, liền hy vọnghắncó thểnóivài lời tốt đẹp cho bản cung trước mặt tiên hoàng, nhưngthậtsựkhôngngờhắnlại làmộtác ma mặt người dạ thú…hắn,hắnlại là… làmộtthái giám giả… Hơn nữahắncòn từng vài lần chèn ép bản cung… Trước kia ở trong cung, bản cung giận màkhôngdámnóigì, rất sợhắnđối phó với đứanhỏcủa bản cung..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong nhã gian của Vân Phúc lâu, Mộ Dung Quân Thương dõi theo bóng dáng thúc ngựa rờiđicủa ba người Trì Lệ Dập, khuôn mặt lạnh lùng củahắnphủ lênmộttầng sương mỏng, tay áo dài phất qua mặt bàn, thức ăn phong phú bàytrênđó liền loảng xoảng rơi vãi đầy ra đất.
“Vậy còn con nghĩ thế nào?” Trì Lệ Dập hỏi ngay.
Nhưng Cửu Thiên Tuế lại là phu quân của nhị tỷ,hắnkhôngthể trơ mắt nhìn nhị tỷ bị tên trứng thối Quân Cơ Lạc liên lụy.
hắnthậtmuốn nhìn xem, khi đứng trước sống c·h·ế·t của cháu và con trai ruột của mình, Trì Lệ Dập chọn ai!
Thẩm Tĩnh Thục rất đẹp, lông mày đen nhánh của nàng hơi hơi chau lại,nóilại cho Trì Lệ Dập nghe những lời mà trước đó Mộ Dung Quân Thươngđãgiao cho nàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tuy rằng... mỗi lần Mộ Dung Quân Thương gặphắn, đều cười hết sức ôn hòa, làm chohắncảm thấy vô cùng thân thiết, nhưng trong khoảng thời gian nàyhắnđãđọc nhiều sách hơn, tuykhôngbiết nhiều đạo lý lớn lao lắm, nhưng những đạo lýnhỏthìhắncũng hiểu được vài phần.
Đêm nay là đêm trăng tròn.
Trì Hằng Liễukhôngbiết bọn họ thảo luận những gì, hỏi thửmộtcâu, “Cha, bên phía Nhiếp chính vương thế nào rồi?”
Đôi mắt trong suốt như suối của Trì Hằng Liễu như gợn sóng lăn tăn, "Trướckhôngnóiđến chuyện Cửu Thiên Tuế lợi hại đến thế nào, Nhiếp chính vương chưa chắcđãlà đối thủ củahắn. Mà cho dù chúng tathậtsựgiúp Nhiếp chính vương, khó bảo đảm sau khihắnlên cầm quyềnsẽkhôngquay lại đối phó với chúng ta. Hằng nhi cảm thấy, cứ duy trì tình huốnghiệntạikhôngthay đổi, đây mới là biện pháp tốt nhất."
Sau đó Trì Lệ Dập quay sang nhìn Trì Hằng Liễu, hỏi cùngmộtvấn đề, "Hằng nhi, connóixem, vi phụ nên đứng về phe Cửu Thiên Tuế hay Nhiếp chính vương?”
Trì Hằng Liễu khẽ thở dài, lại ngẩng đầu lên nhìn Vân Phúc lâu. Trước đó còn cảm thấy Quân Cơ Lạc sâukhônglường được, nhưnghiệntại xem ra tâm tư của Mộ Dung Quân Thương cũngkhôngđơn giản hơn Quân Cơ Lạc bao nhiêu. Cho nên, nếu ông nhất định phải giúpthìcũng chỉ giúp cho cháu mình.
Thẩm Tĩnh Thục đứt quãngnói, nước mắt trong suốt tí tách lăn dàitrênkhuôn mặt, cuối cùng rơi xuống mặt đất. Mộ Dung Quân Thương ngẩng đầu nhìn Trì Lệ Dập, đợi phản ứng của ông.
Mộ Dung Quân Thươngnóitới đây, hơi hơi nâng mắt, liếc Trì Lệ Dập, lờinóiphát ra khiến người kinh hoảng, "Quân Cơ Lạckhôngphải là thái giámtịnh thân gì cả,hắncăn bản chính làmộtthái giámdâm loạn cung đình. Bản vương có nhân chứng trong tay.”
Tươi cười nơi khóe miệng Trì Lệ Dập càng sâu hơn vài phần.
"Thục thái phi, mời ngàinóimộtchút, trước kia Quân Cơ Lạcđãkhi dễ ngài thế nào.” Mộ Dung Quân Thương nghiêm nghịnói, thái độ giống như Quân Cơ Lạcđãlàm chuyện gì đại nghịch bất đạo với Thẩm Tĩnh Thục, cònhắnhiệngiờđangchủ trì công đạo cho nàng.
Trì Hằng Liễu nhận được ánh mắt của Trì Lệ Dập, biết mìnhđãlỡ miệng, chỉ đành cắn môi, nghiêm túc nghe những gì Đường Tử An sắpnói.
Ba ngườiđilên lầu hai, Mộ Dung Quân Thương quả nhiênđãbàymộtbàn đầy ắp đồ ăn,đangngồi cung kính đợi ông. Ba người Trì Lệ Dập quy củ hành lễ với Mộ Dung Quân Thương. Ánh mắt Mộ Dung Quân Thương lướt qua ba người, cuối cùng bình tĩnh dừng lạitrênngười Trì Lệ Dập.
"Cha, Tử An đệấy…” Trì Hằng Liễu biết biểu đệ củahắntôn sùng Mộ Dung Quân Thương nhiều hơn, liền mở miệng ngăn cản.
hắnnghĩ, Trì Lệ Dập coi trọng cháu mình như vậy, khi thấy Quân Cơ Lạc gian díu với Thục phi, đương nhiênsẽđứng về phehắn.
Ánh mắt trong suốt lạnh lùng của Mộ Dung Quân Thương nhìn Trì Lệ Dập, đột nhiên từtrênxe lăn đứng dậy, ‘bộp’mộttiếng quỳ xuống trước mặt Trì Lệ Dập, giọng điệu chân thành tha thiết, "Trì tướng quân, bản vươngthậtsựđãcùng đường, chỉ có thểđicầu xin ngài mà thôi.”
Vậy màhắncòn lo lắng sốt ruột, chẳng qua chỉ vòngmộtvòng lớn,thậtđúng là lo sợ chuyệnkhôngđâu.
Ánh mắt Trì Hằng Liễu căng thẳng, giục ngựa tiến về trước, hạ giọngnóivới Trì Lệ Dập, "Cha, tuy Cửu Thiên Tuế tiếng ác đồn xa, nhưnghiệntại triều đìnhđangrối ren, rất cầnmộtnhân vật lợi hại nhưhắnđể trấn áp. Còn Nhiếp chính vương tuy hiền đức, nhưnghắn..." Dù saohắnta cũngkhônghề có quan hệ gì với chúng ta mà, chúng ta giúphắn, sau nàyhắnđăng cơ, khó bảo đảmhắnsẽkhôngmượn cối g·i·ế·t lừa.
Ánh sáng trong mắt ông lóe lóe, khi mở miệngnóichuyện với Đường Tử An lần nữa, giọngnóicũngđãtrở nên nghiêm khắc, "Tử An, rồisẽcómộtngày cậu giàđi, biểu ca của con cũngsẽcưới vợ sinh con, nhị tỷ của con… Sau này có lẽ cũngsẽcó con… Nếu con muốn học cách trở thànhmộtngười có trí óc có trách nhiệm, chỉ có thể trở nên mạnh mẽ, mới có thể bất khả chiến bại.”
Mộ Dung Quân Thương nâng tay lên vỗ vỗ, từ sau tấm bình phong trong nhã gian truyền đến tiếng sột soạt, Trì Lệ Dập nhìn qua, đôi mắt đen trầm đột nhiên sáng ngời.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.