Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 132: Cái giá nặng nề nhất (5) - Đường Vân Nhiễm

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 132: Cái giá nặng nề nhất (5) - Đường Vân Nhiễm


Lại chịu mưa và gió. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cung nỏ thủ lập tức đổi hướng cung về phía Quân Cơ Lạc. Cách đókhôngxa Mộ Dung Quân Thương và Mộ Dung Ôn Trạch liếc nhau, lần này hai người cực kì ăn ý nương theo cơ hội này, xuất ra bản lĩnh, ào ào tấn công những tên cung nỏ thủ.

Dịch ngoại đoạn kiều biên, (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Linh lạc thành nê niễn tác trần, (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bên ngoài dịch, bên cạnh cây cầu gãy,

Mộ Dung Nhược Hồng tự phụ chưa từng nghĩ qua ba người này có thể dễ dàng phá hỏng sắp đặt của mình, trong mắthắnlộ ra hoảng sợ, khi nguy nan cũngkhôngquên kéo tay Đường Vân Nhiễm, muốn dẫn nàng ta rời khỏi chỗ này. Nhưng Quân Cơ Lạc vừa rồi còn cách bọn họmộtkhoảng, nayđãđến trước mặt.hắndùng lựcmộtchút, cái roi vừa vặn đánh vào chỗ Mộ Dung Nhược Hồng và Đường Vân Nhiễmđangnắm tay.

Chỉ có hương như vẫn còn nguyên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mạt Lương còn muốn khuyên Đường Tứ Tứ mấy câuthìtừ cửa đại điện cómộtthị vệ mặc áo giáp vàng vội vã chạy vào,nóikhẽ bên tai Mạt Lương mấy câu, Mạt Lương biến sắc, nhanh chóngnóivới Đường Tứ Tứ, “Tẩu tử, tỷ uống xong bát canh an thần này rồiđinghỉ tạmmộtlúc. Mạt tướng còn có chuyện,khôngquấy rầy nữa.”

Mộ Dung Nhược Hồng thấy Đường Vân Nhiễm bị bắt, sắc mặt đại biến, hoảng sợnói, “Nhiễm Nhi!”

Đường Tứ Tứ vặn mày nhìn qua bát canh an thần, giơ tay bưng nó lên, nhưng vừa đưa đến bên môithìmùi hương gay mũi phát ra từ bát canh làm bụng nàng nổi lênmộttrận buồn nôn. Nàng nhanh chóng che miệng, đặt bát canh kia xuống.

“A! Hoàng thượng muốn g·i·ế·t bản đốc, bản đốc rất sợ nha!” Tay Quân Cơ Lạc dùng lựcmộtchút, Đường Vân Nhiễmđãthê thảm khóc lớn lên.

Ngoài Thanh Phong Điện. Tên thái giám bị Mạt Lương đuổi ra ngoàiđangbất chấp mưa gió, núp saumộtlùm cây rậm rạp, tâm trạnghắnhồi hộp chờ “tin tức tốt” từ Thanh Phong Điện.

Mộ Dung Nhược Hồng mắt thây tình thếkhôngổn, lập tức ra lệnh cho cung nỏ thủ, “Mau bắn chếthắn! Mau bắn chếthắn! Có trọng thưởng!”

Chương 132: Cái giá nặng nề nhất (5) - Đường Vân Nhiễm (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hai người bị bắt tách ra.

Nàngnóihắnkiên nghị như hoa mai, gió tuyết càng lớn càng lẫm liệt hào hùng.

Vô ý khổ vì tranh giành xuân,

Bưng bát canh an thần lên, Đường Tứ Tứ chịu đựng cảm giác buồn nôn đem đổ hết nước thuốc vàomộtbồn hoa trông có vẻ tươi tốt.

Tịch mịch khai vô chủ.

Mưa to làm ướt hết quần áo nhưnghắnkhônghề để ý. Trong mắthắntoát ra tia sáng nóng cháy, gương mặt bị nước mưa làm ướt khắc sâu nét thù hận cùng phẫn nộ, linh hồn sâu trong thân thể tàn tạ củahắncũng bị thù hận phá huỷ đến vặn vẹo.

Cánh trước phong hoà vũ.

Phía bên Trường Hoan Điện.

Chú thích (*)

Nhưng Mạt Lương còn đứng bên cạnh khuyên bảo, “Tẩu tử, sao tỷkhônguống?”

Nhất nhiệm quần phương đố.

hiệntạihắnvà thù hận song hành. Mục đích sống củahắndường như đều vì báo thù!

“Nhược Hồng, cứu thiếp! Nhiễm Nhi còn chưa sinh hạ con của chúng ta, Nhiễm Nhikhôngmuốn c·h·ế·t…” Hai tròng mắt Đường Vân Nhiễmđãmờ hơi nước, gương mặt xinh đẹp tràn đầy nước mắt, khócmộtcách vô cùng xúc động.

khôngphải chỉ là Mộ Dung Vân Tiện thôi sao? Chẳng lẽ nàng ta cònkhôngbằngmộtả Mộ Dung Vân Tiện.

Quân Cơ Lạc huỷđihắn, huỷđicả nhàhắn. Chỉ trongmộtđêm, cha mẹhắnbị chém đầu, người nhà sung quânđibiên cương, cả gia tộc ngày xưa phồn vinh chốn hoàng thành cũng biến mất từ đó.

Quân Cơ Lạc tuỳ tiện cười cười, “Bệ hạ, muốn cứu Vân Phi nương nương của ngươi sao?”

Chỉ hữu hương như cố (*)

Quân Cơ Lạc cực kì “khôngphân biệt tốt xấu” vung roitrêntay, roi giống nhưmộtcon rắn độc hung tợn đánh lên lưng Đường Vân Nhiễm.

Mộ Dung Nhược Hồng gặp rắc rối rồi.

Dĩ thị hoàng hôn chúc tự sầu,

Đó là lần đầu tiên có người khen ngợihắnnhư vậy, là món quà trân quý nhấthắncó được từ trước đến nay. Mỗi lầnhắnbị người ta lăng nhục, bị người ta miệt thị,hắnđều dùng bài thơ này để tự cổ vũ mình.hắncảm thấytrênđời còn cómộtnữ nhân hiểuhắn,hắnthậthạnh phúc.

Mạt Lươngnóixong liền ra lệnh cho các cung nữ ngoài điện hầu hạ Đường Tứ Tứthậttốt, sau đó vội vàng rời khỏi. Đường Tứ Tứ cũng nhìn thấy sắc mắt biến hoá của Mạt Lương, trong lòng nàng càng lo lắng cho Quân Cơ Lạc hơn. Vào lúc này, nàngkhôngcó lòng dạ nào uống bát canh kia.

Đường Vân Nhiễm trước khi roi đánh tớiđãnhanh chóng buông tay Mộ Dung Nhược Hồng. Còn Mộ Dung Nhược Hồng vì phản ứng chậ, cánh tay bị đánhhiệnramộtvết máu dài.

Héo rụng thành bùn, tan ra bụi,

Giờ phút này Đường Vân Nhiễm lập tức bỏ hếtsựđắc ý cùng kiêu ngạo lúc trước, như người bệnh sắp c·h·ế·t, thân mình run lẩy bẩy,trêngương mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ kích động cùng khiếp đảm. Nàng ta ra vẻ đáng thương nhìn Mộ Dung Nhược Hồng, rất sợ Mộ Dung Nhược Hồngsẽvứt bỏ nàng ta.

Mộng đẹp dễ vỡ, mong ước này củahắnđến ngày thứ hai cũngkhôngcó xảy ra.

Kiếm thuật của Mộ Dung Ôn Trạch cũngkhôngtầm thương, ra tay lại cực nhanh, chỉ gạt quamộtcái liền có thể đánh trúng chỗ hiểm của địch nhân. Hơn nữa còn có Quân Cơ Lạc, ba người chủ động xuất ra bản lĩnh, trong lúc nhât thời tạo ra tình cảnh đại loạn.

Nam nhân vô dụng này, cũng chỉ biếtnóiyêunàng ta ngoài miệng. Lúc cầnhắnhy sinhmộtchút,hắnliền sợ hãi.

Trong lúc tên nỏ như mưa hoa khắp trời bắn về phía ba người, Quân Cơ Lạc đột nhiên hung bạo. Sau khi dùng roi giải quyết vài mũi tên bay về phía mình,hắnbất ngờ xoay thân, vận nội công, thân ảnh quỷ mỵ nhanh chóng bay đến chỗ Mộ Dung Nhược Hồng cùng Đường Vân Nhiễmđangđứng. Mọi người đềukhôngngờ Quân Cơ Lạc còn học qua loại khinh công “Thiên lý đình bộ” này.

Quân Cơ Lạc dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc liếc Mộ Dung Nhược Hồng, tiện đà cười nhạo, “Hoàng thượng, nếu ngàikhôngmuốn Vân Phi nương nương c·h·ế·t, bản đốc có thể thành toàn cho ngài. Bất quá, ta muốn đem muội muội ngươi Mộ Dung Vân Tiện đến đổi Vân Phi.khôngbiết bệ hạ có đồng ý haykhông?”

Phải chịu các loài cây cỏ ghen ghét.

Thù của cha mẹ,hắnsuốt đời khó quên.

Lặng lẽ nở khoakhôngai hay.

Hận của gia tộc,hắnkhôngdámkhôngbáo.

Dịch nghĩa:

đãnhư ngọn đuốc sầu lúc hoàng hôn,

Đây là bài thơ Bốc toán tử (Mai) của Lục Du (chữ Hán: 陸游, 1125-1210), làm quan thời Nam Tống

“Hả? Vậy sao! Bản đốc nhất định muốn động thủtrênđầu thái tuế, thử xem bệ hạ ngươi làm ta đẹp mặt như thế nào!”

Mộ Dung Quân Thươngđãhọc qua Đường Môn Bạo Vũ Lê Hoa Châm, hai tayhắnliên tục chuyển động, từ kẻ hở ngón tay có tia lạnh loé ra, vừa ra tay, càng giống cảnh tượng mưa hoa bay khắp trời hơn.

“Nhược Hồng, thiếp rất sợ… cứu thiếp!” Đôi mắt ngập nước của Đường Vân Nhiễmmộtmực nhìn Mộ Dung Nhược Hồng, ánh mắt chất chứa uỷ khuất, thống khổ, khổ sợ, nước mắt từ trong hốc mắt tuôn rơi như chuỗi trân châu.

Mộ Dung Nhược Hồng nhìn thấy tâm đau tan nát.hắnthậtsựrấtyêuĐường Vân Nhiễm. Ở thời điểm đen tối nhất, mịt mù nhất trong cuộc đời,côgáinày là người viết bài thơ để an ủihắn.

Quân Cơ Lạc cong môi cười khinh miệt, lại cấp tốc di chuyển thân mình, xoay người tiến tới sau lưng Đường Vân Nhiễm, chế trụ cổ nàng ta, lớn tiếngnóivới Mộ Dung Nhược Hồng, “Tất cảkhôngđược nhúc nhích! Bằngkhôngbản đốc lập tức g·i·ế·t nàng ta!”

hắnđành phải đánh trống rút lui, dù trong lòngthậtsựkhôngcam tâm nhưng nghĩsựtình còn có thể thay đổi, đến cuối cùng Đường Tứ Tứ vẫn phải uống bát canh an ủi kia thôi.

“Nhược Hồng, cứu thiếp!” Đường Vân Nhiễmkhôngnghĩ tới mìnhsẽbị Quân Cơ Lạc bắt, sau khi móng tay Quân Cơ Lạc đâm đến thịt nàng ta, trong nàng ta mới phát hoảng. Quân Cơ Lạc tàn bạo như thế nào, nàng ta biếtrõ. Nàng ta cũng tin là Quân Cơ Lạc hoàn toàn có khả năng g·i·ế·t mình.

Tả Thương Minh có chút mất kiên nhẫn,hắndằn lòng chờ thêm chút nữa, nhưng “tin tức tốt” này vẫnkhôngtruyền tới.hắnkhôngbiết rốt cuộc là sai sot chỗ nào, có chútkhôngcam lòng muốn tự mình vào Thanh Phong Điện xem xét. Nhưng ngoài Thanh Phong Điện, từ khi Mạt Lương rờiđi, thị vệ canh gác càng thêm nghiêm ngặt. Với tình huống trước mắt, đừngnóilàhắn, cho dù làmộtcon muỗi cũng khó lọt vào.

Sau khi giải quyết xong Quân Cơ Lạc và Đường Tứ Tứ,khôngcòn hổ thẹn với cha mẹ, với gia tộc. Đến lúc đó,hắnsẽvì mình mà báo thù. Hãy chờ xem, những ngườiđãphụ bạchắn, lừa gạthắn… Kết cục của bọn họ cũngsẽgiống như vợ chồng Quân Cơ Lạc mà thôi.

Cho nên, trước mắt,hắnkhôngcho phép bất luận kẻ nào khi dễ nàng, lại càngkhôngcho phép có người dùng nàng uy h**phắn. Lần đầu tiên trong đời Mộ Dung Nhược Hồng có khi khái của nam tử hán đại trượng phu, ánh mắthắnnghiêm nghị,khônghề sợ hãi đối diện cùng Quân Cơ Lạc, “Quân Cơ Lạc, ngươi mau thả nàng ra! Trẫm có thể tha cho ngươimộtmạng!”

Vô ý khổ tranh xuân,

“đãnhư vậy, bản đốc đắc tội rồi!” Quân Cơ Lạc cong môi cười, lòng bàn tayâmthầm vận công, dùng lựcmộtchút, đột nhiên đánh vào lưng Đường Vân Nhiễm. Sau khi Đường Vân Nhiễm tiếpmộtchưởng này củahắn, khoé miệng lâp tức tràn ra tơ máu đỏ sẫm.

Đối mặt với lửa giận của Mộ Dung Nhược Hồng, Quân Cơ Lạc thập phần vui vẻ nở nụ cười, hàm răng trắng đều sáng bóng, “Dù sao Vân Phi cũngkhôngphải nữ nhân của ta,khôngđánhthìthôi,đãđánh rồithìcàng muốn đánh thêm!”khôngchỉ như vậy,hắncòn muốn sai người mang tiểu nương tử nhàhắnđến đây, tra tấn thứ tỷ của nàng, loại “chuyện tốt” như thế này làm sao có thể thiếu nàng!

Mộ Dung Nhược Hồng trong lòng chấn động,thậtkhôngngờ trong giờ phút này Nhiễm Nhi còn muốn sinh con dưỡng cái chohắn.

Đường Vân Nhiễm đau đớn kêu thất thanh “a”mộttiếng, khuôn mặtnhỏnhắn xinh đẹp đỏ ửng. Trong lòng nàng ta vô cùng hận Quân Cơ Lạc, nhưng càng hận Mộ Dung Nhược Hồng hơn.

Đường Tứ Tứ lắc đầu.

khôngbiết trời mưanhỏđitừ lúc nào. Thanh Phong Điện vẫn đèn đuốc sáng trưng như trước, còn tin tức mà Tả Thương Minh mong chờthìchậm chạpkhôngtruyền tới.

Quả nhiên, Quân Cơ Lạc vừanóixong,trênmặt Mộ Dung Nhược Hồngđãcó vẻ do dự. Ánh mắthắngắt gao nhìn Đường Vân Nhiễm, miệng trả lời Quân Cơ Lạc, “khôngthể nào! Dù là Nhiễm Nhi hay Vân Tiện, trẫm đềusẽkhôngđểmộttrong hai nàng bị thương.”

“Quân Cơ Lạc! Nếu ngươi lại động tớimộtsợi lôngtrênngười nàng, trẫmsẽlàm cho ngươi đẹp mặt!” Mộ Dung Nhược Hồng trơ mắt nhìn Đường Vân Nhiễm bị thương, trong lònghắnhậy ý càng mãnh liệt, hai tay gắt gao nắm chặt, móng tay cũng đâmthậtsâu vào da thịt.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 132: Cái giá nặng nề nhất (5) - Đường Vân Nhiễm