Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 128: Cái giá nặng nề nhất (1)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 128: Cái giá nặng nề nhất (1)


*dương xuân bạch tuyết, ca khúc nổi tiếng của nước Sở thời Xuân thu Chiến quốc

Ánh mắt Đường Vân Nhiễm vẫn luôn đặttrênngười Đường Tứ Tứ, nàng ta vốn tưởng rằnghiệntại nàng tađãlà phi tử của hoàng đế. Đường Tứ Tứ nhìn thấy nàng tathìphải hành lễ. Nhưng có Quân Cơ Lạc làm hậu thuẫn, dường như Đường Tứ Tứkhôngđể nàng ta vào mặtmộtchút nào. Nàng ta vất vả lắm mới đạt được ngày hôm nay, sao có thể để Đường Tứ Tứ áp chế chứ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mộ Dung Nhược Hồng nào dám tráchhắn, còn khen, “Nhiếp chính vương thân cònđangmang bệnh, trẫm thông cảm cho Cửu Thiên Tuế.”

“Nhiếp chính vương, ngươi cảm thấy thế nào?”Quân Cơ Lạc bỡn cợt quay đầu nhìn Mộ Dung Quân Thương. Mộ Dung Quân Thương bưng chén trà bạch ngọctrêntay, ngửa đầu uống cạn rượu ngon trong chén, sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùngnói, “Làm thơ? Đề nghị nàythậtsựlàm người ta chán nản tới cực điểm” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chương 128: Cái giá nặng nề nhất (1) (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nàng trực tiếpkhôngthèm đếm xỉa.

Quân Cơ Lạc tuyệtkhôngchừa mặt mũi cho Mộ Dung Nhược Hồng và Đường Vân Nhiễm. Mà lời trêu chọc củahắncũng mang đếnmộttrận tiếng cười chế giễu khẽ.

Tối nay, mây đen xếp tầng, tia chớp xé rách chân trời, hạt mưa to như hạt đậu nhanh chóng rơi xuống từ giữakhôngtrung.

Buổi tiệc tối nay được tổ chức tại Trường Hoan Điện. Lúc hai vợ chồng bọn họ đến Trường Hoan Điện, liền có tiểu thái giám cất cao giọng hô, “Cửu Thiên Tuế đến!”

Quân Cơ Lạc cố ý ném chén rượutrêntay xuống đất, tiếng chén rượu vỡ thanh thuý lập tức kéo ánh mắt mọi người trong sân hướng về phíahắn.

Người này a, có vẻ vẫn khá quan trọng. Lúc trước khi Quân Cơ Lạc còn lên triều, số văn võ bá quan này người nàokhôngcăm hậnhắn, người nào trong lòngkhôngtrộm mắnghắn, nhưnghiệntại, chỉ hơnmộtthángkhôngthấy, những người này khi gặp lại Quân Cơ Lạc, tuy rằng bộ dáng kiêu ngạo ương ngạnh của Quân Cơ Lạc vẫn làm cho người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng dù thế nàothìnhìnhắncũng thuận mắt hơn tên tân đế ngu ngốc Mộ Dung Nhược Hồng.

Từ góc độ của Đường Tứ Tứ nhìn qua, Quân Cơ Lạcđangcúi đầu thiếusựbất cần đời thường ngày,trêngương mặt hốc mắt hãm sâu như ngọc sáng, đồng tửâmu làm cho người ta có cảm giác thâm thuý.

Mộ Dung Quân Thương cười tự giễu, bưng chén rượu lên uốngmộthơi cạn sạch.

“Hoàng thượng, bản đốc tới chậm, thỉnh bệ hạ thứ lỗi.” Quân Cơ Lạc kéo tay nàođiđến giữa điện, cũngkhôngquỳ hành lễ với Mộ Dung Nhược Hồng, chỉ cườinóivớihắntamộttiếng.

Quân Cơ Lạc thấy áo choàng của nàng chưa buộc chặt,hắnliền cúi đầu cẩn thận buộc lại.

*chỉ ánh mắt đẹp long lanh (thường dùng cho nữ nhé

Mọi hành động của Quân Cơ Lạc vốn rất được mọi người chú ý,hiệntại mọi người giữa sân đều thấy được đại hoạn quan Quân Cơ Lạc lấy lòng nương tử nhà mình như thế nào. Có rất nhiều người lắc đầu, sửng sốt thầm than, “Quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn.” Hai người này quảthậtlà nhân duyên tốt.

hắnlập tức cau mày quan tâm hỏi nàng ta. Khoé miệng Đường Vân Nhiễm cười cười nhìn về phía Đường Tứ Tứ.

Đường Tứ Tứ khẽ cong khoé miệng cười khinh thường, chẳng phải chỉ làmộttên Mộ Dung Nhược Hồng sao,khôngbiết có gì tốt đẹp mà đem khoe. Cũngkhôngnhìn xemhiệntại thanh danh của nàng ta có bao nhiêu thối tha. Thân làm phi tử của tiên hoàng lại câu dẫn hoàng tử,khôngbiết có bao nhiêu người ở sau lưng mắng nàng ta là “d·â·m phụ”.

Buổi đêm thế này, vốn nên ở trong phòng uống trànóichuyện phiếm. Nhưng Mộ Dung Nhược Hồng lại định dạ tiệc ngay đêm nay. Vì vậy, bọn họkhôngthểkhôngtiến cung.

Ánh mắt của hai nữ nhân va chạm giữakhôngtrung, cằm Đường Vân Nhiễm hơi hất lên, dường như mang ý tứ khiêu khích. Đồng thời nàng ta đem thân thể mềm mại tựa vào vai Mộ Dung Nhược Hồng, Mộ Dung Nhược Hồng cảm nhân đượcsựkhác thường của nàng ta, vừa cúi đầu liền thấy mỹ nhân như ngọc, yếu ớt như đoá hoa, làm cho người ta vừa nhìn lập tức muốn bảo hộ trong ngực.

Tối nay Đường Vân Nhiễm mặcmộtbộ váy hoa lê trắng phối cùng quả lựu hồng uốn lượn dài chấm đất, chân váy dùng tơ trắng thêu hoa văn lan tử la, thântrêncòn mặc sa y hồng phấn, bên hông thắtmộtcái đai lưng màu trắng bắt mắt, lộ ra dáng người cân xứng; theo cơn gió thổi qua điện, làn váynhẹnhàng lay động, làm cho người ta cómộtcảm giác phiêu dật, tựa như tiên nữ hạ phàm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nàng chớp đôi mắt đen nhánh, nhìn lên phíatrên, sắc mặt Mộ Dung Nhược Hồngđãtrầm xuống. Còn Đường Vân Nhiễm,trêngương mặt xinh đẹpkhôngcómộtchút hờn giận nào, ngược lại khoé miệng nàng ta còn hơi giương lên, lộ ra nụ cười đẹp mắt nhất của mình.

Đáng tiếc,trênđời nàykhôngthể mua được hối hận.

Có thểnói,sựtồn tại của nàng ta làm bật lên vẻ ảm đạm thất sắc của những nữ tử khác trong điện.

Đường Tứ Tứ ngẩn đầu nhìn đỉnh trời tối đen nặng nề, trong đôi mắt đen nhánh có hai ngọn lửanhỏhưng phấn thiêu đốt.

Nếu…

Mộ Dung Quân Thương vẫn trầm mặc nhìn Quân Cơ Lạc và Đường Tứ Tứ, sâu trong ánh mắtđãsơm có băng sương ngưng kết. Giờ khắc này, trong lònghắnlại sinh ra cảm giác hối hận.

Đường Vân Nhiễm lui sau cái bàn cầm chặt tay Mộ Dung Nhược Hồng, khẽ lắc đầu vớihắn, ý bảohắnđừng hành động thiếu suy nghĩ.

Bên cạnh còn có thái giám khácđangnhìn đó. Gương mặtnhỏnhắn của Đường Tứ Tứ đỏ lên, ánh mắt nhanh chóng dời khỏi thân ảnh đỏm dáng của Quân Cơ Lạc. Quân Cơ Lạc cười vui sướng, lập tức nắm bàn taynhỏbé của nàng, bướcđitrong đêm mưa dưới tán dù của tên thái giám.

Tiếng đàn sáo vui vẻ chợt dừng lại.trênđại điện đèn đuốc sáng trưng,mộtđám người đông nghịt đồng loạt quỳ trước Quân Cơ Lạc.

Quân Cơ Lạc chép miệng, cười ha ha, “thậtcó lỗi, tay trơn quá. Nhưng mà Hoàng thượng,khôngphải bản đốc trách móc ngài. Vân phi của ngài là Dương Xuân Bạch Tuyết*, đọc đủ loại thi thư, văn vẻ hơn người,khônggìkhôngbiết. Mà những người như chúng ta đây chỉ là người bình thường, nghekhônghiểu còn sợ bôi nhọ thơ từ cao nhã của các ngươi. Nếu ngài cùng Vân phi muốn làm thơ, có thể trở về đóng cửa tẩm điện, làmtrêngiườngđi.”

Mộ Dung Nhược Hồng nâng chén, bách quan phía dưới cũng giả vờ nâng chén theo. Mộ Dung Nhược Hồng ngưỡng cổ, uống hết rượu, sau đó lại vui mừngnói, “Vìkhôngmuốn mọi người thấy quá câu nệ, trẫm quyết định để Vân phi thả con tép, bắt con tôm, làm mấy câu thơ khen ngợisựanhdũng của Trì tướng quân trước. Nếu các ái khanh trong điện có thể làm thơ thắng Vân phi, trẫmsẽcó phần thưởng xứng đáng.” Đường Tứ Tứ vừa nghe, chân mày liền nhíu lại vẻ ghét bỏ. Đường Vân Nhiễm này thanh danhđãthối như vậy mà còn muốn giẫm lên cậu của nàng. Làm thơ? Cậu của nàng cùng mấy vạn binh lính Tiêu quốc chinh chiến, c·h·ế·t vô số. Thế nhưng Đường Vân Nhiễm lại muốn dùng mấy câu thơnóivề tướng sĩ để giành tiếng tốt cho bản thân.

Bàn tayẩntrong tay áo của Đường Vân Nhiễm nắm chặt lại, trong đôi mắt đẹp xẹt qua tia ác độc. Nàng ta đưa tay kéo Mộ Dung Nhược Hồng, Mộ Dung Nhược Hồng hiểu ý, liền honhẹ, giơ chén rượu trong taynóivới mọi người trong điện, “Lần này Trì tướng quân thắng trận, trẫm vô cùng vui mừng. Đêm nay trẫm cùng các vị ái khanh tụ họp ở nơi này, cung chúc Trì tướng quân có thể khải hoàn trở về.”

Hơn nữa, đêm nay người nên được mọi người chú ý là nàng ta chứkhôngphải là Đường Tứ Tứ.

“Cửu Thiên Tuế thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”

Quân Cơ Lạc đỡ tay Đường Tứ Tứ, ngạo nghễ nhìnmộtvòng quanh sân, cườinói, “Các vị đứng dậyđi.”

Nàng ta ngồi bên người Mộ Dung Nhược Hồng, hơi cúi đầu, lông mày kẻ đen, đôi môi tô hồng, cánh tay tuyết trắng nhưẩnnhưhiện, ánh mắt nhu thuận long lanh như có giọt sương ban sớm đọng lại. Nàng ta như vậy, nam nhân bình thường chỉ cần liếc mắtmộtcáisẽsay lòng ngay.

Quân Cơ Lạc cong khoé miệng, cũngkhôngnóigì thêm. Tìm chỗ trống, kéo Đường Tứ Tứ ngồi xuống cái bàn cạnh Mộ Dung Quân Thương, Mộ Dung Ôn Trạch. Khi Đường Tứ Tứ ngồi xuống, cảm giác được cómộtánh mắtkhôngtốt lành nhìn về mình.

Mộ Dung Nhược Hồng cảm thấy bọn họ làm vậy để hạ thấp Đường Vân Nhiễm, kỳthậtlà đánh vào mặthắn, biểu cảmtrêngương mặt tuấn tú như tiên củahắnthay đổi, bên khoé miệng lộ ra nụ cườiâmu.

Từ sau khi Đường Tứ Tứ có thai, Quân Cơ Lạc hậnkhôngthể sủng nàng tới tận trời. Bữa tiệc tối hôm nay,hắnthay đổi kiểu cách kiêu ngạo ương ngạnh ngày xưa, luôn trông chừng Đường Tứ Tứ. Lúcthìsợ Đường Tứ Tứ uống nhiều rượukhôngtốt cho cả nàng và đứanhỏ. Lúcthìthập phầnkhôngkhách khí cướp đoạt những món ăn ngon nhất của buổi tiệc đến trước mặt Đường Tứ Tứ, còn cực kì cẩn thận giúp nàng bỏ xương cá.

Đường Tứ Tứ mím môi cười trộm, Đường Vân Nhiễm bị ba nam nhân quyền thế trong triều châm biếm như vậy, cái danh “Hoàng thành đệ nhất tài nữ” của nàng ta sợ làkhông“làm mới” lại được.

Nếu lúc trước khi Trì Lệ Dập đến tìmhắn, bảohắncưới Đường Tứ Tứ,hắnđồng ýthìgiờ đây sao có thể để cho Quân Cơ Lạc được toại nguyện như vậy.

(hơ hơ, đoạn tả mụ này ta có chém hơi nhiều)

Xe ngựa dừng tại cửa cung, Quân Cơ Lạc nhảy xuống xe trước, bên hông xe ngựa lập tức có hai tiểu thái giám bung dù chohắn. Quân Cơ Lạc xoay người, đưa tay để Đường Tứ Tứ vịn vào,thậtcẩn thận đỡ nàng xuống xe.

Cùng vì châm chọc Mộ Dung Nhược Hồng, Mộ Dung Ôn Trạch nãy giờkhôngnóilời nào cũng tiếp lời Mộ Dung Quân Thương,trêngương mặt ôn nhuận lộ ra nụ cười cay nghiệt, châm chọcnói, “Sao chỉ là chán nản đến cực điểm, quả thực quá khó coi. Có bản lĩnhthìra tiền tuyến g·i·ế·t địchđi, ở nơi này làm vài câu thơ buồn chán liền muốn biếnmộtnữ nhânkhôngra gì thành nữ thi nhân, ha ha…khôngbiết là chủ ý ngu xuẩn của kẻ nào.”

Mọi người trong sân ngồi vào chỗ lần nữa. Đường Tứ Tứ cũng thừa dịp mọi người quỳ lại, liếc nhanh qua giữa sân. Nàng thấy được Hiền vương Mộ Dung Ôn Trạchđãlâu chưa lộ diện, còn có Nhiếp chính vương Mộ Dung Quân Thương im lặng ngồitrênxe lăn, cùng với hai kẻ ngồitrênvị trí cao mà nàng vô cùng căm hận Mộ Dung Nhược Hồng và Đường Vân Nhiễm.

Quân Cơ Lạc sửa sang áo choàng của nàng xong, khi ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy Đường Tứ Tứđanglén lút đánh giáhắn.hắnlập tức nhe răng cười, mắt phượng lóng lánh ngả ngớn chớp chớp, lập tức ném cho Đường Tứ Tứmộtlàn thu thuỷ*

Nàng bình tĩnh nhìn theo hướng ánh mắt đó, liền thấy được Đường Vân Nhiễmđangngồi cạnh Mộ Dung Nhược Hồng.

Mà Mộ Dung Ôn Trạch ở góc đối diện từ lần trước chịu thiệt thòi bởi Quân Cơ Lạc, giờ đâyhắntrở thànhmộtngười trầm mặc ítnói. Ánh mắthắntrống rỗng chỉ nhìn chằm chằm vào rượu trước mặt.

Mộ Dung Ôn Trạch hận Đường Vân Nhiễm đến nghiến răng nghiến lợi, chính nữ nhân nàyđãhuỷ hoạihắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đường Tứ Tứ nhịnkhôngđược muốnnóivài câu vì cậu mình, nhưng Quân Cơ Lạc vỗ vỗ mu bàn tay nàng, ý bảo nàngkhôngcần lên tiếng. Đường Tứ Tứ tin tưởng Quân Cơ Lạc, liền theo ýhắnkhôngnóinữa.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 128: Cái giá nặng nề nhất (1)