Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 91
khôngai trả lời nàng.
Việc đau buồn vì bị đuổi về, qua thời gian cũngđãnguôi bớt.
Cố Phong bước vào, thấy Cố Thiềnđangngồi ghế,trêntay giơmộtbộ y phục cho nam giới, khuôn mặtnhỏnhắn phiếm hồng, vẻ mặt ngây thơ lại vui vẻ.
Cố Phong nghe vậy, đột nhiên hạ quyết tâm, bước nhanh theo sau, đánh vào gáy Cố Thiền.
“Ngươinóilàmộttháng trước, nhưng mỗi ngày ta đều nhận được thư củahắn, vẫnkhôngngừng lại.” Cố Thiền cốnói.
Hàn Thác mỗi ngày đều gửi thư, chuyện kể trong đó đều là tiến triển tốt của tình hình chiếnsự, nên nàngkhônghề lo lắng.
“Muốn ta buông ra cũngkhôngkhó, nhưngcôphải đáp ứng, từ nay về sausẽkhôngởtrênđườngnóihươunóivượn,”hắndừng lạinóithêm,“Ở trong nhà cũngkhôngđược.”
“Tỷ phu rốt cuộc làm gì có lỗi với ngươi? Tại sao ngươi lại muốn thông đồng với cẩu hoàng đế để hạihắn?” Phó Y Lan phẫn nộ chất vấn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng ở phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dậpnhỏvụn,hắnkhôngkịp quay đầu,đãthấy phía sau đau đớn, trước mắt tối đen, ngã gục về phía trước, như vậythìkhôngcó người pháthiện.
mộtnam nhân Phó Y Lanđãkhôngthể đánh lại, huống chi là năm, cho nên bị trói cả hai tay.
“Cố Phong, ngươi đừngđi, ngươi mang tỷ phu trả lại cho ta!”
* (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ta muốn ăn gì đó,” khi vào phòng, Cố Thiền đột nhiên mở miệngnóira,“Muốn ăn trân châu bánh trôi và đường dấm chua bài cốt.”
“Nô tỳđilàm.”
trênkhuôn mặtanhtuấn của Cố Phong ngưngmộttầng lo lắng, cắn răng dặn chính mìnhkhôngđượcnóira lờikhôngphải.
Hơn hai tháng qua, Tĩnh vương phủ bị Lý Vũ Thành mang bọn thị vệ đến bảo vệ nhưmộtcái thúng sắt rất cẩn thận.
Lờinóicòn chưa dứt, nước mắtđãgiống chuỗi trân châu bị đứt mà rớt xuống.
Cố Thiền xóa sạch lệ, quật cường kiên trìnói:“Ta cũngkhôngđiđâu hết, ta ở đây chờ Vương gia về nhà.”
Cố Thiền sau lưng Cố Phongđãnghe thấy rấtrõđoạn hội thoại vừa rồi,Nàng nắm chặt bàn taynhỏbé, nhưng thân thể nàng suy yếu, động tác rấtnhỏ, Cố Phongkhôngpháthiệnra.
“Đó là tỷ phu của ta,khôngphải của ngươi.”
Nhưng mà, Bích Linh mắt sáng,đãkêu lên,“Tam giađãvề.”
Cố Phong vốnđãđiđến cửa lớn, nghe nàng nới như thế, lại lui trở về.
Cố Thiền vá xong mũi kim cuối cùng, đem chỉ thắt lại, cầm chiếc kéotrênkhay trà cắt đứt.
“Tỷ phu......” Cố Phongnóimộtcâu,khôngdám đối diện với Cố Thiền,“khôngtrở lại.”
Vừanói,thìnàngđãthất hồn lạc pháchđivào trong phòng.
“Vậy tỷđingủ trước, ngày mai rồi ăn cũng được.” Cố Phong khuyên nhủ.
Hai thanh kiếmtrênkhôngtrung đánh nhau,“Boong boong” Tiếng vang liên tụckhôngngừng.
Vừanóinàng vừađira ngoài.
Nàng tức giận đến mất khôn, Cố Phong tức giận đến lắc đầu.
“Ngươi buông tay!” Phó Y Lan giãy dụa.
“Takhôngđi!” Cố Thiền hét ầm lêm,“Ta là Tĩnh vương phi, ta muốn ở lại vương phủ chờ Vương gia về nhà, chúng ta đâu có từ hôn, chàngsẽkhônggạt ta......”
Cố Thiền lại có thể nghe lời, ngoan ngoãn đáp ứng.
Cố Thiền tỉnh lại,đãthấy mình thay đổi hình dáng.
Mọi người mừng rỡ, Bích Linh Bích Lạc nhanh chóng chạy tới phòng bếp gọi món ăn.
khôngchỉ là vì an toàn, mà còn bao gồm việc phong kín tin tức.
Gian ngoàikhôngcó ai, nàng bước ra cửa, trong viện cũng trốngkhôngkhôngthấy bóng người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 91
Bị buộcmộtcách bất đắc dĩ, Cố Phong chỉ còn cách phải xuất kiếm đỡ chiêu.
Dưới chânđãkhôngcòn đường lui, tay cũng bị ngăn chặnkhôngthể cử động, Phó Y Lan oán hận nhìnhắnchằm chằm, tỏ ra vẻ mặt khinh thường, cao giọngnói:“Trừ việc chỉ biết sử dụngâmmưu quỷ kế, ngươi còn có thể làm được cái gì!”
Mặc dù nàng chưa lấy chồng, chưa hiểu được chuyện nam nữ, nhưng bản năng có thể cảm giác được nàng bị Cố Phong tách hai chân ra đứng thẳng, tư thế này thựcsựquá mức xấu hổ.
Cố Phongnóixong, đứng dậyđira ngoài, tuy là tỷ đệ ruột thịt, cũng có phép tắc phải giữ.
“Dạ,” Cố Phong gật đầu, nhấc chân rảo bước tiến vào trong phòng.
Năm gian cửa sơn đỏ đều đóng chặt,hắnnhảy xuống ngựa, bước lên thềm đá, dắt ngựa đồng thời bước vào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cố Phong cùngđira nắm lấy cánh tay của nàng,“Xán Xán......”
Cố Phong hừnhẹmộttiếng,“Làm gì?mộtcônương gia giáo,khôngbiết an phận thủ thường, suốt ngày gâysựkiếm chuyện, bịa đặt, phỉ báng, còn ám sát mệnh quan triều đình, ta trói ngươi lại để đưa về chỗ An quốc công nhờ người quản giáo cho thât tốt.”
Phó Y Lan trừng mắt lạnh lùng đáp, liên giơ kiếm lần nữa, ra chiêukhôngchút lưu tình, chỉ nhắm vào Cố Phong mà ra kiếm.
Cố Thiền bỏ cây gậy trong tay, nơm nớp lo sợ ngồi xổm bên cạnh Cố Phong, mất nhiều sức lực mới có thể đưa người lêntrêngiường.
Cố Thiền nghe tiếng quay đầu, cườinói:“Đồng Lâm, ngươiđãquay về? Nhưng mà, Vương gia phái ngươi quay về làm việc sao?”
“đidọn đồ đạc của Vương phi, chỉ mang mấy bộ để tắm rửa khi ởtrênđường là được, còn lạikhôngcần.mộtkhắc sau liền khởi hành, nhanhđi.” Cố Phong lớn tiếngnói.
Lúc này chỉ mới chập tối, ở dịch quán vẫn còn rất náo nhiệt, Cố Thiền gặp ai cũng hỏi, nên liền nhanh chóng tìm được con ngựa của Cố Phong, cởi bỏ cương nhảy lên lưng ngựa, giục ngựa chạy nhanh, theo lời của người lúc trước chạy thẳng đến kinh thành.
mộtbộ quần áo may xong, nàng giơ lên xem kỹ, cười đến nỗi mặt mày nở hoa.
“Bích Lạc, ngươiđilấymộttấc vải bông khác tới, ta muốn tiếp tục làm quần áo cho Vương gia.” Cố Thiền vào cửa liền sâu kín dặn dò.
“khôngđi, chúng ta trực tiếpđiđến Phúc Kiến.” Cố Phong cự tuyệt, sau đó dặn phu xe,“đimau lên chút.”
Bích Linh và Bích Lạc có suy nghĩ giống nhau, nên cùngđixuống phòng bếp để giúp đỡ.
“Đó làhắnviết xong trước,” Cố Phong buồn bựcnói,“Bởi vì sợ tỷ biết, cố ý ra lệnh cho Lý Vũ Thành phong tỏa toàn bộ vương phủ, cho nên dù là tiếng gió tỷ cũngkhôngnghe được. Hơn nữa, tỷ phunóituổi tỷ quánhỏ, nếu từ nay về sau chỉ cómộtmình,hắnkhôngđành lòng. Vì vậy, muốn ta khi chiến thắng khải hoàn trở về, thayhắncầu xin với Hoàng thượng và Thái hậu, xoá tên tỷ khỏi danh sách của hoàng thất, như vậy tỷkhôngcần vâng theo quy củ hoàng gia, còn có thể tái giá. Ta từ kinh thành đến, Hoàng thượng họđãđáp ứngyêucầu này, hơn nữa lập tức chấp hành,hiệntại tỷđãkhôngphải là Tĩnh vương phi. Ta tới đón tỷ, đưa tỷ đến Phúc Kiến,ở gần cha mẹ, so với người chưa xuất giásẽgiống nhau......”
May mắn xe ngựađimau,khôngđến mấy ngàyđãđến địa giớicủa Giang Tô.
“Chậc chậc, chẳng phải lúc nãy vừa mớinóisao, chỉ biết dùng quỷ kế.”
Cố Phong thấy thế cũng đỏ hốc mắt.
Thừa cơ hội lần này, Cố Phong liền đánh lên, lợi dụng sức lực nam giới lớn hơn nữ giới, đánh mấy chiêu liền ép nàng lui cho đến góc tường.
“Xán Xán, takhôngcó lừa ngươi.”
hắntôn thờ Hàn Thác, cũngkhônghoài nghi quyết định củahắnmà thựchiện, nhưng việc nàythìhắnkhôngchắc như vậy.
Bích Lạc Bích Linh cùng nhau khóc cầu xin nàng, Cố Thiền lạikhônghề có phản ứng.
“tay nghề của Vương phi càng ngày càng tốt.” Bích Lạc dâng trà đến, khenmộtcâu.
Nàngkhôngnóikhôngcười,khôngnhúc nhích nằm ở trong xe,mộtđôi mắt to trống rỗng vô hồn, người xem liền thấy trong lòng khó chịukhôngthôi.
Cố Phong đánh gãy lời nàng,“Xán Xán, chiếnsựđãxong rồi.”
Rừng Tây Sơn tầng tầng lớp lớp sương mù, lá rừng đỏ tươi như máu, đúng là thời tiếtthậtđẹp, phù hợp để giao du ngắm cảnh.
Nàng kiểm tra hơi thở, cảm giác được hơi thở vẫn ổn định như thường, ôm ngực thở dàimộthơi.
chưa kịp định hồn hai nàng vội vàng vào nội thất, vô cùng lo lắng, lấy ra mấy bộ quần áo,đitheo xe ngựa mà lúc sáng sớm Cố Phongđãchuẩn bị tốt.
“Đồng Lâm......”
Tay trái Cố Phong kiểm tra vết thương, nhìn thấy đầu ngón tay có dính vết máu, nhíu mikhônghờnkhônggiậnnói:“Thuathìthua, thắngthìthắng, ai tâm quá trình như thế nào?”
Chuyện ở bên ngoài nhất địnhkhôngđược truyền vào vương phủ, cũngkhôngcho bất kỳ kẻ nào vào phủ để gặp Vương phi, ngay cả thư từ cũng nhắt quyếtkhôngcho giao đến tay cho Vương phi.
Cánh cửa sơn son kêu lênmộttiếng rồi đóng lại.
Đúngthậtlà khó quản, Phó Y Lan tính tình bướng bỉnh, liền phản bác “Các ngươi làm ra được, còn sợ bị người khácnóisao.”
“...... Từ trước cửađithẳng dọc theo đường lớn, sau đóđivề phía nam, gặp đường cua thứ nhấtthìrẽ phải, sau đó nửa canh giờthìsẽđến kinh thành, nhớ cẩn thận đừng sai đường.”
Cố Thiền ngơ ngác đứng ở trước cửa, lớn tiếngnói:“Vương gia, ngươiđirađi,hiệntại chàngđira thiếpsẽtha thứ cho chàng.”
Khi Cố Phong trở lại U châu,thìđãlà vào cuối thu, bắt đầu vào mùa đông.
Giằng co suốtmộtngàymộtđêm, khi đến dịch quán, Cố Phong nắm lấy cằm Cố Thiền ép nàng mở miệng, épmộtchén cháođivào.
“ănkhôngno, ta còn muốn ăn hạt thông hoa quế đường,” Cố Thiền buông ché vànóithêm,“ta Muốn Bích Lạc tự mình làm, người khác làm tasẽkhôngăn.”
“Hai người kia chưa về, đệ ở đây với tỷ, tỷ có việc liền kêu đệ.”
Nàng cònkhôngănkhônguống.
Cố Phong chỉ là tự vệ,khônghề có ý trêu ghẹo nàng, nhưnghắncũngsẽkhôngdễ dàng buông tha cho nàng.
“Lý thúc, kêu thị vệ lại đây,” Cố Phong cao giọng phân phó,“bảo Lý thị vệ và bốn người nữa đến, nhớ bảo bọn họ mang dây thừng đến.”
Từ cửa lớn đến nơi mất chừng hai khắc, Cố Phongđimỗi bước lại thấy nặng nề hơn mỗi phần.
Lúc chạng vạng vừa kịp vào dịch quán, sau đó hỏi người trong đó hướngđitiếp theo
Lúc này của lớn Tĩnh vương phủ dần dần dần mở ra, người gác cổng nhô đầu ra, thấy thế liền chấn động, Cố Phong và Phó Y Lan đương nhiên làhắnnhận ra, hơn nữarõràng bọn họ đều là người thân cận của Vương gia, nhưng lạikhôngbiết vì sao lại khiến cho nhau mặt đỏ tai hồng thế kia.
Nhưng mà, khi Cố Phong nghe thấy vậy, vẫn theo bản năng nhìn quanh bốn phía, hơn nữa lại nhìn cửa lớnmộtlần, xác định xung quanhkhôngcó người, lớn tiếng cảnh cáo:“Bên đườnglàm việc gì,nóichuyện cũng phải chú ýmộtchút,khôngnên ănnóibừa bãi, gây họa đến bản thân.”
Sau đó, chạy đến mở chăn ra, đắp lêntrênngười Cố Phong sau đó đẩy cửađira.
“Ta có việc quan trọng phải làm,khôngthể nhàn rỗi ở đây dây dưa với ngươi.”
Cố Phong lạikhôngcó tâm trạng đó, nhìnkhôngchớp mắt, phi ngựa thẳngmộtđường, chạy đến trước cửa Tĩnh vương phủ.
“chắc chắnmộtđiều, chờ Vương gia trở về, sau khi mặc y phục này vào, nhất địnhsẽkhôngnỡ cởi.” Bích Linhmộtbên cũng hát đệm.
Bích Linh và Bích Lạc nghe được tỷ đệ hai ngườinóichuyện,mộtngười tiếp tục dựamộtbên khung cửa, giống Cố Thiền cùng nhau rơi nước mắt.
Khóe mắt thấy có khí lạnhhiệnlên,mộtthanh trường kiếm đột nhiên lao tới.
Tĩnh vương phủ chiếmmộtkhoảng cách rất lớn, bởi vậy trước cửa chỉ toàn đường trống, chỉ có duy nhất căn nhà này, từ trước đến naysẽkhôngcó người đến thăm, tuyệt đối im lặng, cũngkhôngcó ngườiđiđường ngang qua.
Cố Thiền nghĩ đến điều khác, mặc dùkhôngcó người biết, nhưng mặt vẫn đỏ bừngđãnhiều thángkhôngthấy Hàn Thác, nàng nhớ đếnhắn, nàng khẳng địnhmộtđiều, nếuthậtsựvề,hắnnhất địnhsẽép buộc nàng thành ra cái gì......
Cố Phong ngồi phía đối diện,âmthầm thở phàomộtcái.
Cũng may Huyền Giáp vệ biết thân phận của nàng, lúc làm việc cũngkhôngthô bạo, nhưng mà mức độ này đối vơimộtcônương tôn quý từnhỏđãkhôngphải chịu khổ cực,thìđãkhiến cho người ta phải uất ức rồi.
May mắn Cố Phong phản ứng mau lẹ, bắt được cẳng chân của nàng, thoải mái hóa giải chiêu thức, mở hai chân ra.
“đãxong?” Cố Thiền chớp đôi mắt to,thìthào lặp lại lờinói, bỗng nhiên vẻ mặt nàng vui mừngnói,“Vậy Vương gia đâu? Có phải chàng cũngđãtrở lại?”
âmthanh của Cố Phong từ phía sau lưng truyền đến.
hắndừng ở cửa, rất muốn lập tức trốn thoát, để tránh việc bởi vì mình đến đây mà làm cho yên tĩnh cuộc sống yên tĩnhcủa nàng bị phá vỡ.
Phó Y Lan còn như thế,thìCố Thiềnsẽnhư thế nào?
Tại sao bản thân lại nghĩ ra chuyện xấu hổ đó chứ......
“cônương, ănmộtchút gìđi, như vậykhôngđược đâu.”
Thấy Cố Phongđãbị thương, Phó Y Lan thế nhưng lại có thể ra kiếm hơi dừngmộtchút.
ở trong Tử vận sơn yên tĩnh vô cùng, mà ở gian ngoài cũng là như thế.
Bích Lạc đưa thủy đưa cơm, Cố Thiền cắn chặt răngkhôngchịu há miệng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cố Phong nhanh chóng né tránh, rút kiếm đánh trở lại,mộtkiếmđãđâm ra, mới nhìn thấyrõngười đánh lén là người củahắn, vội vàng thu chiêu, rút kiếm lại, giật mìnhnói:“Là ngươi!”
Phó Y Lan làm sao có thể ngoan ngoãn chờhắnlàm vậy, lúc này đámộtcái, hướng dưới quần của Cố Phong đá vào.
Về sau mỗi ngày đều là như thế.
Nàng ở trong lòng cảm thấy oán giận chính mình.
Kỳthật, nếu có thể chọn,hắntình nguyện ở đây cùng Phó Y Lan tranh cãi, màkhôngphảiđilàm cái việc quan trọng kia.
Chủ tử rốt cục cũng có thể nghĩ thông suốt, đừngnóihạt thông hoa quế đường, cho dù muốn ánh trăng nàng cũng nhất định bắc thangđihái xuống.
hắnnhắt địnhsẽcởi......
Làm loại bánh này thựcsựcó chút khó khăn, Cố Phong và Cố Thiềnnóichuyện vài câu, đợi hai khắc mà vẫn chưa thấy người trở về.
nên Cố Thiền hoàn toànkhôngbiết chuyện gì bên ngoài.
Editor: Mễ Đồng
Cố Phong có thểkhôngđể ý đến cảm xúc của Phó Y Lan, nhưngkhôngcó khả năng khỏi phải lo lắng cho Cố Thiền,tỷ tỷ sinh đôi vớihắn.
“mộttháng trước, quân Ngoã Lạt đưa gian tế trộn lẫn vào doanh trại,” Cố Phong cắn răngnói,“Lúc ấy, tỷ phuđãbị trọng thương, sau đó...... Tiêu thần y cũngkhôngcó biện pháp nào......”
“Đúng! Là ta! Ta đến để thay tỷ phu giáo huấn tên phản đồ như ngươi!”
Khoảng hai tháng trước, toàn bộ thủ hạ của Tĩnh vương phủ đều được Vương gia ban mật lệnh, từ nay về sau gặp cữu gia Cố Phong cũng giống như gặp Vương gia, phải nghe theo tất cả mệnh lệnh củahắn.
hắncau mày, thần sắc nghiêm trang, nhưng lờinóira lại giống như đứanhỏbình thường tranh đoạt món đồ chơi.
Bích Linh và Bích Lạc kêu lên sợ hãi,khônghề đề phòng, thấy Cố Thiền mềm nhũn ngã vào trong lòng Cố Phong.
“A --”
“Nhưng mà, ngươi căn bản.....”
Vừa vặn lúc đó Lý Vũ Thành mang theo bốn thị vệđira, Cố Phong liền đem người giao cho bọn họ xử trí, rồi cất bướcđivào trong vương phủ.
Câunóikế tiếp nàngkhôngnóira được, vì Cố Phongđãlấy đai lưng bịt miệng nàng, ghé sau đầunóinhỏ.
Nàng đứng dậy,“Vương giađangở bên ngoài trốn tránh ta, ta biết, chờ ta tin, khóc lóc, lúc đó các ngươisẽcười ta khờ.”
Hai bàn đồ ăn vàmộtchén cơm bị ăn sạchsẽ.
“Tại sao? Tại sao lạikhôngtrở lại?” Cố Thiền khó hiểunói.
mộtlần tránhkhôngkịp, thanh kiếm lạnh như băng liền lướt qua máhắn,thản nhiên để lạimộtvết máu.
nóixong những lời này, Cố Phong cũngkhôngquay đầu lại liền rờiđi.
Cố Thiền giãy mạnh bỏ tayhắnra, chạy đến đình viện dậm chân hô to,“Ngươihiệntạikhôngra, về sau tasẽkhôngbao giờ để ý ngươi nữa......”
“Vậy việc đó ngươiđãlàm tốt chưa?” Cố Thiền hỏi, nhưng mà đâykhôngphải là việc mà nàng quan tâm,“Ngươi từ tiền tuyến trở về trước, cũngkhôngđượcnóicho ta biết tình hình chiến đấu như thế nào? nhưng ngươi xem, bao lâu nữathìchiếnsựcó thể chấm dứt? Vương gia mỗi lầnnóiở trong thưthìnó rất thuận lợi, nhưng tại sao còn lâu như vậy......”
Sau đó, Bích Linh Bích Lạc lấy khăn. mặt, vội vàng lau mặt cho Cố Thiền Cố Phong xoay người ra khỏi phòng, rút kiếm ra chém loạntrênthân cây cổ thụ.
công phu hai người vốn như nhau. Nhưng tại giờ khắc này,mộtngười ra chiêu toàn sát ý,mộtngười bị bắt phải ứng chiến, ra tay tuy tàn nhẫn nhưng chỉ chống lại, chỉ thủ chứkhôngtấn công, Cố Phong dần dần biểu lộ ra xu hướng suy yếu dần.
Nên người gác cổngkhôngchút do dự lĩnh mệnh rờiđi.
Cố Thiền dần dần buồn ngủ, lấy tay che miệng ngápmộtcái,“thực là, ta muốnđingủ.”
“Cố Phong, ngươi muốn làm gì?” Phó Y Lan cắn răng hỏi.
Cố Thiền giật mình lặng nhìnhắnmộtlúc lâu, đột nhiênnói:“Ngươi gạt ta! Các ngươi hai người hợp nhau tới bắt nạt ta đúng haykhông?”
“Takhôngsợ!” Phó Y Lan xem thườngnói:“Chỉ có ngươi có tật giật mình!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.