Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 74

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 74


Muốn mở mắt ra nhìnmộtchút nhưng mí mắt lại như bị hồ dán dính vàokhôngthể mở nổi.

Cố Thiền nghe được là giọng của Hàn Thác cùng Tiêu Hạc Niên, Vương phi đương nhiên là nàng.

Cuối cùng nàngkhôngthể làm gì khác hơn là chọn bừamộtcánh, cầm vào tay nắm, cửa dần bay lên, vẫn xuấthiệnvòng xoáy sáng giống vừa rồi.

Editor: huyetsacthiensu

Cố Thiền thích ngọt, ghét nhất là vị đắng, hậnkhôngthể nhổ hết chất lỏng này ra ngoài, nhưng mà đôi môi này cực kỳ cương quyết chặn miệng nàng lạikhôngcho nàng toại nguyện.

Mình của kiếp trước.

Cố Thiềnkhôngthể động đậy, cũngkhôngthể trốn, chỉ có thể nhắm mắt lạikhôngnhìn.

Bên trái cách hai bước làmộtcái bình vuông làm từ gỗ Lim. Xuyên quamộttấm vải mỏng có thể nhìn thấy ở phía ngoài cách mấy bước làmộtcái bàn,trênbàn ngổn ngang sách, giấy, bút,trênchỗ dựa của ghế khoácmộttấm da Bạch Hổ. Đằng sau ghế làmộtgiá sách,trênđất trảimộttấm thảm bằng gấm Ba Tư…

"Vì vậy nên mới làm cho người kháckhôngthoải mái, ai biết nha đầu c·h·ế·t tiệt kia có tật xấu gì, hay làkhôngnhìn được ánh sáng cho nên ngươi mới vội vàng như vậy." Giọng nam lại vang lên.

Nàng đứng vững mới mở mắt ra, nhưng cảnh tượng hoàn toànkhônggiống lần trước.

"Chuyện này,khôngphải chỉ cầnnóidối là được rồi sao,nóirằng Tết Nguyên Tiêu lúcđixem hoa đăngđãđể lạc mất đứanhỏ, tìm kiếm mấy ngày cũngkhôngthấy. Chỉ là, các ngươi tuyệt đốikhôngđượcnóivới người bên ngoài, chẳng may bị pháthiệnthìphiền phức."

Từng chiếc kim châm dài ngắn khác nhau châm vào từng huyệt vị, sau nửa giờ lạithìrút ra.

"Lão phu quan sát thêm nửa ngày nữa, nếu như vẫnkhôngcó chuyển biến gìsẽchâm cứu cho Vương phi vào sáng sớm."

Sau khi cảm thấy trời đất quay cuồng, Cố Thiền pháthiệnmình bị hút vàomộtcăn phòng khác, đứng giữa bức bình phòng xanh mỏng cùng chiếc giường.

Chẳng lẽ nàng trở về lúc đấy?

Lần nàykhôngxuấthiệnmộtvòng xoáy sáng nữa mà làmộtdòng nước siết chảy từ sau cánh cửa, thoáng chốcđãcuốn Cố Thiền vào.

"Vậy các ngươi làm saonóilại với phụ thân và tổ phụ, tổ mẫu của đứanhỏ?"

Phỉ thúy khắc hình lá, bên trong là tầng tầng cánh hoa hồng ngọc, nhị hoa được làm từ năm viên trân châu vàng óng ánh.

Hơn nữa, lý do này trăm ngàn chỗ hở ngay cả Cố Thiền cũng nghe ra vậy mà cũng có người tin. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trong mơ mơ màng màng, nghe thấy có ngườinóichuyện.

Là Hàn Thác!

Nàng vừa định gọi lạimộttiếng, lại nghe phía sau truyền đếnmộttiếng quát "Tất cả cút ra ngoài cho trẫm!"

Cố Thiền ngủ rất sâu, lúc từng cây châm châm vào người khuôn mặt cũngkhôngthay đổi.

Trước mặt cómộtđám ngườiđangquỳ, cho dù là gầy béo, nam nữ, tóc đen hay bạc đều cúi đầu xuống, thấp đến mức như hậnkhôngthể vùi đầu xuống nền nhà.

trênbàn đốtmộtcây nến, ngọn lửa yếu ớt, lúc sáng lúc tối nhưng cũng đủ để Cố Thiền nhìnrõcảnh vật bốn phía.

Vầng ánh sáng càng ngày càng gần, càng ngày càng lớn, lóng lánh chói mắt.

Lạikhôngbiết là cung điện nào trong Hoàng cung.

Hàn Thác cũng giống Tiêu Hạc Niên, giống nhưkhôngnhìn thấy Cố Thiền, tất nhiên cũngkhôngvui sướng vì nhìn thấy nàng, thậm chí là đưa tay ra nghênh tiếp.

trênngười bọn họ mặc quần áo khác nhau, tất cả Cố Thiền đều quen thuộc, nàng có thể dễ dàng nhận ra thân phận của những người này qua quần áo mặctrênngười, có nội thị, có cung nữ, còn có ngự y.

Điều này khiến cho Hàn Thác càng lo lắng, bình thường nàng yếu ớt như vậy, làn da mềm mại như đậu phụ, bây giờ dù có đâmmộtcái chọcmộtcái cũngkhôngbiết đau.

Cố Thiền thử cử động thân thể, chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn,khôngcó chút sức lực nào, hoàn toànkhôngthể đứng dậy, nàngkhôngthể làm gì khác hơn là chuyển động cổ đánh giá bốn phía.

Nhưng mà Tiêu Hạc Niên hai mắt nhìn thẳng, đuôi mắt cũng chưa từng nhìn vào Cố Thiền, vẻ mặt thư thái. Nếunóihắnkhôngnhìn thấy Cố Thiền chẳng bằngnóichỗ Cố Thiền đứng vốnkhôngcó người.

Tiêu Hạc Niên vừanóixong, Cố Thiền cảm giác mình bị kéo vàomộtcái ôm ấm áp quen thuộc.

"Cách này cũngkhôngthích hợp dùng liên tục, lần này châm cứu xong phải đợi thêm ba ngày, nếu như vẫnkhôngcó tác dụngthìlại châm cứu lần hai."

Mắt thấy ba người kia cuối cùng cũng đứng dậyđiđến cửa phòng, nữ nhân ôm đứa bé rờiđicùng nam nhân, người phụ nữ vẫn đưa lưng về phía Cố Thiền rút tayđanghướng đến cửa về.

Nàng nằm ngủ quá lâu, trong đầu trống rỗng, trong hoảng hốt cònkhôngbiết vì sao mình lại ở đây.

"Đúng vậy, yên tâmđi." Nữ nhân ngồi đối diện Cố Thiền cũngnóigiúp vào, vừanóivừa ôm lấy đứa bé vào trong lòng.

Nhưng tất cả các cánh cửa đều cùngmộtkiểu, bên trong phòng chỉ cómộtcái bàn vàmộtngọn đèn,khôngcòn đồ gia dụng gì khác, nàngthậtsựkhôngphân biệt được cánh cửa nào mới là cánh cửa vừa rồi mình mở.

Đập vào mắt đỉnh lều bạt màu xám trắng.

Cuối cùng Cố Thiền cũng nhìn thấy khuôn mặt đứa bé, cảm thấy khuôn mặt đứa bé giống nhưđãtừng quen biết, chỉ làkhôngnhớ đượcđãgặp được ở đâu, lúcđangsuy nghĩ nhớ lại, đứa bé lại xoay người lại, quay lưng vào nàng.

Cố Thiềnđiquađilại trước tám cánh cửa vài vòng, quan sát nhiều lần, nhưng vẫnkhôngtìm ra chút dấu vết nào.

Tiêu Hạc Niên lắc đầunói"Lão phukhôngchắc chắn, chỉ có thể làm hết sức mình; mọi chuyện theo ý trời."

"Làm sao lạikhôngmang đến? Muốn bồi thường tiền sao?" Giọng nam thô lỗ, dùng từ bất nhã.

Đầu tiên là trong đầu nảy lên từng cái đau nhói, giống như bị đồ gì đó sắc nhọn đâm vào.

Trong chốc lát người phụ nữ đó quay người lại, Cố Thiền cảm giác mình bịmộtluồng sức mạnh cực mạnh kéo vào bên trong, làm cho nàng đầu váng mắt hoa phải nhắm mắt lại đợi nó quađi.

Cố Thiền hoảng hốt, thét lên, cuối cùng hai mắt cũng mở ra.

Đó là mình.

mộtlúc lâu sau, nàng mở mắt ra, pháthiệnmìnhđangở trongmộtgian phòng.

Cố Thiềnkhôngnóirõđược nguyên nhân, chỉ là trực giácnóicho nàng biết việc này rất quan trọng.

Cố Thiền cũngkhôngđể ý đến Tiêu Hạc Niên nữa, nàng lập tức quay người lại, bước nhanh vòng qua tấm bình phong gỗ lim khảm cẩm thạch, quả nhiên nhìn thấy Hàn Thác ngồitrêngiường.

Cố Thiền nhất thời cảm thấy có chút bất an, chẳng may bị pháthiệnthìnên giải thích như thế nào?

Là đôi trâm Hàn Thác mượn cho nàng lúc ở Bình Nguyên trấn.

Nàng giãy dụa theo bản năng nhưng tay chân như bị đổ chì, nặng trịch,khôngthể nhúc nhích.

Cố Thiềnkhôngthể chờ đợi muốn vào lại cánh cửa kia, nhưng cũng nghi ngờ giống lúc trước,khôngthể nào biết được là cánh cửa nào, nàngkhôngthể làm gì khác hơn là tiện tay chọnmộtcánh.

Chằng lẽ là ở trong Hoàng cung?

Chỉ thấy nam nhân trao đổi ánh mắt với nữ nhân bên cạnh,rõràngđãbị thuyết phục.

khôngkịp nghĩ nhiều, sức mạnh mãnh liệt vừa rồi lại xuấthiệnmộtlần nữa kéo nàng lại.

Nàng chỉ tỉnh khoảng thời gian uốngmộtchén trà rồi lại ngủ say.

Đôi trâm cài kia Cố Thiềnđãtừng nhìn thấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chớp mắt ba ngàyđãtrôi qua, Cố Thiền vẫn chưa tỉnh lại.

Trong toàn bộ quá trình, Hàn Thác vẫn luôn ngồi ở bên giường, nắm chặt tay Cố Thiền.

Tiêu Hạc Niênkhôngcó cách nào, chỉ còn cách thử châm cứu cho nàng.

Là người có nguồn gốcthìkhôngthểkhôngquan tâm, Cố Thiền vừa nhấc chânthìpháthiệnhai chân như bị dính chặt xuống sànkhôngthể động đậy, nhưng mà ba người kia vẫnđangnóikhôngngừng.

Trở lại căn phòng bát giác, Cố Thiền vừa bò dậy lần nữa vừa nghĩ, cảnh tượng mình vừa nhìn thấy chắc là cảnh kiếp trước sau khi mình qua đời.

Sau cửa làmộtvòng xoáy liên tục chuyển động, Cố Thiền thử đưa tay ra chạm vào, mới đụng vào liền bịmộtlức hút lớn cuốn vào, nàngkhôngkịp đề phòng, cả ngườiđãbị hút vào.

Theo tiếngđilạinhẹnhàng của nàng, tiến vào trong mắt nàng đều là những đồ vật quen thuộc, nàng dừng bước chân, nghi ngờ mà đánh giá bốn phía, nhận ra đây là Phượng Nghi cung.

Hơn nữa hai mayhắnnhăn lại, cả khuôn mặt là vẻ đau thươngkhôngche giấu chút nào, hai mắt nhìn chằm chằmkhôngchớp mắt vàocôgáihắnôm chặt trong ngực.

Cố Thiền cũngkhôngbiết vì sao mình lại gặp phải chuyện như vậy, cũngkhôngbiết là nên xuấthiệnhaykhông, nàng nín thở bướcđi, nhưng mà tấm bình phong giống như là biến thành trong suốt, ánh mắt của nàng có thể nhìn xuyên qua tấm bình phong đó thấyrõhai nữmộtnamđangngồi trước bàn; trong đó cómộtnammộtnữ ngồi đối diện Cố Thiền,mộtngười khác ôm trong ngựcmộtbégáiquay lưng vào nàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mặc dù Hàn Thác biếtmộtchút y thuật, nhưng cũng chỉ là điều trị những vết thương ngoài da đơn giản, đều là những điều thường thức người trong quân đều phải biết, lúc này nghe Tiêu Hạc Niênnóiphải đợi ba ngày lại ba ngày chỉ cảm thấy lòng bất an hỏi "Lại ba ngày nữađãlà sáu ngày, nàng ngất lâu như thế liệu có ảnh hưởng gìkhông?"

Chương 74

Cố Thiền nhìn Tiêu Hạc Niênđiđến chỗ đám ngườiđangquỳ kia,trênmặt là vẻ mặt bất đắc dĩ, tự nhiên ngồi vào trước bàn bát tiên, tự rốt cho mìnhmộtchén trà.

"Ai da, ngươi đừng soi mói nữa, ngươiđiđến chỗ người môi giới mua thử xem,mộtđứa trẻ ít nhất phải mười lượng bạc, takhônglấy tiền của người, còn đưa cho ngươi ba mươi lượng, ngươi còn ghét bỏ?" Giọng nữnóichuyện vô cùng quen thuộc, nhưng mà chẳng biết vì sao nàng cảm thấykhôngchân thực như cáchmộtcái gì đó.

Cố Thiền giật giật tay chân, sức lựcđãtrở lại trong thân thể, nàngđiđếnmộtcánh cửa.

Vào lúc Cố Thiền cònđangnghi ngờ, xa xa cómộtvầng ánh sáng nhạt xuấthiện, hấp dẫn toàn bộsựchú ý của nàng.

Nhưng mà đôi tay kia vẫnkhôngchịu rờiđi, vuốtnhẹliên tục nhiều lần.

Sau đó đau đớn biến mất, Cố Thiền vừaâmthầm thở ramộthươi, lại đột nhiên có người ngậm lấy bờ môi nàng, đầu lưỡi linh hoạt nhưmộtcon rắn cạy mở hàm răng, chất lỏng cay đắng theo đó mà vào…

Chờ cảm giác choáng váng biến mất, Cố Thiền mở hai mắt ra, pháthiệnmìnhđãtrở lại căn phòng bát giác, hơn nữa còn nằm ngửatrênmặt đất vô cùng chật vật.

Bégáinhắm hai mắt, nằmtrênvai nữ tử đó ngủ say, khuôn mặtnhỏchỉ lộ ramộtnửa,khôngnhìnrõmặt nhưng có thể thấyrõcây trâm hình hoa tràtrênbúi tóc.

***

"Tiêu đại phu?" Cố Thiền gọihắn.

Bị ép nuốt hết chất lỏng đắng chát này vào bụng, trong lòng Cố Thiền vô cùng oan ức,khôngnghĩ ra được rốt cuộc là ai bắt nạt ngược đãi mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nàng vô cùng cẩn thận di chuyển bước chân, hy vọng trước khi mọi người ngẩng đầuthìtìm đượcmộtchỗ trốn.

"đãqua ba ngày, kính xin tiên sinh châm cứumộtlần nữa."

Giọng nữ quen thuộc phát ra từ miệngcôgáiđangquay lưng lại với Cố Thiền,nóiđến đây nàng ta đột nhiên dừng lại, hung ác nhổ nước bọtmộtcái mới tiếp tụcnói"thậtsựlà chuyện viển vông, lúc ta còn trẻ cũngđãtừng hầu hạ trongmộtgia đình giàu có, nha hoàn ở đókhôngcó mấy người có thể dụ dỗ được chủ nhân, là chỗ congáinhà lànhkhôngnên đến. Cho nên nghe ngũ biểu di (dì họ)nóicác ngươi nhiều nămkhôngcó con, ta với tiểu thư nhà ta suy nghĩ kỹ nên quyết định đưa con cho các ngươi, dù gì các ngươi cũng là gia đình đứng đắn. Hơn nữa, đứanhỏnày rất có phúc khí, tiểu thư nhà ta lấy chồng ba năm mà chưa mang thai, năm thứ tưthìsinh được nàng, sau đó ba năm sinh hai đứa, đều mập mạp đángyêu."

Xung quanhkhôngcó ai.

Tiêu Hạc Niên vẫn ung dung ngồi uống trà,rõràng làkhôngnghe thấy.

Cánh cửa kia nhìnthìkhôngcó gì khác so với những cánh cửa thông thường khác nhưng kỳ lạ là cho dù nàng đẩy như thế nàothìcánh cửa này cũngkhôngnhúc nhích chút nào.

"Vương phi tỉnh rồi."

Bị châm kim còn bị uống thuốc đắng, còn có… nghĩ lạithậtlà xấu hổ.

Nhưng bất đắc dĩ là thân thểkhôngnghe nàng sai khiến, muốn mở mắt cũngkhôngmở được, muốn giãy dụa cũngkhôngthể động đậy, muốnnóichuyện cũngkhôngmở miệng được, gấp đến mức nàng gào thét những từ ngữkhôngrõra khỏi miệng.

Căn phòng hình bát giác, mỗi mặt đều cómộtcánh cửa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cố Thiền vẫn rơi vào bóng tối vô biên,khôngnhìn thấy cái gì,khôngnghe thấy cái gì; ngay cả cảm giác giống như cũng biến mất, chỉ biết là thân thể vô lực,khôngthể động đậy, hoàn toànkhôngthể tự kiềm chế.

Chạy đến gần, Cố Thiền pháthiệncó điềukhôngđúng.

Ba người cònđangngồi trò chuyện,âmthanhnóichuyện truyền vào tai Cố Thiền càng ngày càngnhỏ, cảnh vật bên trong phòng cũng bắt đầu từ từ mơ hồ vặn vẹo.

Nàng nức nở, quamộtlúc lâu mới miễn cưỡng mở được mắt, đối diện với hai mắt vừa lo lắng vừa vui mừng của Hàn Thác.

Hóa ra là buôn bán người.

Mắt nhìn thấy tất cả các cánh cửa đều giống nhau như đúc, làm bằng gỗ Hồng Mộc khắc hoa văn chim, phía bên phải bêntrêncó tay kéo.

khôngbiếtđãtrải qua bao lâu Cố Thiền mới tìm lại được ý thức của mình, nhưng mà tình huống lại giống như ban đầu, trôi nổi trong bóng tối vô tận, mắtkhôngnhìn thấy gì, tai cũngkhôngthể nghe thấy, chỉ có cảm giác là nhạy cảm hơn trước nhiều.

Nhưng nàngkhôngmuốn bị châm kim!

Giường cùng tấm bình phong được chế tác đơn sơ, làm cho nàng nhớ lại khách sạn lúc Hàn Thác ở Bình Nguyên trấn.

Bỗng nhiên có tiếng bước chân vang lên, Cố Thiền trơ mắt nhìn Tiêu Hạc Niên mặc quần áo vải màu xanhđiqua trước mặt mình, gần đến mức suýt nữa chạm vào cánh tay nàng.

Cố Thiền nhìn theo ánh mắt củahắn, thình lình pháthiệncôgáikia có khuôn mặt giống với mình như đúc.

"Cái gì màkhôngnhìn được ánh sáng, đừngnóikhó nghe như vậy, đứanhỏnày lai lịchrõràng,khônggiấu gì các ngươi, nàng là do tiểu thư nhà ta sinh, nhưng thông gia nhà chúng ta đặc biệt trọng nam khinh nữ, định bán đứa trẻ này chomộtgia đình giàu có làm người hầu. Luôn miệngnóilàm người hầu ở gia đình giàu có hạnh phúc hơn làm tiểu thư nhà nghèo mấy lần."

nóicũng như chưanói, chuyệnhắnsốt ruột từ đầu đến cuối chỉ cómộtchuyện "Vậy ba ngày sau rốt cuộc nàng có thể tỉnh lại haykhông? Ngươi nắm chắc bao nhiêu phần trăm?"

Nhà nghèo đến mức phải bán con làm người hầu cho nhà khác sao có thể mua được quần áo, đồ trang sức ở Trích Tinh các cho đứa bé.

Bởi vì có kinh nghiệm vừa rồi, Cố Thiền to gan hơn rất nhiều,khôngchít do dự chạm tay vào, sau khi cảm nhận đượcmộtsức hút, lại lần nữa bị hút vào giữa.

Mấy thángkhônggặp, bây giờ trong mắt nàng ngoài Hàn Thácthìkhôngcòn ai khác, muốn chạy đến nhào vào ngựchắn.

"Ngươi yên tâm, hai chúng ta đều kín miệng, nếu như người bên ngoài hỏi thăm, tasẽnóita dùng năm lượng bạc mua từ chỗ người môi giới." Giọng nam nhân liên tiếp đảm bảo.

Nhưng mà hình phạt còn chưa kết thúc, Cố Thiền cảm giác được hai chân mình bị mở ra, ngón tay có vết chai mỏng vuốtnhẹbên trong bắp đùi, cảm giác mát mẻ.

Nàng sử dụng cả tay lẫn chân để bò lên giường, muốn mở lại cánh cửa kia, muốn nhìn xem người phụ nữ có giọngnóiquen thuộc kia rốt cuộc là ai.

"Vương gia, điều này rất khónói, não là bộ phận kỳ diệu khónóinhất của con người, lúc trước ta cũngđãtừng chứng kiến cộng với những ví dụ trong sách đánói; có người bị ngất mấy năm, lúc tỉnh lại cũngkhôngkhác gì so với lúc trước, cũng có người chỉ ngất khoảng thời gian hai chén trà, mở mắt ra lại quên mất chuyện lúc trước. Vương phi thuộc trường hợp nàothìphải đợi sau khi tỉnh lại mới biết được."

Nàngkhôngcó cách nào ăn uống được, chỉ dựa vào Hàn Thác mớm thức ăn như trước đây từng mớm thuốc cho nàng, khuôn mặtnhỏvốn êm dịu từ từ gầy xuống.

Cố Thiền liếc mắt nhìn về phía tay kéo bên phải, thử nắm chặt rồi kéo ra, chỉ nghemộttiếng "Ầm ầm"thậtlớn vang lên, cửa kia quả nhiên chậm rãi bay lên.

Cố Thiền gấp gáp muốn tìm chứng cứ, nhưng mà còn chưa chờ nàng bước qua tấm bình phong liền nghe thấy có tiếng ngườinóichuyện.

Giọngnóikiakhôngthể quen thuộc hơn với Cố Thiền.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 74