Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 58
Nghĩ như vậy, người cũngđiđến Tam Khác đường.
Từ Cao Lụcđãbẩm báo buổi chiều Vương phi chuyển đến Tử Vận Sơn.
Từ Cao Lục cầm đèn lồngđiphía trước, Hàn Thácđiphía sau, phía sau nữa có tám nội thịđitheo, chia nhau cầm quần áo, đồ dùng hằng ngày củahắn, đoàn người lũ lượtđivề hướng Tử Vận Sơn.
Cho nên thời gian có chútkhôngđủ dùng.
Sau đó là tiếng khóc rưng rức, rất nhanh lại biến thành tiếng nghẹn ngào quát tháo "Có aikhông? Mau đến đây! Vương phi bị thương rồi!"
Trong lòng Hàn Thác như nở hoa, nhưngtrênmặt vẫn sa sầm, đàng hoàng trịnh trọng hỏi "Vậy nàng muốn ta làm sao bây giờ?"
Tháng mườimộtâmlịch giành được chiến thắng trước Thát Đát, theo quy định phảiđibiên cương bố trí lực lượng phòng thủ, chỉ là Hàn Thác vẫn ở lại kinh thành, sau đó lại trì hoãnmộtthời gian dài, bây giờkhôngthể kéo dài chuyện này thêm được nữa, phải nhanh chóng xuất phát.
Làm sao bây giờ, hình như nàng còn thíchhắnhơn lúc sáng.
"khôngmuốn chàngđitheo người khác…" Cố Thiềnnóixong, nước mắtđãrơi xuống vạt áo ở bả vaihắn.
Hàn Thácnóinhẹbên tai nàngmộtcâu.
Đổi lại là bình thường, Hàn Thácđãsớm ôm người vào trong lòng, nhưng hôm nayhắnchỉ đứng trước giường nhìn nàng, chờ nàng trả lời câu hỏi củahắn.
hắnkhôngquay đầu nhặt lên mà chạy theo Hàn Thác.
Cố Thiền vô cùng nghiêm túc suy nghĩmộtlúc, sau đó nghiêm túc lắc đầu.
Có điều, Hàn Thác vẫn nghe rấtrõràng.
Cố Thiền đột nhiên có chút bối rối.
Trong nháy mắt mặt Cố Thiền đỏ bừng lên.
"Vậykhôngphải được rồi sao." Hàn Thác vò vò đỉnh đầu nàng.
"Nàng có cảm thấy bà tanóiđúngkhông?"
hắnvô cùng bất đắc dĩ đứng dậy khoác áo, chui vào trong chăn.
Lâm Nhạc Thiệnđãđến Vươn phủ mấy năm, vẫn luôn vô cùng nhàn hạ, xưa nay chưa từngmộtngày phải khám bệnh hai lần.
Cố Thiền cười cười, lần thứ hai nhào vàotrênngườihắn, bởi vì đượchắnnhân nhượng mà tiến thêmmộtbướcyêucầunói"Vậy mỗi bữa chàng phải ăn cơm với ta,mộtngười ăn cơm cảm giácthậtlàkhôngtốt."
"Nàngkhôngmuốn cái gì?" Hàn Thác lạikhôngôm ngược lại nàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
thậtra Hàn Thácđãhỏi được đáp án từ chỗ Bích Lạc, nhưnghắnvẫn muốn nghe chính Cố Thiềnnói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"khôngsợ." Hàn Thác hônnhẹlên gò má nàng "Chúng ta đưa bà ta đến Trang tử, để cho bà ta cách xa chúng ta, mẫu hậu cũngsẽkhôngbiết. Nàng cũngkhôngcần ra mặt, để ta xử lý."
Lại gần chút nữa lại nghe thấymộtgiọng nữ vang lên "Tiểu thư, người đừng làm nô tì sợ, người mau tỉnh lạiđi…"
hắnlà y chánh,khôngphải là đại phukhôngcó phẩm cấp, chỉ phụ trách xem bệnh cho chủ nhân.
Bên nhau sớm chiều hơnmộttháng, Hàn Thác có thể biết Cố Thiền kén chọn như thế nào, chỉ cần hơikhônghợp khẩu vịsẽkhôngđụng đũa, cũng khó trách lúc trước nhạc phụ đại nhânkhôngqua loa mà mời đầu bếp từ bên ngoài về.
"Takhôngmuốn nghe bà ta…" Cố Thiền ngập ngừngnói"Ta ghét bà ta, bà tanói… Ta nên chủ động để chàngđitìm người khác… Takhôngmuốn."
Hàn Thác xông về phía trước, ôm ngang người Cố Thiền lên, hai mắt nàng nhắm chặt,trênthái dương có máu,hắnnhìn thấy liền bị sợ mất mật, tức giận quát lên "Nhanh tìm Lâm Nhạc Thiện đến đây!"
"Được!"hắnđáp.
Chương 58
Đương nhiên, Lâm Nhạc Thiệnkhôngthể kiểm tra vết thươngtrênngười cho Cố Thiền, là do Hàn Thác tự mình kiểm ra, Lâm Nhạc Thiện cũngkhônglo lắngsẽchẩn đoán sai chuyện như vậy.
***
"Tađãlừa nàng bao giờ chưa?"hắnhỏi.
Nàngnóichính là "Có thể muốn chàngkhôngđitheo người kháckhông?"
Cố Thiền trầm thấp lẩm bẩmmộtcâu,nhỏđến mức nhưkhôngphát raâmthanh.
Hàn Thác nhíu mày, bước chân nhanh hơn.
Chỉ có như vậy thôi sao?
Lâm Nhạc Thiện trong phòng vừa tắt nến chui vào trong chăn, cửa lại bị gõ ầm ầm giống lúc sáng.
Cố Thiềnnhỏgiọngnói"Có chút đạo lý."
Từ này lặp lạimộtlần trong đầu nàng.
"Bà ta cònnói…"rõràng là Cố Thiềnđãthả lỏng nhưng vẫn còn ấp úng, cuối cùng coi như cũng lên tiếng "nóita lấy nhan sắc hầu hạ người,nóilàm Vương phikhôngthể như vậy, nếukhôngchính là nữ tửkhôngđứng đắn…"nóixong từ cuối lại cúi đầu.
Cố Thiền ôm đầu gối ngồi ởtrêngiường, cái trán bị quấn băng, vành mắt đỏ lên, lỗ tai cũng hạ xuống, lộ ra dáng vẻ nhonhỏmộtnắm làm cho ngườiyêuthương.
Hàn Thác lạnh nhạtnói"Giản ma ma cả đờikhônglấy chồng, những đạo lý giữa phu thê này bà ta đều là đọc đượctrênsách. Đạo lýtrênsách tất nhiên là đúng, chỉ có điều hơi phiến diện, chỉnóilà thê nên làm gì, nhưng lạikhôngnóiphu thê nên làm sao. Giống như dẫn binh đánh giặc, nếu như có thể có thể kết hợp giữa lý thuyếttrênsách và kinh nghiệm thực chiến, đó mới là làm ít mà hiệu quả nhiều, là đạo lý quyết định việc đánh đâu thắng đó.
Chờ bọn hạ nhân đều lui ra ngoài, chỉ còn Hàn Thác và Cố Thiền, lúc nàyhắnmới hỏi nàng "Rốc cuộc làđãxảy ra chuyện gì? Tại saokhôngmang theo người nàođãchạy ra ngoài, tại sao lạiđilại lung tungtrênhành lang?"
"Ừ, nàng chuyển đến đây, cách ta xa như vậy, bận rộnkhôngkịpđilại làm thế nào bây giờ? Lại chuyển về Tam Khác đường đượckhông?" Hàn Thác nhân cơ hội dụ dỗ.
Lâm Nhạc Thiện chỉ xuất phát từ thói quen cẩn thận củamộtđại phu nên mớinóicần quan sát thêm hai ngày nữa.
Nếuthậtsựbị chấn thương ở đầu, phần nhiều là bị hôn mê bất tỉnh.
Lúc Hàn Thác nghe được câu lấy sắc hầu hạ ngườithìkhôngnhịn được bật cười, chờ nghe đến vế sauđãmuốn đánh người rồi. Đương nhiên là đánh GIản ma ma kia, còn dám quản cả chuyện phòng the của Tĩnh vươnghắn.
Nàng oan ức cúi thấp đầu "Chỉ là ta cảm thấy khổ sở, vừa nghĩ đến… Vừa nghĩ đến nếu Vương gia đối với người khác giống nhưđãtừng đối với ta, tasẽcảm thấy khó chịu… Takhôngmuốn…"
"Giản ma ma cònnóicái gì?"hắnchẳng muốn khách sáo nữa, hỏi thẳng.
Tử Vận Sơn tuy chỉ cách Tam Khác đường cómộtcái sân nhưngđicũng mất hơnmộtkhắc, hơn nữa đấy là còn bước nhanh.
thậtsựHàn Thác cũngkhônghiểu ra sao,khôngbiết Cố Thiền ở Tam Khác đường có chỗ nàokhônghài lòng.
Hàn Thác sao lại tốt như vậy chứ?
"… Những vết thương còn lại đềukhôngquá đáng lo, chỉ là cái trán bịmộtvết thương ngoài da, thần có thuốc trị thương,sẽkhôngđể lại sẹo,khôngảnh hưởng đến khuôn mặt…"
Cố Thiền ngầng đầu lên nhìnhắn, trong đôi mắt nhanh chóng dâng lên hơi nước, trước khi nước mắt kịp rơi xuống, đột nhiên quỳmộtchân, nhào lên ôm Hàn Thác, khuôn mặtnhỏnhắn vùi vào hõm vaihắn, nghẹn ngàonói"Takhôngmuốn."
Hàn Thác thừa thắng xông lênnói"mộtthê tử hiền lương đương nhiên nên lấy nhu cầu của phu quân làm đầu, hết sức thỏa mãn phu quân, có đúngkhông? Nếu nhưmộtmực tự mình nghĩ là đương nhiên, mà quên mất nhu cầu của phu quân, còn có thểthậtsựcoi là thê tử sao?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cố Thiền cuối cùng gật gật đầu, yên tâm dựa vào lồng ngựchắn.
điđược nửa đường, Hàn Thác sờ sờ bụng, cảm thấy hơi đói bụng,hắncòn chưa dùng cơm nữa, liền dặn dò người hầu chuẩn bị bữa khuya.
Hàn Thác ngồi xuống bên giường, đưa cánh tay ra ôm lấy nàng kéo nàng ngồi lên chân mình, nắm cằm nàng ngẩng đầu lên "Chúng ta là phu thê, nàng có tâmsựgì, suy nghĩ gì, có chuyện gì vui vẻ, hoặc có gì bị ủy khuất, bất kể là chuyện gì, cũng có thểnóicho ta biết. Những chuyện có liên quan đến nàng ta đều muốn biết."
Cố Thiền rất muốn gật đầu, nhưng cuối cùng vẫn do dự "Bà ta do dì đưa đến,khôngthể trả về."
hắnnghĩ đến tâm tư của nàng, nếu nàngkhôngmuốn,hắnđương nhiênsẽkhôngcưỡng ép, nhưng vẫn muốn tranh thủmộtlần, còn nữa, phải tìm hiểu xem vì sao nàng lại muốn chuyển đến đây.
Hàn Thác nhớ đếnmộtcanh giờ trước Cố Thiền cho người đến mời mình về ăn cơm, khi đókhôngđiđược lạikhôngmuốn nàng bị đói nênnóinàng ăn trước đừng chờ mình.
Hàn Thác ra lệnh Từ Cao Lục ngủ ở phòng bên cạnh có tình huống gì xảy ra còn có thể nhanh chóng xử lý.
Từ thư phòngđiđến phía sau nhà chínhkhôngđến nửa chén trà,hắnxử lý công vụ ở thư phòng thỉnh thoảng có thể rờiđiđến nhìn nàngmộtchút.
Lúc này Cố Thiềnđãtỉnh lại cho nên Lâm Nhạc Thiện cũngkhônglo lắng lắm.
Editor: huyetsacthiensu
Vốn ngày hôm nay trừ những việc cần làm thường ngày còn hai lần phải nghịsự, đều liên quan đến việc phải rời nhàđixa.
"Đạo lýthìcó đạo lý, chỉ có điều…" Hàn Thác có ýnóimộtnửa, quan sát phản ứng của Cố Thiền.
Người đến quả nhiên là nội thị thân cận của Vương gia,khôngnóigìđãtúm lấy Lâm Nhạc Thiện lôi ra ngoài, "Mau lên, Lâm y chánh, Vương phi bị thương rồi!"
Dưới góc nhìn củahắn, Vương phi như vậyđãlà rất may mắn, bị ngã từ nơi cao như vậy xuống mà lại chỉ bị thương ngoài da.
Nước mắt rất nhanh thấm ướt lớp vải mỏng manh, cảm giác ẩm ướt này khiến Hàn Thác mềm lòngđimấy phần, giọng điệu cũngnhẹnhàng theo "khôngphải tađãnóitađangnghịsựsao, tại sao lạikhôngtin ta? Hay là cái ma ma kia làm cho nàng tin tưởng hơn người phu quân là ta đây sao?"
***
Lâm Nhạc Thiện từ tốnnói.
Quả nhiên nàng ngẩng đầu lên nhìnhắn, hỏi "Tuy nhiên làm sao? Chàng cảm thấy bà tanóikhôngđúng sao?"
Đây làmộtchuyện.
Xem ra sau khi Tân Vương phi đến, những ngày tháng thần tiên củahắnsắp kết thúc rồi…
Những chuyện kháckhôngnóiđến, chỉnóiriêng chuyện quânsựnày.
Cố Thiền buông hai tay ra, lại ngồi ởtrêngiường, ôm lấy đầu gối, cúi đầu xuống, khôi phục tư thế ban đầu,rõràng làkhôngmuốn trả lời.
Cố Thiền ngẩng đầu nhìn thẳnghắn, cái miệngnhỏnhắn đóng mở hai lần mớinói"khôngphải…"
Nếu dịp nào bận rộn như hôm nay, cũng chỉ có thể đợi sau khi làm xong tất cả mọi thứ mới có thểđitìm nàng.
nóixong ôm Cố Thiền nhanh lên bướctrênthềm đá, chạy nhanh về phòng chính.
Hàn Tháckhôngphải Cố Thiền,hắncăn bảnkhôngtin Ninh hoàng hậusẽcó lòng tốt, cũngkhôngtin bà tasẽcó lòng tốt trơ mắt nhìnhắnvà Cố Thiền cầm sắt hài hòa, qua lai thân mật với Cố gia,hắncònkhôngđịnh chủ động ra tay, nhưng lòng thả người dù sao cũng phải có.
Chuyện thứ hai liên quan đến lực lượng phòng thủ nơi giao nhau giữa Đại Ân và Ngoã Lạt (thời Minh chỉ các bộ tộc ở Tây Mông Cổ, bao gồm phía bắc Tân Cương, Trung Quốc và phía Tây nước Mông Cổ ngày nay) tiếp nhận của Sở vương. Liên quan đến việc có cần bố trí lại lực lượng canh phòng haykhông, chờhắnđimộtchuyến đến đó,thậtsựquên thuộc địa hình nơi đó mới có thê quyết định. Lần này chủ yếu là gặp mặt thuộc hạ cũ của Sở vương, nghe bọn họ báo cáomộtchút. Tuy rằng nhiều vấn đềđãbiết thông qua công văn, nhưng rất nhiều chuyện vẫn cần gặp mặt trao đổi.
Tiến vào Thùy Hoa môn, nhìn thấy bls ngồi quỳ chân ở thềm đá cuối hành lang, trong ngực ômmộtcôgáimặc áo tímkhôngphải Cố Thiềnthìlà ai.
mộttháng trước tiếp nhận quân đội ở biên cương của Sở vương, hơn nữahắncũng có quân đội cũ cho nên bây giờ lượng công việc còn tăng lên gấp đôi.
hắncũng biết nhất định lại là Vương phi!
"Cho nên, những điều Giản ma manóichỉ là những lý luận suông,khôngphải đạo giữa phu thêthậtsự, biếtkhông, nếu như nàng nghe theothìhỏng. Hàn Thác bám sátkhôngbuông, muốnmộtlần quyết định.
Hàn Tháckhôngquá tin tưởng, đầu của nàng nếu như tuân thủ những lễ tiết cổ hủ như vậy, lúc trướcmộtmình cưỡi ngựa với mình, lại bị mình ôm, còn có tiếp xúc da thị, sao còn có thể từ chối mình liên tiếp như vậy chứ.
Lúc này Từ Cao Lụcthậtsựbị rơi cả đèn lồng xuống đất, có điềukhôngphải dohắnném mà là bị Hàn Thác đột nhiên đẩy ra chạy vượt lên trước va vào,
Hiếm khi GIản ma ma tự mình gây ra chuyện, cơ hội tốt như vậy đương nhiênkhôngthể bỏ qua.
Hàn Thác quá thoải mái làm cho Cố Thiền khó có thể tin, "thậtsao?"
hắnsắp xếp cho nàng ở đây, mục đích chủ yếu nhất là gần, có thể nhìn thấy nàng bất cứ lúc nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hàn Thácthậtsựlà vô cùng bận rộn.
Nhưng mỗi ngày chỉ có mười hai canh giờ, ngườikhôngphải làm bằng sắt,hắncần ăn ngủ, còn phải dành thời gian cho tiểu kiều thê nhà mình.
Cố Thiền như hiểu nhưkhông, nghiêng đầu suy nghĩmộtchút, mớinói"Vậy phu quân cần làm gì?"
Cũngkhôngbiết làkhôngcó mình canh chừng nàng ăn được bao nhiêu.
Đợi đến lúc cuối cùng nghịsựcũng xong, quyết định ngày khởi hành mới pháthiệnđãqua giờ hợi.
Đối với hành vi "Kể tội" sau lưng người khác như này, nàng có chútkhôngquen, nhưng sau khinóixong, cảm thấy trong lòng dỡ xuốngmộttảng đá nặng, cuối cùng cái gì cũngnóivới Hàn Thác,khôngcòn che giấu.
"Ta cũngkhôngcần." Hàn Thác học giọng điệu của nàng, "Chúng ta đều ghét bà ta,sẽđưa bà tađinơi khác,khôngcần tiếp tục nhìn thấy bà ta nữa, có đượckhông?"
"… Chỉ là bị ngã từtrêncao xuống, đầu khó tránh bị chấn động, bệnh nàykhôngphát tác ngay lập tức, phải quan sát thêm hai ngày mới có thể đưa ra kết luận chính xác."
hắntrò chuyện qua loa vài câu với Cố Thiền, thấy ngôn ngữ của nàngrõràng, suy nghĩrõràng, cũngkhôngcó cảm giác choáng váng đầu óc. Trong lòng nghĩkhôngcó chuyện gì cả.
Cố Thiền lắc đầu.
sẽđố kị, có ghen tuông, muốn độc chiếm, đó là biểuhiệnquan tâm,nóirõràng rằng nàng có tình ý vớihắn.
điqua cầu trúc, qua tấm phù điêu, xa xađãthấy Thùy Hoa môn của Tử Vận Sơn, chợt nghe thấymộttiếng kêu sợ hãi bén nhọn vang lên, Từ Cao Lục bị dọa suýt nữa làm rơi đèn lồng xuống đất.
"Nhưng mà…" Cố Thiền do dựnói"Giản ma manói, phân viện ở là quy tắc nhất định phải tuân thủ, ngay cả Hoàng đế Hoàng hậu cũngkhôngthể vi phạm…"
Đối với người do Ninh Hoàng hậu đưa đến, cho dù là nam hay nữ, già hay trẻ, Hàn Thác đềukhôngcó hảo cảm, đặc biệt là lão thái bà như nàysẽtạo thành ảnh hưởng với Cố Thiền, tuyệt đốikhôngthể giữ lại.
Cho nên lần nghịsựthứ hai vô cùng tốn thời gian.
yêuthích? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.