Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 112

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 112


Đoạn đầu cũngkhôngcó gì lạ, Phó Y Lan cũngkhôngthèm để ý, chỉ để ý đoạn sau “Tại sao lại là đệ tam.”

Phó Y Lan vẫn pháthiện, thân thiết hỏi.

“Nhưng mà, ta còn suýt nữa g**t ch*t ngươi…” Phó Y Lan nắm chặt góc áo, càng nghĩ càng bất an, may mà nàngkhôngthành công nếukhôngsẽlàm xáo trộn kế hoạch của tỷ phu, ảnh hưởng đến chuyện lớn.

Hàn Thácnhẹnhàng trả lời nhưng mà đến cuối cùng bát canh giải rượu này cũngkhôngcó cách nfo uống hết được.

Cố Phong thất kinh, vội vã nhảy về lại chỗ ngồi phía đối diện,khôngngờ dưới chân trơn trượt, may mà thân thủhắnnhanh nhẹn, chống được vào hai bên chỗ ngỗi mới miễn cưỡngkhôngbị ngã ra.

Đến lúc khai tiệc, Hồng Hoa vội vàng chạy vào báo tin, mói Nhị phu nhân bị mất tích rồi.

Đối vớimộtngười phụ nữ, có thểnóilàđãđạt được kết quả may mắn nhất cũng hạnh phúc nhất.

Cho dù có tội haykhôngHàn Thác cũngkhôngphải muốn bằm thây vạn đoạn nhưng màhắncho rằng chuyện này còn phải xem ý của Cố Thiền.

Cái gì?

Ví dụnóivề nàng, năm đó Tiết thị cho dù làm ác nhưng cũngkhôngthậtsựhại đến nàng, hơn nữa cũng nhờ vậy nàng mới quen Hàn Thác, ma xui quỷ khiến mà đạt được khởi đầu tốt đẹp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đặc biệt là Phó Y Lan này, lúc nàng cầm kiếm đòi giếthắnhắncũngkhôngcảm thấy gì, lúc này nàng lại mềm mại hỏihắnlàmhắnthế nào cũngkhôngđược tự nhiên.

“Ngươikhôngsao chứ?”

***

Hồng Hoa quỳtrênmặt đất, cúi đầu, nàng là nữ hộ vệ,khôngbiết diễn trò, đầu cúi thấp đến mức chạm đất, càngkhôngdễ dàng bị người pháthiệnra kẽ hở.

“Từ Ninh Cung bị cháy, thế lửa rất lớn, tình huống đáng lo!”

Công cuộc tìm kiếm tiến hàng đến tận đến lúc tiệc tối kết thúc, trước khi tàn tiệc Hàn Thác còn hướng về Vĩnh Chiêu hầu cũng Tưởng lão thái thái tạ lỗi “Chắc chắn consẽra lệnh cho thị vệ tìm kiếm suốt đêm, tuyệt đốikhôngthất lễ, kính xin tổ phụ tổ mẫu yên tâm.”

thậtsựlàhắnquá say rồi.

“Để cho bà ta sao nàykhôngbao giờ có thể tiếp tục làm ác nữa là được.” Cố Thiền đáp.

Cố Thiền lại pháthiệnbàn taykhôngan phận củahắn, vội hỏi “Hoàng Thượng, chúng ta gác đêmđi.”

Còn chưanóixong câunóiđãxuống ghế ngủ thiếpđi.

Cố Thiền gần như là đặt bát canh giải rượu trong tay lên giường, may mắn là mổ tay Hàn Thác còn nhãn rỗi, dửng dưng ném cái bát ra bên ngoài trướng.

Hàn Thácnóixong nghiêng người áp Cố Thiền xuống dưới thân…

“Hoàng Thượng, để thiếp nghỉ ngơimộtlát.” Cố Thiền cầu xin.

Lại nghĩ đến, Vĩnh Chiêu hầu phủ nhiều đứa trẻ như vậy nhưng Tiết thị vẫn luônkhôngcó cháu ngoại, Cố Thiền chỉ sợ bà ta vì vậy mà sinh ra ỹ nghĩ xấu xa, làm ra chuyệnkhôngthể cứu vãn.

“Xoảng”mộttiếng,mộtcái bát sứ men xanh mạ vàng cứ như vậy mà tan xương nát thịt.

“không? Vậy là ai luôn chạm vào trẫm?” giọng điệu Hàn Thác đàng hoàng trịnh trọng, trong lòng lại mừng rỡ thoải mái.

“Đúngthìsao?”

Trong Phượng Nghi cung, người đàn ông oai hùng bất phàm, ưu tú tin cậy đệ nhất Đại Ân cũngđãsay rượu.

Người chếtkhôngthể làm ác, mất tay mất chân cũngkhôngthể làm ác, cải tà quy chính cũngkhôngthể làm ác, rốt cuộc là làm như thế nào?

Hàn Thác vẫn chưađãthèm, nhưng cũng biết mọi việc phải có chừng mực, mắt thấy Cố Thiền cần được nghỉ ngơi nửa khắcthìcũng tùy nàng, chỉmộttay ôm lấy cái eonhỏnhắn,mộttay lại tuần tra dọc thân thể nàng, chọc cho nàng thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kêu sợ hãi tránh né.

“Hoàng Thượng, đừng làm loạn…”

Lúc trở về thiếumộtngười nhưng lại nhiều thêmmộtchiếc xe ngựa,trênxe là Phó Y Lan và Cố Phong.

Sống trong cuộc sống hạnh phúc như vậysẽkhôngcó tâm địa cứng ngắc, chỉ có thể ngày càng mềm mại, cái gì mà trả thù ghi hận hoàn toànkhôngtồn tại trong lòng nàng.

Cố Thiền cũng có chút nhức đầu.

Xe ngựakhônglớn, hai người ngồi đối mặt nhau, đầu gối gần như là chạm vào nhau, khuôn mặt nàng thành khẩn lại có chút bất an gần trong gang tấc, Cố Phong đột nhiên cảm thấytrênngười khô nóng, còn có nỗi kích động muốn sờmộtcái vào hai gò má của nàng…

“Vậythìtrẫm muốn trấn áp thích khách…”

Đáng trách là mình bị Hàn Thác chơi đùakhôngcòn chút sức lực nào, chỉ phun ra hai chữ ngắn ngủi “Thiếpkhông…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cố Phongkhôngchút suy nghĩ liền ngồi sang bên cạnh Phó Y Lan, đưa tay muốn vỗ lưng giúp nàng.

khôngbiết đến lúc đó Hoàng đế bệ hạ có mặt mũi sốngmộtmìnhkhông?

“mộtngười lớn sống sờ sờ tại sao lại đột nhiên mất tích?” Tề thị hỏimộtcâu.

trênyến tiệc Cố Phong có uống rượu, vốn có chút hoa mắt chóng mặt, bị Phó Y Lan hỏi như vậythìđầu càng đau.

Tay rụt trở về nhưng tầm mắt vẫn dính vào mép tóc Phó Y Lan, trong cổ áo lộ ramộtkhối da thịt trắng nõn…

“Trước tiên cứ giam giữ bà ta, dọa bà ta sợ, sau đó lại gọi mấy người Lâm Tu đến thẩm vấn,khôngsợ bà takhôngnóithật.”

Đường đường là Hoàng hậu Nương Nương, cuối cùng lại mệt c·h·ế·t ởtrêngiường…

“Ơ!” Hàn Thác cố ý gào lên đau đớnmộttiếng “Hoàng Hậuđangmưu đồ ám sát trẫm sao?”

Hơn nữamộtđời này cuộc sống của nàngkhôngtính là thuận buồm xuôi gió nhưng cũng là hữu kinh vô hiểm (có kinh sợ nhưngkhôngnguy hiểm), đến bây giờ Hàn Thác đăng cơ, nàng làm Hoàng hậu, còn sinh hai đứa con đángyêu.

Hàn Thác cau màynói“Chỉ thị này của Hoàng hậu Nương Nương phạm vi có chút rộng, bọn thuộc hạsẽkhôngbiết cần làm gì.”

Hàn Thác cũngkhôngphải cưỡng ép nàng, nắm eonhỏ, lại vươn tay, lần thứ hai hai người trao đổi vị trí cho nhau… vẫnkhôngtách rời.

Hai ngườiđangquấn quít thànhmộtđoàn chợt nghe ngoài điện có tiếng bước chân gấp gáp, theo sau là tiếng Từ Cao Lục “Bệ hạ, thần có chuyện quan trọng cần báo.”

Tại sao nữ nhân lại phiền phức như vậy? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ừ, gác đêm thôi.” Hàn Thác mặt dày đáp “khônghoạt độngsẽmệt mỏi, buồn ngủ, hoạt độngthìtinh thần mới có thể tỉnh táo đến khi trời sáng.”

Nàng vẫn còn muốnnóigì nữathìmiệngđãbị ngăn chặn, chỉ có thể phát ra tiếng ‘Ư ư’nhỏvụn.

thậtra vừa rồihắnchỉ thuận miệng hỏi nàng thôi,hắncònkhônghiểu Cố Thiền sao, làm sao nàng có thể trả thù hại người được chứ, ngược lại vẫn nên làhắnđilàm thôi.

Lúc đến có ba chiếc xe ngựa, phu thể Vĩnh Chiêu hầu ngồimộtchiếc, phòng lớnmộtchiếc, tam phòngmộtchiếc, Cố Cảnh Ngônđiđứng bất tiệnkhôngđến, Tiết thị chen chúc ở trong xe ngựa tam phòng.

Cố Phong trở lại Kinh thành từ mùa thu,hắnđược Hàn Khải gọi về phụ trách thủ thành, lúc đó chuyện lớn còn chưa định, vẫn gặp nguy hiểm đương nhiênhắnsẽkhôngdẫn theo Phó Y Lan.

Đến khi trời sáng?

“Hay là lạc đường.” Hàn Thác lên tiếng “Để ta phái thị vệđitìmmộtchút, mọi người ngồi vào bàn trướcđi.”

“Lúc đó ta mắng ngươi như vậythậtsựlà oan uổng cho ngươi,thậtxin lỗi.” Phó Y Lan nhìn Cố Phong, nghiêm túcnói.

Sau đó lại ởi vì giữa hai người vẫn lúng túng cho nên mãi đến tận lúchắncùng Hàn Thác thương lượng làm sao thu xếp cho Phó Y Lan mới đón người vào.

Lời này ngay từ lúc nàng biết được Hàn Thác chưa chếtđãmuốnnóivới Cố Phong,khôngbiết làm sao mà hai người vẫn cách xa nhau, hôm nay cuối cùng gặp được ở trong cungthìtrường hợpkhôngđúng, lại đông người, bây giờ cuối cùng cũng ở chungmộtchỗ, cũngkhôngmuốn chờ thêm nữathìlập tứcnóira.

“Khụ.” Cố Phong điều chỉnh tư thế ngồi thẳng người lên, hắng cổ họng, cười cười vờ hào phóng “Từ trước đến giờ đều khỏi phảinói.”

“Hoàng Hậu đừng nghịch…”hắnbắt chước giọng điệu của nàng.

Thân thể thậm chí còn sinh ramộtloại gây rối nào đó cực kỳ bíẩn…

Tính tình nàng ngay thẳng, lúc này lại cho rằng Cố Phong làanhhùng hảo hán, phải thẳng thắn kết bạn nênnóira những lời trong lòng “Ngươi biết ta hậnkhôngthể g·i·ế·t ngươi cũngkhôngchịunóilà do ngươikhôngsợ c·h·ế·t, cảm thấy nhất định là takhônggiết được ngươi hay là ngươikhôngtin tưởng ta có thể giữ bí mật?”

Sau đó, Cố Thiền căn bản làkhônguống rượu nhưng so với người say rượu kiathìcảm giác chếnh choáng càng nặng, mặt càng hồng, thở càng dốc.

“Xin nghe theo ý chỉ của Hoàng Hậu Nương Nương.”

Hàn Thác hơi có chút thiếu kiên nhẫn, nhưng mà nếuthậtsựkhôngcó chuyện gấpthìTừ Cao Lục nhất địnhsẽkhôngkhôngcó mắt mà đến đây quấy rầy Đế Hậu thân thiết, chỉ đànhnói“nói.”

mộtbát canh giải rượu hai người cùng nhau uống.

Cố Phong còn đoạn sau chưanói“Khi đó ngươi là bị tình thế bức bách,khôngthểkhônggả cho ta, hỗ trợ cho thân phận của ta, quảthậtlàđãlập đại công cho đại nghiệp của tỷ phu. Tađãthương nghị với tỷ phu, huynh ấysẽkhen ngợi công lao của ngươi, phong cho ngươi danh hiệu Quận chúa, như vậythìchúng ta có thể danh chính ngôn thuận mà hòa ly, cũngkhôngthiệt thòi cho danh tiết của ngươi, đến lúc đósẽchọn cho ngươimộtngười đàn ông oai hùng bất phàm đệ tam của Đại Ân làm trượng phu.”

“Ta chỉ muốn, trong nhà nhiều trẻ con như vậy, đừng để cho bà ta có cơ hội làm hại chúng là được.”

Cố Thiềnkhôngnóigì.

Áo ngủ bằng gấmđãbị lật lên, Cố Thiền cũng thoát lực, mềm nhũn thànhmộtvũng bùng, nằm nhoài trong lòng Hàn Thác th* d*c.

Mắt thấy tay kiađãsắp chạm vào sống lưng Phó Y Lanhắnbỗng nhiên ý thức được động tác nàykhôngthỏa đáng, cái gọi là nam nữ thụ thụ bất thân, bọn họđãnóirõchỉ giả làmmộtđôi phu thê cho nênkhôngthể mượn cơ hội chiếm tiện nghi.

“Vậy nếu làsựthật, Hoàng Thượng định xử lý bà ta như thế nào?” Cố Thiền lại hỏi.

“Ha ha ha..” Hơi rượu bắt đầu bốc lên đầu Cố Phong, biểuhiệnchính là chưanóiđãcười khúc khích, cười xong mới đáp “Đệ nhất đương nhiên là tỷ phu, thứ hai là phu quânhiệntại của ngươi, cho nên…”

Mệt chohắncòn có mặt mũinóira câu đấy, nếukhôngphải làhắnvẫn nắm lấy nàng, quấy rồi nàng, nàng bị ngứa muốn trốn tránhthìtay chân sao lại chạm vào ngườihắnchứ…

Cố Dung cùng mấy người cháu nam cưỡi ngựa.

Hàn Thác nghe nàngnóichuyệnđãkhôngcòn thở hổn hểnthìbàn tay lại từ từđixuống, ngoài miệng lạinói“Lúc nàyđãhiểurõrồi.”

Phó Y Lan đến chậm,khôngphải là nàng cố ý trì hoãn mà hôm nay nàng mới vào đến Kinh thành.

“khôngsao.” Cố Phong phất taymộtcái, thểhiệnmìnhkhôngđể ý “Là do ngươikhôngbiết nội tình, cũngkhôngthể trách ngươi.”

Cố San lại ở nhà chồng chưa đến, cho nên người thựcsựnhớ đến bà tathậtsựlàkhôngcó ai.

Cố Thiền cảm thấy mình nhất địnhsẽbị dằn vặt đến c·h·ế·t…

“Hoàng Thượng, Nhị thẩm thế nào rồi?” Cố Thiền muốn phân tán lực chú ý của Hàn Thác liền nhắc đếnmộtđề tàikhôngquan trọng.

Hoàng Hậu Nương Nươngtrêngiường cũngkhôngkhá hơn cái bát kia chút nào, giống nhưmộtcon mòi bị rơi vào miệng sói đói, mặc cho miệng cùng móng vuốt sói s* s**ng lại g*m c*n cũngkhôngcó cách nào chống lại được. Hoặc là, con mồi cũng vô cùng hưởng thụ,khôngmuốn thoát ra chút nào.

Cố Thiền vừa tức vừa giận, siết nắm tay đập lên ngựchắnmộtcái.

Hoàng đếđãnóinhư thế, cho dùkhôngyên tâmthìcòn có thể làm sao đây, mọi người trong Cố giakhôngthể làm gì khác hơn là lên xe ngựa về nhà.

Có điều, Hàn Thác may mắn hơn so với Cố Phong,trêngiường có kiều thê nhuyễn ngọc ôn hương, có thể danh chính ngôn thuận mà nhận lấysựchăm sóc và đùa giỡn.

Chia thế nào đây?

“Nàngnóixem?”

Môihắnmộtđường di chuyển xuống phía dưới, lướt qua cái cằm khéo léo của Cố Thiền, lại lướt qua cần cổnhỏbé mềm mại của nàng, cuối cùng rơi vào chỗkhôngthểnói. Đây cũng chưa hết,hắnphát huy kỹ xảo học được từ congái, chỉ dùng đôi môiđãđẩy ra vạt áo của Hoàng Hậu Nương Nương, sau đó cắnmộtcái… vào nơi ấm áp nhất.

Editor: huyetsacthiensu

“Vừa rồi lúcđitrênđường từ Ngự Hoa Viên trở về, Nhị phu nhân ghét bỏ chúng nô tì đến gần bà ấy quá nên đuổi chúng nô tì ra xa, chúng nô tì lui về sau khoảng mười bước,khôngnghĩ đến bởi vì như này, đầu tiên Nhị phu nhân rẽ vào góc, đợi đến lúc chúng nô tì quay qua chỗ khácthìđãkhôngthấy phu nhân đâu nữa.”

Cố Phong vén rèm cửa xe ngựa để gió lạnh thổi vào cho tỉnh rượu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cố Thiền giơ bát cho Hàn Thác uốngmộtngụm,hắnngậm lấymộtngụm rồi cúi xuống bắt lấy miệngnhỏcủa nàng, mớm số canh giải rượu trong mồm mình cho nàng…

Rốt cuộc là aiđanglàm loạn?

“Ngươikhôngsao chứ?”

thậtvất vả nàng mới có thể từ khe hở giữa bờ môi của hai người mànóimộtcâu.

thậtsựlàhắntình nguyện cưỡi ngựa đánh trận, sảng sảng khoái khái, thậm chí là mười lần làm mật thám cho tỷ phu cũng tốt hơn là ứng phó với tiểucônương cứ léo nha léo nhéo bên tai.

Phó Y Lankhônghề phòng bị, đột nhiên bị gió lạnh thổi ho khan mấy cái.

Phó Y Lan khẽ nhếch miệng, nửa giật mình nửa bất đắc dĩ, nhìn gáyhắnmộtlát, nghe tiếng ngáy đứt quãng củahắn, nhữngsựsùng bái đối với nhữnganhhùng hào kiệt, đau lòng đối với những ngườikhôngthay đổi ước nguyện ban đầu bị khuất phụcđãbiến mất cuối cùng chỉ còn lạimộtsuy nghĩ: nếutrêntay nàng cómộtcây chủy thủ đúng là rất muốn giếthắnmộtlần nữa… (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chương 112

Phó Y Lan ngẩn ra, sau đó mới nhớ đếnhắnnóitiếp chủ đề vừa rồi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 112