Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời
Nguyệt Lưu Hương
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1250: Tôi đi xuống tìm thử
“Được, vậy có cần gọi điện thoại cho đội trưởng Biên không, tìm thêm vài người tới kiểm tra những cống thoát nước kia?” Ngô Phương Châu sợ vạn nhất kinh động Tần Hạo. Dù sao nếu anh ta chạy trốn thì Tiểu Lục sẽ thật sự c·h·ế·t không nhắm mắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngô Phương Châu chỉ có thể gật đầu, nói: “Vậy được rồi.”
“À à.” La Hi lập tức ngồi xổm xuống góc tường, mở ra giếng nước, sau đó cả người đều nằm sấp xuống nhìn, ngay sau đó ngẩng đầu, nói: “Vương Nguyệt, dưới đây còn có cây thang sắt! Nước cũng rất nông, nhưng mà hôi lắm!”
Hai người đàn ông tỏ vẻ không hiểu, Kỷ Hi Nguyệt nói: “La Hi, tôi và anh đi xuống, mỗi người một bên, anh mở đèn pin di động lên.”
La Hi sửng sốt rồi nói: “Phía dưới thối lắm!”
“La Hi, nhìn xem dưới mấy cây kia có giếng nước không?” Kỷ Hi Nguyệt dùng đèn pin rọi một khoảng cách.
Chương 1250: Tôi đi xuống tìm thử
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, nói: “Ở đây cũng có một nắp giếng, nhưng chỗ vừa rồi tôi nhìn lại không có cây thang.”
“Vương Nguyệt, tôi đi xuống, cô là con gái, phía dưới lại rất dơ, vẫn nên để tôi đi xuống đi.” Ngô Phương Châu vội nói.
La Hi kinh hỉ, nói: “Tôi có thể nghe được. Tuy rằng có chút âm vang, nhưng từ cô nói chính là hai!”
“Vương Nguyệt, không phải mỗi cống thoát nước đều có thang, là cách một đoạn cách mới có.” Ngô Phương Châu giải thích.
Kỷ Hi Nguyệt trợn trắng mắt, nói: “Là để anh xem nước sâu hay cạn.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kỷ Hi Nguyệt vội vàng lắc đầu, nói: “Tạm thời không cần, miễn cho thất vọng quá lớn. Không sao đâu, cho sù Tần Hạo thật sự ở đây thì ba người chúng ta cũng có thể bắt được anh ta, anh đừng lo lắng.”
“Đúng rồi! Nói cách khác hai cống thoát nước tuy rằng song song, nhưng cũng có lẽ là thông nhau.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
“Có thể là cái gì, nhất định là nước!” La Hi không hiểu, nói.
“Tôi biết, nhưng anh không cảm thấy nơi này rất tình cờ hả? Hai bên đều có cây thang. La Hi, giờ tôi nói chuyện vọng xuống giếng nước bên đây, anh nghe thử âm thanh.” Kỷ Hi Nguyệt nói xong đã nằm sấp xuống.
La Hi chỉ lập tức tăng tốc độ ở nơi Ngô Phương Châu không thấy được anh ấy, thật ra có thể nhanh hơn.
Ngô Phương Châu trừng lớn đôi mắt, cũng không phải quá hiểu, nhưng nghe được Kỷ Hi Nguyệt nói nơi này có thể là nơi Tần Hạo ẩn thân, anh ấy bắt đầu hồi hộp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
La Hi bên kia đáp ứng một tiếng, ngay sau đó Kỷ Hi Nguyệt thăm dò xuống nước nắp giếng, giọng nói nhỏ: “La Hi, anh nghe được không? Giờ tôi nói chính là một chữ hai.”
Nói xong cô lập tức bò dậy, nhìn về phía La Hi.
Rất nhanh, La Hi đã chạy đến bên kia, Ngô Phương Châu bị dọa giật mình, đây cũng quá nhanh rồi đó?
Đôi mắt Kỷ Hi Nguyệt tức khắc tỏa sáng, nói: “Thật sự, bên này tôi nhìn không rõ lắm, anh mở ra nhìn xem, cho anh đèn pin, nhìn xem phía dưới là cái gì?”
“Được, vậy đi xuống nhìn xem.” La Hi không có cách nào, chỉ có thể đồng ý, nhưng thật ra trong lòng cũng tò mò muốn c·h·ế·t, không biết Tần Hạo có phải thật sự trốn đâu đó ở phía dưới không. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cây thang sắt? Chắc đó là trang bị khi làm ống dẫn, là chuẩn bị cho công nhân tu sửa và thông nước.” Ngô Phương Châu nói.
“Vậy nín thở đi. Giờ tôi cảm thấy nơi này nhất định là một cửa vào nơi ẩn thân của Tần Hạo. Hơn nữa nơi này là đường cái, trường học và thị trường tiếp giáp, giếng nước cũng đặc biệt nhiều, nói cách khác cống thoát nước phía dưới có lẽ là thông nhau.” Kỷ Hi Nguyệt nói: “Tần Hạo thỏ khôn có ba hang, nơi anh ta trốn không có khả năng chỉ có một lối vào hay lối ra.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Anh Ngô, anh đừng xem tôi là con gái, tôi đi xuống còn phải tìm manh mối, anh ở trên tiếp ứng.” Kỷ Hi Nguyệt vội nói.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.