Độ Thiệu Hoa - Tầm Trảo Thất Lạc Đích Ái Tình
Tầm Trảo Thất Lạc Đích Ái Tình
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 835: Ngoại truyện – Bình Vương (Phần 3)
“Bên ngoài có chim sẻ, ta muốn đi bắt, ngươi có đi không?”
Sau khi tiệc tàn, tin tức truyền về phủ Phùng thượng thư.
“Nước béo không chảy ra ruộng ngoài”, vị trí Bình Vương phi, giao cho Phùng gia là thỏa đáng nhất.
Bao nhiêu tiểu thư vào cung hôm nay, Bình Vương chẳng để ý ai, chỉ cùng Vô Song chơi suốt cả buổi.”
Trong số các cô nương đến tuổi cập kê, chỉ có ba người, mà Phùng Vô Song từ nhỏ tính tình nghịch ngợm, lại gan dạ, phu nhân liền dẫn nàng vào cung. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quan trọng hơn, vị trí Bình Vương phi tất nhiên phải được chọn lại từ đầu.
“Vô Song từ nhỏ tính tình hồn nhiên ngây thơ, năm nay đã mười sáu tuổi mà vẫn còn ham chơi lắm. Ở nhà suốt ngày trèo cây hái hoa, còn dùng ná bắn chim, chẳng khác nào một đứa trẻ nghịch ngợm, chẳng giống tiểu thư khuê các chút nào.
Tiểu thư họ Trần có vài nét giống với Trần Cẩm Ngọc, khiến Giang Thiệu Hoa nhìn thấy liền cảm thấy gần gũi, nàng mỉm cười hỏi:
Nàng vội vàng quay đầu nhìn lại.
Ai ngờ, đúng là ‘hữu tâm trồng hoa hoa chẳng nở, vô tình cắm liễu liễu thành rừng’.”
Khi nhận được ý chỉ từ trong cung, ông cũng không để tâm lắm, chỉ tùy tiện nói với phu nhân:
“Thái hậu nương nương đã định sẵn chọn cô nương họ Lý làm Bình Vương phi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu nữ nhi nhà họ Trần trở thành Bình Vương phi, chẳng phải sẽ giúp hoàng thượng quản lý Bình Vương chặt chẽ hơn sao?
Chưa đợi Lý Thái hậu lên tiếng, Giang Thiệu Hoa đã khẽ cười:
Bà có thể giữ được vinh hoa phú quý trong hậu cung, phần nhiều là nhờ vào ân sủng của Thái Hòa Đế trước đây, cùng với việc bà đã kịp thời đứng về phía Giang Thiệu Hoa khi nàng lên ngôi.
Bình Vương lập tức chú ý đến nàng, trong lòng cảm thấy cô gái này cười thật dễ thương, liền vui vẻ cất tiếng hỏi:
Đương nhiên Bình Vương sẽ thấy mới mẻ.”
Phùng thượng thư dở khóc dở cười:
“Nhất định phải để Vô Song tự nguyện, mới có thể tính đến chuyện hôn sự.
Ngược lại, chính bà – Lý Thái hậu, mới là người phải cẩn trọng suy xét từng chút tâm tư của bệ hạ.
Nhưng Lý Thái hậu hiểu rõ, ẩn sau nụ cười như gió xuân ấy là tâm cơ và thủ đoạn sâu không lường được của bậc đế vương.
Trần cô nương tuy tốt, nhưng Phùng cô nương lại càng hợp hơn.
Lý Thái hậu dở khóc dở cười, quay sang nhìn Giang Thiệu Hoa.
Giang Thiệu Hoa gật đầu, ánh mắt thoáng hiện vẻ hoài niệm: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không một ai có thể lung lay được địa vị của bậc thiên tử này.
Giang Thiệu Hoa cũng có phần bất ngờ, trong mắt hiện lên ý cười.
Phùng phu nhân cười nói, “Bình Vương quanh năm ở trong cung, tiếp xúc đều là cung nhân, thái giám, hiếm khi gặp được cô nương cùng tuổi.
“Khi phải rời đi, Bình Vương còn quyến luyến không rời, cứ túm chặt tay áo Vô Song, nhất quyết đòi cưới con bé.”
Nàng mau gọi cả nhà Vô Song đến, ta phải bàn bạc kỹ lưỡng.”
Hôm nay là sinh thần của ai gia, không thể để một tiểu nha đầu không hiểu chuyện làm hỏng không khí.”
“Bây giờ chưa được, ta còn phải chờ Thái hậu nương nương hỏi chuyện.”
Nụ cười của Giang Thiệu Hoa dịu dàng như gió xuân thoảng qua.
“Hoàng thượng nói phải.
Ông thở dài đầy bất đắc dĩ.
Nói cách khác, Giang Thiệu Hoa bây giờ đã không còn cần phải xem sắc mặt bất cứ ai.
Chương 835: Ngoại truyện – Bình Vương (Phần 3)
Trần thừa tướng là tâm phúc đắc lực của hoàng thượng, cũng là người đứng đầu nhóm văn thần.
“Tìm đứa nào ngốc nghếch gan dạ một chút, vào cung đối phó là được.”
Bình Vương chẳng bận tâm điều đó, liền kéo tay áo nàng, nhiệt tình nói:
Giờ đây, sau chín năm trị vì, Giang Thiệu Hoa đã hoàn toàn củng cố vững chắc ngai vàng, kiểm soát triều chính, văn võ bá quan đều một lòng thần phục, dân chúng cũng ca tụng hết lời.
Bình Vương trí lực kém cỏi, Phùng Vô Song cũng chẳng phải thông minh gì cho cam.
Phùng thượng thư vừa từ Hộ bộ trở về, liền nghe tin tức khiến ông không khỏi giật mình kinh ngạc.
Tiểu thư họ Trần ngoan ngoãn cúi đầu, để mặc Thái hậu quan sát tỉ mỉ.
Giờ Lý Phương Hoa lại làm ra trò cười này, khiến nhà họ Lý mất mặt, bản thân bà cũng khó tránh khỏi bẽ bàng.
Tiểu thư họ Phùng cũng là một cô nương lanh lợi, lập tức khẽ gật đầu, nhỏ giọng đáp:
“Nàng ấy hiện đang làm quận thủ ở Dự Châu, mấy năm nay đã hoàn thành rất tốt nhiệm vụ.
Phùng phu nhân nhịn không được cười, đáp:
Bình Vương sức lực vô cùng lớn, không ai dám ngăn cản, cứ thế kéo Phùng cô nương đi vài bước.
Hôm nay nó có làm trò cười gì trong cung, mong chư vị đừng chấp nhất.”
Bình Vương tuy tính tình ngây thơ, nhưng dung mạo lại vô cùng khôi ngô, nước da trắng trẻo, khuôn mặt tròn trịa, nét cười rạng rỡ, mang theo dáng vẻ vui tươi hồn nhiên như một đứa trẻ.
Phùng thượng thư cũng thật thú vị, sao lại chọn một cô nương ngốc nghếch thế này vào cung?
Trẫm đã nhiều năm không gặp nàng, trong lòng quả thật rất nhớ.”
“Đi thôi, đi thôi, chúng ta ra ngoài chơi!”
Nghe vậy, Lý Thái hậu thoáng động tâm, lặng lẽ quan sát tiểu thư họ Trần.
Nếu con bé không muốn, dù ta có mất mặt thế nào, cũng phải vào cung từ hôn.”
Lúc này, tiểu thư họ Phùng đứng bên cạnh lại lén đưa mắt nhìn ra ngoài.
Phùng phu nhân mỉm cười, thản nhiên nói:
“Ngươi là đường muội của Trần Cẩm Ngọc sao?”
“Tâu bệ hạ, chúng thần nữ là đường muội xa, cách nhau mấy đời.”
Bình Vương chạy nhảy suốt một vòng ngoài sân, mồ hôi đầm đìa trên trán.
Vẫn là Phùng thượng thư cao tay, đưa vào cung một cô nương chẳng khác nào “báu vật”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ánh mắt mọi người trong điện đều trở nên vi diệu, lặng lẽ nhìn về phía Phùng phu nhân.
Nhà họ Phùng vốn không phải danh gia vọng tộc, số người thân thích đến kinh thành nương nhờ cũng chỉ năm sáu hộ.
“Bình Vương thật sự vừa ý Vô Song?”
Nay có cơ hội, nàng đương nhiên thuận nước đẩy thuyền, dễ dàng hóa giải một mối bận tâm.
Sang năm hết nhiệm kỳ, có thể trở về kinh.
Lý Thái hậu nhìn sang tiểu thư họ Phùng, trong lòng thầm thở dài.
Bà muốn chọn nữ tử nhà họ Lý làm Bình Vương phi, trong lòng quả thực có không ít tư tâm.
Ai nhìn thấy y cũng không kìm được mà nở nụ cười.
Đặc biệt, sau chuyện vừa rồi của Lý Phương Hoa, trong lòng mỗi người càng thêm thận trọng, từng lời từng hành động đều vô cùng dè dặt.
“Bình Vương tính tình hồn nhiên như trẻ nhỏ, ngươi cứ đi chơi với y một lát đi.”
Nhưng ngẫm lại, trong điện bao nhiêu người, Bình Vương không để mắt tới ai, lại cứ hướng về phía tiểu thư họ Phùng mà hỏi han, cũng đủ thấy y có chút thiện cảm.
Mấy tiểu thư khác đều dịu dàng thục nữ, chỉ có Vô Song là thẳng thắn, nghịch ngợm khác người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chợt y quay đầu lại, hớn hở chạy vào trong điện.
Bệ hạ xưa nay không hề muốn để nữ tử họ Lý chen chân vào hoàng thất.
Phùng thượng thư mỗi ngày bận rộn công vụ tại Hộ bộ, hầu hết thời gian đều ở nha môn, chẳng có tâm tư nào tính toán đến chuyện hôn sự này.
Phùng thượng thư dung mạo xấu xí, Phùng phu nhân thuở trẻ cũng không phải giai nhân gì nổi bật, diện mạo tầm thường, nhưng bà đã sống chung với Phùng thượng thư bao năm, quen chịu đựng tính khí nóng nảy của ông, nên cũng chẳng hề bối rối trước tình huống này.
Tiểu thư họ Phùng cũng không ngoại lệ, khẽ mỉm cười.
Tiểu thư họ Lữ, họ Thôi, họ Vương đều là danh môn khuê tú, trước khi tiến cung dự yến đã được trưởng bối trong nhà căn dặn kỹ lưỡng.
Thế là rõ rồi!
Đối với Bình Vương mà nói, có một người bạn chơi hợp ý là đủ rồi.
Tiểu thư họ Trần khẽ đáp:
Có lẽ đây chính là điều mà Giang Thiệu Hoa mong đợi.
Lý Thái hậu âm thầm thở ra một hơi, cố gắng giữ nụ cười ôn hòa:
“Bây giờ người ta không chừng lại nghĩ ta tâm cơ thâm trầm, cố ý sắp đặt để chiếm được vị trí này.”
“Còn gì nữa?
Ta để Vô Song vào cung cũng chỉ là góp mặt cho đủ.
“Tính tình hồn nhiên ngây thơ”, nói trắng ra chính là đầu óc đơn giản.
Đúng là trời sinh một đôi!
“Thật ra cũng không thể nói là vừa ý.”
“Chuyện này không phải chuyện nhỏ.
Tấm lòng Phùng cô nương cũng rộng rãi, liền vui vẻ theo Bình Vương ra ngoài.
Giọng nói của Bình Vương vốn to, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người trong điện.
Chẳng trách vừa nghe Bình Vương gọi, nàng liền hồ hởi chạy theo.
Phùng thượng thư gật gù, vuốt râu, trong lòng nhanh chóng đưa ra quyết định:
Dứt lời, bà liền cười tươi, ân cần gọi các tiểu thư khác lại trò chuyện.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.