Độ Thiệu Hoa - Tầm Trảo Thất Lạc Đích Ái Tình
Tầm Trảo Thất Lạc Đích Ái Tình
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 413: Thanh Thế (Phần 2)
Chương 413: Thanh Thế (Phần 2) (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Quận chúa, ta mặc thế này… có đẹp không?”
Tuy không thể so với tư thái phong lưu của mấy công tử thế gia như Trịnh Trân hay Vương Cẩm, nhưng cũng xem như đoan chính ra dáng.
Tới lúc yến tiệc sắp tàn, từng chùm pháo hoa rực rỡ nở tung trên bầu trời đêm Nam Dương.
Trong sân vương phủ, đám quan viên, thuộc quan, huyện lệnh cũng chia thành từng nhóm nhỏ, vừa ngắm pháo hoa vừa cười cợt bàn tán.
Nào là “Tuấn kiệt trẻ tuổi”, “Tài mạo song toàn”, “Ngàn dặm khó tìm”, nói đến hoa bay ngập trời.
Đổng Thị lang năm nay vừa tròn bốn mươi lăm, đang độ tuổi sung mãn nhất của nam nhân.
“Rất đẹp.”
Thôi Độ cười hồn nhiên, lý lẽ vô cùng chính đáng:
Rõ ràng chẳng hiểu nổi nửa câu, nhưng vẫn phải giả vờ như nghe hiểu, mặt mày lúc nào cũng giữ vẻ cảm kích, đến lúc quỳ lạy tiếp chỉ, phải thật cung kính, dập đầu vang dội cho ra dáng.
Giang Thiệu Hoa cười đáp:
Trường Ninh Bá trồng ra giống lương thực mới, công lao này là ân đức đối với quốc gia và bách tính.
“Ấy c·h·ế·t!
“Không biết Trường Ninh Bá sau này có làm phò mã của quận chúa không nhỉ?”
Nhưng dạo gần đây, Thôi Bình ở bên, không ngừng uốn nắn từng chút một.
Có thể nói, Đổng Thị lang chính là chỗ dựa quan trọng nhất của Nam Dương vương phủ trong triều đình hiện nay.
Ngay cả quận chúa Giang Thiệu Hoa, hôm nay cũng phải lùi sang một bên làm nền.
Chuyện Đổng Thị lang thân cận với Nam Dương vương phủ, cả triều đình đều biết.
Đoàn xe chậm rãi tiến về phía trước, đi hết một canh giờ rưỡi mới tới cửa vương phủ.
Vương phủ đã chuẩn bị sẵn sàng, đại môn mở rộng, hương án đặt xong.
“Thần bái kiến Nam Dương quận chúa.”
Giang Thiệu Hoa tính tình thẳng thắn, xưa nay không thích giả bộ quanh co.
Đổng Thị lang mỉm cười, nghĩ bụng:Chỉ có ở Nam Dương quận mới có cảnh tượng này.
Trước mặt bao người, nàng cũng chẳng hề tránh né, cứ thế thản nhiên đứng cạnh Thôi Độ, cùng hắn ngước nhìn trời đêm rực rỡ.
Thôi Độ âm thầm chịu đựng suốt hai canh giờ, cuối cùng cũng chịu được tới khi lễ phong thưởng kết thúc.
Nhưng xét về khoa cử thì, hai vị này đỗ sớm hơn Đổng Thị lang hai khóa, xem như chính thức là bậc tiền bối.
“Bình thường phải chờ tới Thượng Nguyên mới có pháo hoa, không ngờ hôm nay lại được xem sớm.”
“Quận chúa thiên tuế!”
“Xì!
Chàng thiếu niên luôn ăn mặc mộc mạc đơn sơ, mang theo chút vụng về của một tay nông phu, giờ đây đứng giữa sân với dáng vẻ nghiêm trang, đường hoàng trong bộ lễ phục đỏ thắm, đường viền thêu kim tuyến, toát ra khí chất ung dung cùng chút phong thái quý khí vừa chớm nở.
Đổng Thị lang tướng mạo nho nhã, phong thái chững chạc, mỉm cười chắp tay thi lễ.
Tiếng hoan hô vang dội như sóng xô bờ.
Quận chúa vui mừng, thả pháo hoa ăn mừng cũng phải thôi.”
Đổng Thị lang vội vàng tiến lên đỡ dậy:
Cả Nam Dương quận, từ già trẻ lớn bé đều được xem ké một trận náo nhiệt.
Đổng Thị lang nhận trọng trách làm khâm sai, ngoài chuyện thân phận thích hợp, còn vì một lý do quan trọng khác: hơn mười năm trước, Đổng Thị lang đã có giao tình với Nam Dương vương phủ.
Ông ta xuất thân bảng nhãn, học vấn uyên thâm, mười mấy năm qua vẫn luôn làm việc tại Lễ Bộ, một đường thẳng tiến tới chức Thị lang, quan chính tam phẩm.
Đổi lại nơi khác, bé gái tuổi này đều bị nhốt trong nhà, đâu được tùy tiện ra ngoài xem náo nhiệt.
…
Từ đầu tới cuối, vừa lưu loát vừa tao nhã, lời văn trau chuốt, chữ nghĩa bay bổng.
Còn vị Trường Ninh Bá vừa mới được phong kia, lại chẳng hiểu nổi một chữ.
“Ta thấy có hy vọng lắm.”
“Ta dù là Tiểu Độ, hay Thôi công tử, hay Trường Ninh Bá, đứng trước quận chúa, vẫn phải lùi sau một bước.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bất kể khi nào, bất kể ở đâu, người ấy vĩnh viễn là quận chúa của ta.
“Thôi công tử được phong tước bá, đây cũng là vinh dự của cả Nam Dương quận ta.
Nam Dương quận phú quý yên vui, sinh khí bừng bừng, trên mặt dân chúng đều ngập tràn hạnh phúc.
Những năm gần đây, sau khi Nam Dương vương qua đời, chính Trần Trường sử vẫn duy trì thư từ qua lại với ông, lễ tết quà cáp cực kỳ chu đáo.
Giữa ánh mắt ngưỡng mộ hâm mộ của mọi người, Thôi Độ hai tay đón lấy thánh chỉ Đổng Thị lang trao, sau đó theo Thôi Bình và Lữ Công vào phòng trong thay triều phục tước bá.
Cái miệng của văn thần, quả thực khéo hơn thợ thêu hoa, hoàn toàn không ngoa chút nào.
Hôm ấy, Giang Thiệu Hoa thân chinh dẫn theo toàn bộ quan viên trong phủ cùng mười bốn huyện lệnh ra khỏi thành nghênh đón.
Thôi Độ được khen đến lâng lâng, không kìm được liếc sang quận chúa.
Cả phòng cười lớn hơn nữa, tiếng cười tràn ngập vui vẻ.
Quận chúa vốn không thích phô trương lãng phí, nhưng lần này lại phá lệ.
Đổng Thị lang, người từng lăn lộn Lễ Bộ bao năm, đối với trình tự, nghi thức đều vô cùng quen thuộc.
Không dám không dám!
“Vị này chính là Trường Ninh Bá?”
Quả thực là mảnh đất tốt!
Giang Thiệu Hoa ngoảnh đầu lại, cười hỏi:
“Ngươi lùi ra sau làm gì?”
Pháo hoa rực rỡ như gấm dệt, phản chiếu lấp lánh trong mắt hai người, ghi khắc vào tim nhau khoảnh khắc ấy.
Đổng Thị lang nhịn không được, vén rèm nhìn ra, vừa vặn thấy một bé gái tầm mười một mười hai tuổi, đỏ bừng mặt lớn giọng hô:
Đổng Thị lang xuống xe, nghiêm trang tuyên bố bắt đầu nghi thức phong thưởng.
Người đẹp nhờ lụa, Phật đẹp nhờ vàng, câu này quả không sai chút nào.
Hắn ngập ngừng một thoáng, rồi hạ giọng thật thấp, chỉ đủ cho hai người nghe:
Trần Trường sử và Phùng Trường sử đều là tiến sĩ xuất thân từ khoa bảng, các huyện lệnh mười bốn huyện phần lớn cũng do khoa cử mà ra, người hiểu chuyện vừa nghe qua đã biết Đổng Thị lang là bậc tài danh thực học, trong lòng không khỏi kính phục.
Khoảnh khắc Thôi Độ khoác bộ triều phục bước ra, ngay cả Giang Thiệu Hoa cũng sững người giây lát.
Văn thần gặp nhau, đầu tiên là luận khoa cử xuất thân, sau đó bàn đến quan hàm cao thấp.
Trần Trường sử và Phùng Trường sử lập tức tiến lên, tay bắt mặt mừng, cười nói chào hỏi.
Về phẩm cấp quan lại, Trần Phùng hai người chỉ là ngũ phẩm, dĩ nhiên kém xa Đổng Thị lang tam phẩm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giang Thiệu Hoa bật cười, nháy mắt ra hiệu:Lời này chỉ nên nghe bên tai, chớ dại mà tưởng thật.
Thôi Độ lập tức bước ra hành lễ.
“Ta nguyện đi sau lưng quận chúa, theo bước quận chúa, cả đời không đổi.”
Phải xem quận chúa có để mắt tới hay không!”
Giang Thiệu Hoa nhìn hắn thật lâu, ánh mắt sâu thẳm không rõ cảm xúc.
Không chỉ bày tiệc cao nhất, mà còn đặc biệt chuẩn bị cả pháo hoa.
Nụ cười sáng sủa, đôi mắt trong veo ánh lên tia sáng đặc biệt, chẳng khác nào viên ngọc thô được mài giũa qua năm tháng, cuối cùng cũng tỏa sáng rực rỡ.
Hắn bỗng dưng lùi một bước.
Bình thường, Thôi Độ vốn hơi tùy tiện, bởi quận chúa xưa nay cưng chiều, vương phủ cũng không ai nghiêm khắc ràng buộc.
Sau màn hàn huyên, ánh mắt Đổng Thị lang rơi ngay trên người Thôi Độ:
Bị quận chúa nhìn chăm chú, tim Thôi Độ không khỏi đập loạn một nhịp, còn ngượng ngùng hỏi:
Niềm vui trong lòng Thôi Độ hệt như men say, tràn đầy đến mức chỉ sợ nói ra sẽ không kiềm chế nổi.
Làn da rám nắng ngày ngày phơi đồng, ngược lại càng làm nổi bật vẻ rắn rỏi khỏe khoắn.
Giữa tiếng cười vang rộn, Giang Thiệu Hoa nghiêm túc gật đầu:
Hôm nay, nhân vật chính chính là Trường Ninh Bá Thôi Độ.
Suốt hai canh giờ, Thôi Độ nghe Đổng Thị lang đọc một tràng dài văn vẻ cầu kỳ, trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ:Đây thật sự là tiếng người sao?
Ngươi thấy thì có ích gì?
Ánh mắt ai nấy đều vô thức liếc về phía hai người đang đứng song vai trước bậc thềm: quận chúa và Trường Ninh Bá.
Lần này Thái Hòa Đế đặc biệt phái ông đến, thực ra cũng là để bày tỏ đôi phần áy náy vì không thể trực tiếp đáp ứng yêu cầu phong hầu cho Thôi Độ.
Tối đó, Nam Dương vương phủ mở tiệc mừng long trọng cho Trường Ninh Bá.
Cả phòng đồng loạt bật cười.
Trong ánh mắt chờ mong của mọi người, cuối cùng đoàn khâm sai cũng tới Nam Dương quận vào ngày Hai mươi hai tháng Chạp.
Hạ quan sao dám nhận lễ này!”
Nhất là vì chuyện tiếp chỉ phong bá, Thôi Bình dạy hắn từ đi đứng, ngồi nằm, lễ nghi cử chỉ, huấn luyện nghiêm khắc mấy ngày liền.
“Đổng Thị lang vâng mệnh hoàng thượng tới truyền chỉ, sao dám nhận đại lễ, mời mau đứng dậy.”
Lễ nghi phong thưởng phức tạp tỉ mỉ, kéo dài tới nửa ngày.
Mặt Thôi Độ thoáng đỏ, nhưng đôi mắt đen càng thêm sáng rỡ.
Ai bảo ông thường xuyên thay mặt Giang Thiệu Hoa nói đỡ trên triều? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người phụng mệnh tuyên đọc thánh chỉ lần này, chính là Đổng Thị lang của Lễ Bộ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trước mặt đông đủ mọi người, Đổng Thị lang mở miệng đã là một tràng khen ngợi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.