Độ Thiệu Hoa - Tầm Trảo Thất Lạc Đích Ái Tình
Tầm Trảo Thất Lạc Đích Ái Tình
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 540: Tranh Cãi
Phu quân và tiểu cô của con đều là những người thông minh, tài giỏi.”
Việc lão phu nhân tức giận, đương nhiên không qua mắt được Diêu thị.
Tiết Lục Nương cảm thấy ấm áp trong lòng, khẽ thở dài: “Tổ mẫu bảo con đừng quay về Kinh Châu nữa.”
Theo tập tục lúc bấy giờ, nữ tử xuất giá liền là người nhà chồng, việc gì chỉ cần được nhà chồng chấp thuận thì không tới phiên nhà mẹ đẻ quyết định.
Được lắm, ta không quản con nữa!”
Nói xong, bà tức tối đẩy cửa bỏ đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Theo công công bà bà con đến huyện Bác Vọng đi!
Không được!
Cả ngày khoe oai tác quái!
Tiết Lục Nương lộ vẻ khó xử: “Con đã bàn bạc với bà bà rồi.
Trần Cẩm Ngọc mới thành thân không lâu, gần đây cùng phu quân quấn quýt không rời.
Người vừa hiếu học, vừa có phẩm hạnh đoan chính, quả thực không cần phải bàn.
Nữ tử thư viện huyện Diệp, con nhất định phải đi.”
Tiết lão phu nhân lúc này mới an tâm, nét mặt giãn ra: “Nhà họ Trần lấy thi thư truyền gia, gia phong chính trực, là một nhà tốt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiết Lục Nương dịu dàng cười đáp: “Công công bà bà đều rất vui mừng.
Tiết Lão phu nhân cau mày, giọng điệu khó chịu: “Cái bà Diêu thị kia, lòng dạ hẹp hòi, cả người mang dáng vẻ tiểu gia tử khí, làm sao có thể dạy dỗ trẻ con cho tốt?”
Chờ cháu gái tròn nửa tuổi, sẽ gửi đến huyện Bác Vọng.
Tiết Lục Nương chưa lập tức đồng ý, dịu dàng nói: “Tổ mẫu lớn tuổi rồi, tính tình hay thay đổi, có khi vài ngày nữa lại đổi ý.
Ta không đồng ý!”
Giang Thiệu Hoa vừa uống trà, vừa nhấm nháp điểm tâm, cười nghe Trần Cẩm Ngọc kể chuyện bát quái.
Những chuyện khác, con có thể nghe theo tổ mẫu, nhưng chuyện này thì không.
Hơn nữa, lại đứng về phía nàng.
Nếu cứ thích ra mặt như thế, còn đâu sự dè dặt, đoan trang?
Sau khi dặn dò vài câu, bà bảo: “Chờ con hết cữ, liền mang hài nhi về Kinh Châu.
Tiết lão phu nhân càng nhìn càng thích.
Những năm gần đây, danh vọng của Quận chúa trên triều đình ngày càng lớn.
“Từ nay về sau cũng đừng quay về nữa.
“Con!”
Tiết lão phu nhânngồi bên giường Tiết Lục Nương, thấp giọng hỏi han đầy quan tâm.
Nam Dương vương phủ nhân việc quảng bá giống lương thực mà thế lực âm thầm mở rộng đến các châu quận phía Bắc.
…
Diêu thị tinh thần phấn chấn: “Vậy thì theo chúng ta đến huyện Bác Vọng ở mấy tháng.
“Nhưng con đã xuất giá, là người của Trần gia.”
Huyện Bác Vọng cách huyện Diệp không xa, chỉ một ngày đường, con có thể về thăm con bé vào ngày nghỉ.”
Tiết lão phu nhân càng tức giận: “Chẳng phải do Quận chúa ương ngạnh sao!
Tiết Lão phu nhân mới đến có năm, sáu ngày mà đã nổi giận hai lần rồi.”
“Con sinh được tiểu thư, công công bà bà có lời ra tiếng vào gì không?”
Người khác ta không quản được, nhưng con thì tuyệt đối không được!”
…
Đại tẩu còn đang ở cữ, đến yên tĩnh một chút cũng không được.”
“Con đã thưa chuyện với Quận chúa, công công bà bà cũng đã đồng ý.”
Hôm nay rốt cuộc không nhịn được, lấy danh nghĩa đến vấn an Quận chúa, chạy đến vương phủ.
Con gái gả ra ngoài, đúng là bát nước hắt đi.
Nhưng cháu gái thì ngày nào cũng đến xem vài lần.
Hoang đường!
“Tổ mẫu, tại Nam Dương quận, nữ tử cũng có thể làm quan, có thể đảm nhiệm chức vụ như nam tử.”
Trong viện vốn không lớn, có chút động tĩnh gì cũng truyền đi rất nhanh.
Mã Diệu Tông nhàn rỗi cũng không quen, liền theo nàng đến đây.
Nữ tử thì phải giữ đạo trong khuê phòng, sinh con dưỡng cái, phụng sự trượng phu dạy dỗ con cái.
“Chẳng phải sao?
Lúc này, Mã Diệu Tông đang ở chỗ Trần Trường Sử, giúp chuẩn bị hôn lễ sang năm của Quận chúa.
Tiết Lục Nương chậm rãi nói: “Tiểu cô của con là Xá nhân của Quận chúa, Tôn cô nương là quân y có quan hàm, còn có Khổng cô nương làm phu tử trong quân doanh, Lý Sơn Trường và Thôi phu tử của nữ tử thư viện huyện Diệp.
Các nàng đều vì Quận chúa tận tâm tận lực, dựa vào bản lĩnh của mình để nhận bổng lộc, đường đường chính chính.
“Nghe nói Tiết lão phu nhân nổi trận lôi đình với con?”
Lời này tuy có phần chói tai, nhưng lý lẽ thì không sai.
Trần Cẩm Ngọc thì thảnh thơi ở lại bầu bạn cùng Giang Thiệu Hoa, trò chuyện giải khuây. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một lát sau, bà bà Diêu thị đến.
Lời lão phu nhân Tiết vô cùng cay nghiệt.
Hai ngày nay, sắc hồng trên mặt con bé dần nhạt đi, làn da trắng trẻo, gương mặt mũm mĩm đáng yêu vô cùng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiết lão phu nhân lại tức giận: “Cái này cũng không được, cái kia cũng không xong.
Một lòng một dạ hướng về nhà chồng rồi.
Tiết Lục Nương lộ vẻ bất đắc dĩ, khẽ cười khổ.
Tiết Lục Nương bề ngoài mềm mỏng nhưng bên trong lại vô cùng cứng rắn, rất có chủ kiến.
Tiết lão phu nhân trợn mắt, mặt đỏ gay, giận đến mức phát run: “Tốt!
Tiết lão phu nhân chợt đứng bật dậy, giận dữ nói: “Đã như vậy, con cũng đừng quay về Kinh Châu nữa.
Trần Hạo Nhiên đã thi đỗ Cử nhân, nay đang chuyên tâm dùi mài kinh sử, chỉ cần thi đỗ Tiến sĩ là có thể nhập quan.
Trần Trường Sử là trọng thần số một của Nam Dương vương phủ, cũng theo đó mà nước lên thì thuyền lên.
Tốt!
Con đường đường là Tiết gia đích nữ, lại là Trần gia trưởng tức, sao có thể ra ngoài làm phu tử?
Con cũng có thể như vậy.”
Không thể không nói, Tiết Lục Nương đúng là người hiểu Tiết lão phu nhân.
Ngay cả Tiết lão phu nhân cũng cảm thấy, bây giờ nhà họ Trần xứng với nhà họ Tiết rồi.
Tốt!
Nơi đó cách nữ tử thư viện huyện Diệp còn gần hơn.”
Con đã là con dâu nhà người ta, không còn là người của Tiết gia nữa, ta—một bà lão này—cũng không quản được con nữa rồi!”
Bên cạnh ta không có con, thực sự không quen.”
Chương 540: Tranh Cãi
Khi xưa phụ thân con định hôn sự này, ta vẫn còn có chút lấn cấn trong lòng.
Tiết Lục Nương nhẹ giọng nói ra.
Tiết Lục Nương thở dài: “Phải, con đã nói với tổ mẫu chuyện đến nữ tử thư viện huyện Diệp, tổ mẫu không vui.”
Diêu thị bĩu môi, không để tâm: “Con bây giờ là dâu nhà họ Trần, chuyện mà cả nhà họ Trần đều đồng ý, thì Tiết lão phu nhân còn có gì mà không hài lòng chứ?”
Diêu thị bế cháu gái trong lòng, nhẹ nhàng dỗ dành, chờ bé ngủ rồi đặt xuống bên cạnh Tiết Lục Nương.
Cứ chờ thêm chút đã.”
Sự thông minh tài giỏi của chúng nó, có can hệ gì đến Diêu thị đâu?”
Đến ngày thứ ba, bà đến trước giường Tiết Lục Nương, mặt nghiêm nghị nói: “Chuyện con muốn đi đâu, ta không quản.
Sau này để bà bà chăm sóc.
“Ta không đồng ý!”
“Có một chuyện, con muốn bẩm với tổ mẫu.”
Hôm nay chính là cơ hội để thổ lộ.
Thấy lão phu nhân tức giận đến mức này, nàng vẫn không nhượng bộ: “Tổ mẫu luôn thương con nhất, còn lặn lội mấy ngày đường chỉ để đến thăm con, con vô cùng cảm kích.
Dứt lời, lại một lần nữa đùng đùng nổi giận, đẩy cửa bỏ đi.
Trần Cẩm Ngọc bĩu môi: “Đây là vương phủ, bà ấy vẫn cứ tưởng là Tiết phủ sao?
“Hạo Nhiên là do cha nó dạy dỗ nên người, còn về tiểu cô con, là Trần Trường Sử một tay nuôi nấng.
Quả nhiên, Tiết lão phu nhân nghe xong thì giận tím mặt, kiên quyết phản đối: “Nực cười!
Nhất là mẫu thân chồng, ngoại trừ lúc nhũ mẫu cho bú, còn lại đều tự tay chăm sóc cháu gái, vô cùng yêu thương cưng chiều.”
Giờ xem ra, ánh mắt của ông ấy quả nhiên không sai.”
Lão phu nhân giận dỗi hai ngày, không đến gặp Tiết Lục Nương.
Tiết Lục Nương khẽ ho một tiếng, dịu giọng nói: “Không thể nói như vậy.
Ta không muốn thấy con thì đỡ phiền lòng!”
Nhìn con gái nhỏ nhắn đáng yêu, tâm trạng bực bội của Tiết Lục Nương cũng vơi đi phần nào.
Con bé còn nhỏ thế này, ngồi xe ngựa đi đi về về cũng bất tiện, đỡ được phiền phức.”
“Vậy thì tốt.”
“Tiết lão phu nhân lại nổi nóng rồi à?”
Việc Tiết Lục Nương định đến thư viện huyện Diệp đã sớm bàn bạc với cha ruột là Tiết Thứ Sử trong âm thầm, nhưng vẫn chưa nói với lão phu nhân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiết Lục Nương dạo gần đây sống hòa thuận với bà bà, không muốn nghe những lời này, liền nhẹ nhàng phản bác: “Tổ mẫu đừng nói vậy, bà bà của con tuy không đọc nhiều sách, nhưng cũng hiểu lễ nghĩa, hơn nữa rất thương yêu cháu gái.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.