Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Độ Thiệu Hoa - Tầm Trảo Thất Lạc Đích Ái Tình

Tầm Trảo Thất Lạc Đích Ái Tình

Chương 53: Đại Nguyện

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 53: Đại Nguyện


“Đông!

Chuyện này khiến Tôn Quảng Bạch chịu cú sốc không nhỏ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu một cô nương thật sự động lòng, tuyệt đối sẽ không lạnh nhạt xa cách như Tôn Trạch Lan.

Không vội, không vội!

Nếu để người ngoài nghe được, chắc lại tưởng muội và Tần Hổ đã lén lút qua lại với nhau rồi.”

“Tần Hổ nhỏ mọn như lỗ kim, muội chỉ chữa trị cho thương binh mà hắn cũng chịu không nổi, vừa phiền phức vừa lắm lời, thật đáng ghét.”

Tôn Trạch Lan liếc huynh trưởng một cái, bĩu môi nói: “May mà ở đây chỉ có huynh và muội.

Cũng chỉ ngủ hai canh giờ, nhưng Tống Uyên, Tần Chiến, Lưu Hằng Xương và các tướng sĩ khác vẫn vô cùng hăng hái.

“Trại hậu cần đã đến, mạt tướng cho rằng, có thể lập tức xuất quân, tiến vào núi.”

Nàng sẽ không hối hận.

Lúc này huynh muội họ Tôn đang nghỉ ngơi, hai quân y kia phụ trách chăm sóc thương binh.

Hắn còn giơ tay tát nhẹ vào mặt mình một cái để tỏ lòng hối lỗi.

Đông! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Muội không muốn chỉ khám chữa bệnh cho nữ nhân, muội muốn làm đại phu toàn khoa!”

Muội muốn hành y cứu người, dù không thể làm thái y, ít nhất cũng phải trở thành danh y một đời.”

Các thương binh nằm trên giường, vừa thấy quận chúa đến, tất cả đều kích động hẳn lên.

Đột nhiên, giọng của muội muội vang lên sau lưng: “Muội còn nhỏ, nhưng huynh năm nay đã hai mươi tròn rồi, mới là người nên thành thân.”

Tôn Quảng Bạch bật cười: “Không ngờ muội lại có chí hướng lớn như vậy.”

Muội không thể có chí hướng của riêng mình à?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Tất cả các lối ra của địa đạo đều đã có người phục sẵn, bên ngoài trại cũng có mấy đội quân giám sát.

Một thiếu niên lần đầu rung động, nhiệt huyết nhưng khờ khạo, tình ý viết rõ rành rành trên mặt.

Trong quân doanh có hai quân y, nhưng y thuật không bằng huynh muội Tôn Quảng Bạch, nên mấy ngày nay tất cả thương binh đều do hai huynh muội họ Tôn chữa trị.

Đông!”

Giang Thiệu Hoa ngủ từ canh tư, chỉ chợp mắt được hai canh giờ đã tỉnh giấc, khi xuất hiện trước mặt mọi người, nàng vẫn tinh thần phấn chấn.

Hôm nay tiến vào núi, tiêu diệt sơn tặc, phá hủy sào huyệt, trước khi trời tối nhất định có thể g·i·ế·t sạch bọn chúng!”

Tôn Quảng Bạch gật đầu, ngáp một cái rồi chuẩn bị trở về nghỉ ngơi.

Trong mơ, Tôn Trạch Lan khẽ mỉm cười.

Tôn Trạch Lan bị huynh trưởng chọc cười, mặt mày giãn ra, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn: “Sau này đừng nhắc đến Tần Hổ trước mặt muội nữa.

Đông!

Xem danh sách chương

Tống Uyên giọng nói ngắn gọn nhưng tràn đầy nhiệt huyết: “Quận chúa, xuất quân đi!”

Chương 53: Đại Nguyện

Cứ thế, kiên định mà đi tiếp thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tôn Trạch Lan chưa từng động lòng: “Hắn tốt hay không thì liên quan gì đến muội?

Đông!”

Tôn Trạch Lan thay một bộ y phục sạch sẽ, rồi nằm xuống ngủ.

Truyền lệnh của bổn quận chúa, lập tức đánh trống điểm binh, tiến vào núi, diệt trừ sơn tặc!”

Trong giấc mơ, nàng trở thành nữ thái y đầu tiên của Đại Lương, y thuật xuất thần nhập hóa, danh chấn thiên hạ.

Giang Thiệu Hoa khẽ cười, ôn hòa nói: “Các ngươi cứ an tâm dưỡng thương, chờ khi lành lại, sẽ trở về quân doanh tiếp tục phục chức.”

Mọi lựa chọn, đều phải trả giá.

Tôn Trạch Lan cười hì hì: “Trước mặt người ngoài thì giả bộ một chút cũng được, nhưng chẳng lẽ ngay cả trước mặt huynh cũng phải làm bộ làm tịch?”

Cũng không muốn ngoảnh đầu nhìn lại.

Lưu Hằng Xương mắt sáng rực, bước lên bẩm báo: “Quận chúa, tuy doanh trại dựng lên đơn sơ, nhưng hiện tại cũng đủ dùng.”

Hắn chạy nhanh như thỏ, thoáng cái đã mất dạng.

Chẳng lẽ vì muội là nữ tử, nên chỉ có thể ngoan ngoãn lấy chồng sinh con, chờ khi rảnh rỗi mới được chữa bệnh cho nữ quyến trong nhà sao?

Giang Thiệu Hoa không nhàn rỗi, nàng dẫn thân binh tuần tra doanh trại, sau đó đến thăm thương binh.

Tôn Trạch Lan bật cười, nhưng nghĩ đến chuyện hôn nhân của huynh trưởng, lại không khỏi lo lắng.

Vừa rồi là do huynh có mắt không tròng, lỡ lời mất rồi.

Tôn Trạch Lan trừng mắt nhìn hắn: “Muội biết ngay là huynh sẽ cười nhạo muội!

Tôn Quảng Bạch ho nhẹ một tiếng: “Đại trượng phu phải lập nghiệp trước rồi mới tính chuyện lập gia đình.

Thế nhưng, với con mắt từng trải của nàng mà nói, đây chính là một mối tình “tương tư đơn phương”.

Giang Thiệu Hoa thấy vậy, trong lòng cảm thấy thú vị, nhưng cũng không khỏi có chút tiếc nuối thay hắn.

Ngữ khí của nàng đầy vẻ chán ghét, không hề có chút giả vờ.

Nhưng khi đã đến bước công phá sơn trại, nàng không cần phải tự thân vào núi nữa, trấn giữ doanh trại dưới chân núi là đủ.

Nghe vậy, Tôn Quảng Bạch cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều: “Muội vẫn còn nhỏ, đợi hai ba năm nữa rồi tính chuyện thành thân cũng chưa muộn.

Xuất thân không thấp, dáng dấp cao lớn, dung mạo anh tuấn, võ nghệ cũng không kém, lại còn làm thân binh bên cạnh quận chúa, tương lai không lo không có tiền đồ…”

Ta còn tưởng muội cũng có chút cảm tình với tên ngốc đó.”

Ngay cả cha và huynh trưởng cũng dùng ánh mắt tôn trọng và ngưỡng mộ nhìn nàng.

Tần hộ vệ nghĩ gì là chuyện của hắn, còn muội không có ý định lấy chồng.”

Hai năm nay hễ ai nhắc đến hôn sự là hắn lập tức lảng tránh, ngay cả cha cũng không có cách nào, nàng dù thương huynh mình nhưng cũng đành bó tay.

Tần Hổ bị bắt gặp, chột dạ không thôi, lập tức thu lại ánh mắt, đứng thẳng lưng như cây lao.

Tôn Quảng Bạch quan sát muội muội, bĩu môi: “Xem ra đúng là ta nghĩ nhiều rồi.

Thân là quận chúa, tự mình dẫn binh đến huyện Lệ tiêu diệt sơn tặc, sự dũng mãnh này đã khiến toàn bộ thân binh hăng hái gấp bội.

Tâm nàng như bị ai đó chạm nhẹ một cái, có chút ngọt ngào, nhưng phần nhiều lại là một nỗi chua xót không thể vãn hồi.

Mong Tôn cô nương rộng lượng đừng chấp nhặt!”

Tôn Quảng Bạch: “…”

“Nói thật, Tần Hổ cũng không phải quá tệ.

Nàng vừa thức trắng cả đêm, mệt mỏi rã rời, vươn vai rồi ngáp một cái: “Hôm nay nói thẳng ra cũng tốt.

Một đoạn ký ức xa xôi bỗng ùa về.

Trong đầu nàng, chợt hiện ra hình ảnh năm xưa của chính mình – một thiếu nữ hai má đỏ bừng, ánh mắt sáng ngời, bối rối mà e thẹn.

Đông!”

Sau này đừng nhắc đến hắn nữa.”

Hơn nữa, ta thấy ý của phụ thân vẫn là muốn muội gả về kinh thành.”

Đừng nói muội không muốn lấy chồng, dù có bị cha mẹ thúc giục, muội cũng phải chọn một người có tính cách ôn hòa mà lấy.”

“Đông! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bọn cướp có hơn ba trăm tên, đã bị g·i·ế·t hơn bốn mươi, hiện tại trong trại nhiều nhất chỉ còn lại ba trăm.”

Tôn Quảng Bạch không quanh co, mà thẳng thắn bày tỏ sự không vui trong lòng.

Tôn Trạch Lan khựng lại, sắc mặt có chút ảm đạm: “Muội không muốn lấy chồng sinh con.

Đông!

Ba hồi trống vang lên, quân sĩ lập tức tập hợp!

Khúc mắc trong lòng, chỉ có thể tự mình hóa giải.

Nàng đã quyết định không trở về kinh thành, không quay lại hoàng cung, cũng không bao giờ tái ngộ người thiếu niên ấy nữa.

Tần Chiến đi tiên phong mở đường, Lưu Hằng Xương dẫn theo đội quân công thành cùng quân công đi sau.

Năm xưa, Tôn Quảng Bạch từng có hôn ước, vốn dĩ đến năm mười tám tuổi là thành thân, ai ngờ đối phương bội ước, gả vào một nhà quyền quý khác.

Tôn Trạch Lan từ nhỏ đã học y, thiên phú xuất chúng, nếu gả vào một gia đình có truyền thống y học, sau này có thể ra vào nội phủ làm nữ y.

Nhìn thấy muội muội thực sự nổi giận, Tôn Quảng Bạch vội vàng giơ tay đầu hàng: “Được rồi, được rồi, Tôn cô nương bớt giận!

Đây là con đường nàng đã chọn.

Khóe miệng hắn giật giật, vẻ mặt đầy bất lực: “Muội à, muội là nữ nhi, có thể giữ chút ý tứ, đừng nói mấy chuyện này thẳng tuột như vậy được không?”

Huynh muội Tôn gia tình cảm sâu nặng, từ nhỏ đến lớn chưa từng giấu nhau chuyện gì.

Bỗng nhiên, Giang Thiệu Hoa đột ngột quay đầu, ánh mắt như cười như không nhìn sang hắn.

Mệt rồi, ta đi ngủ đây!”

Tần Chiến siết chặt nắm đấm, vẻ mặt hừng hực chiến ý: “Hai ngày nay, tình hình của Hắc Tùng trại đã được chúng ta nắm rõ.

“Đông!

Tần Hổ quét mắt một vòng, không thấy bóng dáng Tôn cô nương đâu, lòng bỗng dưng có chút hụt hẫng.

Kinh thành có Thái y viện, cũng có mấy y quán danh tiếng nhất Đại Lương, danh y tụ hội, các thế gia hành y phần lớn đều ở đó.

Đây là con đường mà Tôn thái y đã sắp xếp sẵn cho nàng, cũng là lựa chọn tốt nhất.

Trong doanh trại vẫn giữ lại hai trăm thân binh, bao gồm cả Tống Uyên, bảo vệ an toàn cho quận chúa.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 53: Đại Nguyện