Độ Thiệu Hoa - Tầm Trảo Thất Lạc Đích Ái Tình
Tầm Trảo Thất Lạc Đích Ái Tình
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 449: Phòng bị (Phần 1)
Chẳng ngờ, hôm nay chỉ vài câu của quận chúa đã khiến lão kinh tâm động phách, sắc mặt biến đổi liên tục.
Lẽ này, Mã huyện lệnh tất hiểu rõ, bản quận chúa không cần nói nhiều.
Giang Thiệu Hoa ở lại huyện Lệ tuần tra mấy ngày, đến ngày khởi hành rời đi, lại nhận được tin tức mới nhất từ kinh thành do Trần Trường sử sai người gửi tới.
Trần Cẩm Ngọc và Mã Diệu Tông đều bị chặn lại ngoài cửa.
Triều đình giờ muốn triệu Tả đại tướng quân về chịu tội, phái Phạm đại tướng quân tiếp quản biên quân.”
Giống lương thực cao sản của Nam Dương, từ lâu đã được các đại tộc thế gia tranh nhau mua sắm.
Thân vệ doanh ai ai cũng có ngựa, binh tinh nhuệ còn người hai ngựa.
“Đi huyện Tỉ Dương.”
Mã Diệu Tông trong lòng như được rót mật, lặng lẽ thu lại ánh mắt.
“Quận chúa, trạm tiếp theo chúng ta đi đâu?”
Hai ngày sau, Mã huyện lệnh dẫn theo toàn bộ nha dịch đứng chờ ngoài cổng thành nghênh đón quận chúa.
Vài câu ngắn gọn, lại tựa ngọn núi nặng trĩu, đè chặt trong lòng Mã huyện lệnh.
“Ba nghìn con.”
Việc quận chúa tuần tra sớm đã thành lệ, đám quan viên từ đầu còn run sợ khúm núm, đến nay cũng dần quen thuộc.
Không kể sản lượng lương thực mới cực cao, mấy năm qua nhờ Thôi Độ dốc lòng cải tạo giống, các loại lương thực phổ thông như lúa mạch, cao lương, đậu tương cũng đều tăng sản lượng rõ rệt.
Binh khí, chiến mã, lương thảo — tất thảy đều phải chuẩn bị đầy đủ.
Chỉ chờ ít ngày nữa, vi thần sẽ đích thân tới cửa, chính thức nạp sính lễ.”
(*Điển thiện: Chức quan quản lý ngự thiện phòng, lo việc ăn uống trong phủ vương hoặc cung đình.) (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trước đây, Mã Tràng của huyện Tỉ Dương, mỗi năm nuôi được năm trăm con đã là đệ nhất mã tràng của Đại Lương.
Mã huyện lệnh trong lòng ngầm kinh hãi, ngoài miệng vội vàng đáp: “Quận chúa dạy rất phải, vi thần nhất định tận tâm tận lực.”
Nhưng Mã huyện lệnh vẫn bôn ba bận rộn, lúc thì ở Mã Tràng, lúc lại ở huyện nha, không mấy khi được nhàn nhã.
Sắc mặt lão đổi tới đổi lui, cắn răng thấp giọng hỏi: “Quận chúa cần nhiều chiến mã như vậy, là có dụng ý gì?”
Quận chúa vốn không ưa gì chuyện buôn bán nha hành, vậy mà bây giờ, vì nuôi ngựa, trực tiếp đồng ý cho Mã gia ra quan ngoại thu mua mã nô.
Quân Nam Dương hiện giờ cũng không thiếu chiến mã.
Có điều, nhân đây bản quận chúa cũng phải nói rõ một việc với Mã huyện lệnh.
Sau vài câu khách sáo, quận chúa liền được chúng quan viên vây quanh như vầng trăng giữa trời sao, tiến vào huyện thành.
Những năm gần đây, quy mô Mã Tràng âm thầm mở rộng, số lượng ngựa nuôi được càng lúc càng tăng.
Nghĩ tới đây, nét mày Giang Thiệu Hoa dần giãn ra, gương mặt cuối cùng cũng lộ một nụ cười nhàn nhạt:
Chúng thân vệ đồng loạt lĩnh mệnh, hộ tống quận chúa giục ngựa tiến về phía trước.
…
Quận chúa lần đầu tới huyện Tỉ Dương, ở lại đại trạch của Mã gia.
Trần Cẩm Ngọc nhẹ giọng đoán: “Dạo này quận chúa vì chuyện triều đình triệu hồi Tả đại tướng quân hỏi tội mà vô cùng phiền muộn.
Từ lần từ biệt ấy, hai người đã đứng hẳn ở hai bờ chiến tuyến.
Công lao này, tất nhiên đều là nhờ Thôi Độ.
Cho nên, bản quận chúa nhất định tiếp tục mở rộng quân lực.
Chờ hôn sự định xong, Mã Xá nhân sẽ không hầu cận bên bản quận chúa nữa.”
Người nuôi ngựa thiếu, thì ra biên ngoại mua thêm mã nô.”
Nói chuyện với người thông minh, không cần nói quá minh bạch.
Toàn bộ kho lương thái bình đều chật kín.
Tình nghĩa giữa nàng và Trịnh Trân, đã kết thúc từ kiếp trước.
Lương thực mỗi năm của Nam Dương quận, dư sức để toàn dân trong quận ăn no.
Nàng rất muốn xem thử, Trịnh Trân còn có thể gây ra sóng gió lớn tới đâu.
Nhắc đến hôn sự của cháu trai, Mã huyện lệnh híp mắt cười ha hả: “Trần Trường sử đã gật đầu, Trần huyện lệnh cũng đồng ý.
“Phải rồi, nghe nói Mã huyện lệnh mấy phen tới Trần gia cầu hôn, chẳng hay Trần gia đã đồng ý chưa?”
Bằng vào trí tuệ lão luyện của Mã huyện lệnh, sớm muộn gì cũng sẽ tự suy ra đầu đuôi.
Đời này, càng không thể đồng hành.
Sao lại lâu như vậy?”
“Chức vị Điển thiện* trong vương phủ, bấy lâu vẫn bỏ trống.
Có lẽ đang bàn bạc chuyện mở rộng quy mô Mã Tràng.”
Rốt cuộc là muốn làm gì?
“Bản quận chúa cho rằng, họa loạn sắp tới gần, có khi chưa đến vài năm, Bắc cương sẽ lại khói lửa liên miên.”
Giang Thiệu Hoa gằn từng tiếng: “Tận lực thôi là chưa đủ, bản quận chúa muốn mỗi năm phải có ba nghìn chiến mã.”
Thế nhưng giờ đây, quận chúa lại đòi thêm ngựa… Mỗi năm ba nghìn con!
Giống như Trần huyện lệnh, sau khi nhận lệnh của quận chúa, chẳng nói chẳng rằng liền tăng mạnh quy mô đào quặng sắt, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.
Trên đường đi hai ngày, Giang Thiệu Hoa vẫn giữ được tinh thần phấn chấn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Mã tràng không đủ đất, tiếp tục khai khẩn mở rộng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nam Dương quận giàu mạnh yên bình, binh lực hùng hậu, trong toàn bộ Đại Lương không có châu quận nào sánh kịp.
Cỏ khô không đủ, bỏ bạc ra mua.
Ba nghìn con?
Bản quận chúa dự định để Mã Xá nhân đảm nhiệm chức này, sau này sẽ trực tiếp trông coi việc bếp núc và quản lý thực phẩm cho vương phủ.
Đạo bất đồng, bất tương vi mưu.
Mã huyện lệnh, người đã sống hơn bảy mươi năm, ở triều Đại Lương nơi tuổi thọ trung bình chưa quá bốn mươi, lão có thể coi là bậc kỳ nhân hiếm gặp.
Cũng vì thế, lão được quận chúa coi trọng, Mã Diệu Tông cũng được quận chúa ưu ái, giờ còn đang cùng Trần gia nghị thân.
Năm ngoái, đã xuất tràng một nghìn năm trăm con.
Mã huyện lệnh thấy thế nào?”
Ngay cả bách tính bình dân cũng đổ xô tới hiệu gạo nhà họ Thang để mua giống.
Bên trong chậm chạp chưa ra, Mã Diệu Tông lòng sinh hiếu kỳ, thấp giọng hỏi: “Quận chúa cùng Mã huyện lệnh đang bàn chuyện gì?
“Tóm lại, sang năm, ba nghìn con chiến mã — một con cũng không được thiếu.”
Ngẫm lại thấy rất hợp lý, Mã Diệu Tông thầm gật đầu, ánh mắt vô thức dừng lại trên gương mặt thanh tú của Trần Cẩm Ngọc, mãi không chịu rời.
Có thể nói, đây đều là công lao của Mã huyện lệnh.
Chỉ bằng điểm này, đã đủ thấy quyết tâm cứng như sắt đá của quận chúa.
Mã huyện lệnh không phải kẻ tuổi trẻ bồng bột, ngược lại, sống càng lâu càng thận trọng nhát gan. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Cẩm Ngọc mặt thoáng ửng đỏ, khẽ lườm Mã Diệu Tông một cái.
Giang Thiệu Hoa cười gật đầu: “Việc hôn sự này, bản quận chúa cũng rất vui lòng tác thành.
Còn về lương thực, với Nam Dương quận ngày nay mà nói, ngược lại là chuyện nhẹ nhàng nhất.
“Bản quận chúa muốn từ hôm nay, Mã Tràng phải toàn lực nuôi ngựa, mỗi năm ít nhất phải xuất tràng ba nghìn con.”
Bất kể khi nào, binh lực hùng mạnh luôn là sự đảm bảo vững chắc nhất để ứng phó mọi tình thế.
Phạm đại tướng quân lĩnh binh đi Tư Châu, đồng hành còn có sứ giả phụng chỉ tuyên đọc thánh chỉ.
Nam Dương quận nằm phía bắc, tất phải chuẩn bị sẵn sàng ứng phó.”
Có lẽ… quận chúa còn nuôi chí lớn, ôm mộng tưởng cao xa hơn thế.
Còn có thân vệ quân, Nam Dương quân, bao nhiêu tướng sĩ trung thành với nàng…
Một con chiến mã tốt, có thể phục vụ từ năm năm đến tám năm.
“Dưới tổ chim sập, trứng nào còn lành.
Giang Thiệu Hoa nhìn thấy tên Trịnh Trân, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo, đáy mắt thoáng qua một tia băng giá.
Mã huyện lệnh tuổi ngoài bảy mươi, lập tức hạ lệnh chuẩn bị đón tiếp.
Lão vốn tự nhận mình từng trải thế sự, mọi việc trong đời đều có thể bình thản đối diện.
Tâm tình không tốt.
Hiện nay, các huyện trong Nam Dương quận đều có thiết lập trạm truyền tin “Thương Ưng”, cho nên khi Giang Thiệu Hoa vừa xuất phát không bao lâu, tin tức đã được truyền tới huyện Tỉ Dương.
Giang Thiệu Hoa nhìn gương mặt già nua đầy nếp nhăn trước mặt, chậm rãi nói: “Nhu Nhiên lại xâm phạm Đại Lương, đồ sát Bành thành.
Bên trong thư phòng, không khí trầm trọng hơn xa tưởng tượng của Trần Cẩm Ngọc và Mã Diệu Tông.
Từ năm thứ hai trở đi, liền trực tiếp ở lại hậu viện của huyện nha.
Vị sứ giả này, không ai khác chính là tiểu công gia phủ An Quốc công, tâm phúc bên cạnh Hoàng thượng — Trịnh Trân.
Đáng ra tuổi này, lão nên ở nhà dạy cháu trông chắt, hưởng phúc tuổi già.
Quả nhiên, chuyện này phía sau có bàn tay của Trịnh Trân đẩy sóng xô thuyền.
Mã huyện lệnh nào dám, cũng nào có tư cách truy hỏi cặn kẽ, chỉ biết cúi đầu thấp giọng lĩnh mệnh.
Thậm chí còn có thể dư dả nộp thuế lương thực cho triều đình, thỉnh thoảng lại viện trợ chút ít cho Bình Châu.
Giang Thiệu Hoa thu hồi suy nghĩ, nhàn nhạt đáp: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vừa vào huyện nha, nàng liền cùng Mã huyện lệnh đi thẳng vào thư phòng bàn chuyện riêng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.