Độ Thiệu Hoa - Tầm Trảo Thất Lạc Đích Ái Tình
Tầm Trảo Thất Lạc Đích Ái Tình
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 414: Cầu Học (Phần 1)
Bên cạnh, Lữ Nhược Hoa nhìn ca ca đầy hâm mộ, lí nhí nói:
Nhưng muội phải nghĩ kỹ đấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhất là Lữ Nhược Hoa, từ lúc biết có nơi như vậy, liền ôm mộng trong lòng, hôm nay mới dám mở miệng xin.
Sáng hôm sau, Mai di nương dẫn theo hai con tới vấn an quận chúa.
Vừa về tới tiểu viện của mình, Mai di nương đã cùng hai đứa con cúi người nghênh đón.
Quận chúa khen nữ học đường không biết bao nhiêu lần.
Dĩ nhiên ta ủng hộ.
“Ra ngoài học tập, mở mang kiến thức, vốn là chuyện tốt.
Lữ Nhược Hoa bướng bỉnh ngẩng đầu, dùng tay áo lau nước mắt:
Sinh nhật năm nay của bản quận chúa, không cần phô trương làm gì.”
Con rất muốn được làm học trò của bà.”
Muốn làm kẻ bất hiếu sao?
Giang Thiệu Hoa thoáng bất ngờ, liếc nhìn Mai di nương:
Lữ Nhược Hoa bĩu môi:
“Hôm nay, thiếp tới đây, chính là muốn khẩn cầu quận chúa đồng ý.”
“Con bé này, lời này mà lọt vào tai phụ thân con, ông ấy lại nổi trận lôi đình cho xem.”
Lữ Nhược Hoa quỳ trên tấm bồ đoàn dày mềm, vừa rơi nước mắt vừa thút thít:
“Nhớ mẹ thì chờ nghỉ lễ về thăm.
Giang Thiệu Hoa cười nhạt:
Nghĩ một chút, nàng lại hạ quyết tâm:
Từ khi chào đời đến nay, cậu luôn quanh quẩn trong cái viện nhỏ này, chín năm trời, số lần được ra khỏi cửa đếm không quá mấy đầu ngón tay.
Sau khi truyền chỉ xong, Đổng Thị lang không vội lên đường về kinh, mà lưu lại Nam Dương vương phủ ăn Tết, mãi đến mùng Tám tháng Giêng mới lên đường hồi kinh, mang theo lễ tiễn cực kỳ hậu hĩnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lữ quận mã trên danh nghĩa là cha ruột, nhưng hoàn toàn không có chút ảnh hưởng nào với con gái.
Những năm gần đây, chỉ cần Giang Thiệu Hoa có mặt ở vương phủ, Mai di nương đều đặn cách vài ngày lại tới thỉnh an.
“Qua Thượng Nguyên, Dĩnh đệ sẽ lên đường tới Kinh Châu phủ học.”
Đừng có nói nhảm!”
“Đương nhiên.”
Con nhất định phải đi!”
“Chín tuổi nhập phủ học, là đúng độ tuổi tốt nhất.
Hơn nữa, nữ sinh ở đó toàn là con nhà dân đen nghèo mạt, ngươi tới đó kết bạn với ai?!”
Lữ Dĩnh gật đầu mạnh mẽ:
Mai di nương nghe nhắc tới quận chúa, lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng, gật đầu đồng ý.
“Vậy thì làm đơn giản chút.
Mắt Lữ Nhược Hoa lập tức sáng lên, kéo tay áo ca ca:
Giờ rốt cuộc cũng được ra ngoài, tới một nơi rộng lớn hơn, cậu hưng phấn còn không kịp.
Sau này đi thi, cũng có lợi lớn.”
Mau về phòng quỳ ngay!
“Ở vương phủ này, đã mời hẳn thầy riêng tới dạy, còn cần tới cái học đường nữ vớ vẩn đó làm gì?
Muội chỉ muốn tới học đường nữ ở huyện Diệp thôi.”
“Phụ thân nói không tính, con phải đi cầu xin tỷ tỷ.
Giọng nói mang theo chút lưu luyến không nỡ:
Qua Tết năm nay, Giang Thiệu Hoa tròn mười bốn tuổi.
Giang Thiệu Hoa đối với ba mẹ con họ vẫn giữ thái độ ôn hòa, lần nào cũng giữ lại nói chuyện dăm ba câu.
Vương phủ náo nhiệt suốt một thời gian dài, rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại, khôi phục nhịp sinh hoạt bận rộn thường ngày.
Dù sao năm sau là lễ cập kê, tới lúc đó nhất định phải long trọng.”
Mai di nương vẫn phong thái đoan trang, tính tình dịu dàng nhu mì.
Chỗ đó chẳng qua là chiêu trò của vợ chồng Thôi huyện lệnh để nịnh nọt quận chúa, giỏi lắm được dăm ba năm là đóng cửa.
“Các tỷ muội trong nữ học đường, cũng không hề thấp kém.
Năm ngoái, con còn tận mắt gặp Lý phu tử nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lữ Nhược Hoa nãy giờ nín thở chờ đợi, rốt cuộc không kìm nổi nữa, hấp tấp thưa:
“Muội cũng muốn ra ngoài học.”
Mấy năm nay, Lữ Dĩnh tiến bộ rất nhanh, còn Lữ Nhược Hoa cũng đọc được kha khá chữ nghĩa, đâu ra đấy.
“Ca ca cũng ủng hộ muội sao?”
Lữ Dĩnh năm nay đã chín tuổi, lớn bổng hẳn một đoạn, ngũ quan ngày càng giống cha.
Chương 414: Cầu Học (Phần 1)
Lữ quận mã giận tím mặt, vỗ bàn cái rầm:
Lời nói cay nghiệt đến mức khiến Mai di nương cũng khó chịu, đành cúi đầu che giấu cảm xúc.
Trong vương phủ, Giang Thiệu Hoa nói một là một, hai là hai.
Mai di nương trong lòng căng thẳng, vội vàng khép chặt cửa phòng, thấp giọng trách:
“Dĩnh nhi xin ghi nhớ lời dạy.”
“Ngày mai con nhất định tới tìm tỷ tỷ!”
“Con gái con đứa, sao có thể tùy tiện ra ngoài lộ mặt?
Lữ quận mã bị gạt phăng đề xuất, cũng chẳng buồn nổi nóng, cười cười nói:
Đến lúc đó, có nhớ nhà khóc nhè cũng chẳng ai dỗ đâu.”
“Chuyện này, di nương biết không?”
“Ngày mai ta đi cùng muội.”
…
“Năm nay Dĩnh nhi phải tới phủ học ở Kinh Châu rồi sao?”
Mai di nương hít sâu một hơi, kéo con gái quỳ xuống cùng mình, cung kính nói:
“Muội đâu có đòi vào phủ học.
Cả nhà chẳng ai dám trái lời.
Ngươi dám cãi lại cha?
Chẳng sao cả.”
Mai di nương nhỏ nhẹ hỏi:
Mai di nương sợ con gái lại buột miệng nói ra lời gì chọc giận Lữ quận mã, vội vàng khom người xin lỗi, sau đó kéo Lữ Nhược Hoa vào phòng.
Lữ Nhược Hoa ấm ức đến đỏ cả mắt, nước mắt lã chã rơi xuống.
Lữ Dĩnh đối với chuyện sắp xa nhà đi học, chẳng chút sợ sệt, ngược lại còn háo hức mong chờ.
Lữ Nhược Hoa tám tuổi, hoạt bát đáng yêu, đôi mắt đen láy sáng ngời, cực kỳ lanh lợi.
“Trước Tết vì chuyện phong thưởng cho Trường Ninh Bá, vương phủ đã mở không ít yến tiệc, tốn kém tiền bạc chưa nói, người trong phủ ai nấy đều mệt mỏi.
Hai năm gần đây, nữ học đường ở huyện Diệp danh tiếng vang xa, ngay cả Mai di nương và hai tỷ muội Lữ gia cũng từng nghe nói.
Lữ Nhược Hoa tuổi nhỏ, tính thẳng thắn, nghe phụ thân dùng giọng khinh miệt mắng mỏ nữ học đường, lập tức đỏ mặt cãi:
Thấy sinh nhật quận chúa sắp tới, Lữ quận mã hớn hở đề nghị nên tổ chức một buổi yến tiệc thật linh đình.
Thành hay không, mai cứ đi thử xem.”
Lữ quận mã ngồi thêm một lúc, thấy mình như thừa thãi, đành lặng lẽ cáo lui.
Bà ấy đẹp, hiền hòa, lại vô cùng uyên bác.
Lữ Nhược Hoa nhỏ giọng cãi lại:
Lữ quận mã nhíu mày:
Mong tỷ tỷ cho phép.”
Lữ quận mã ở vương phủ như kẻ lép vế, nhưng trong tiểu viện này, vẫn là người đứng đầu, ra oai cực kỳ hống hách.
Chỉ cần tỷ tỷ đồng ý, con sẽ được đi.”
Lữ Dĩnh xót em gái, liền cầm khăn ấm, nhẹ nhàng lau mặt cho muội muội, rồi dịu giọng nói:
Hơn nữa, phủ học ở Kinh Châu toàn học sinh nam, từ xưa đến nay chưa từng thu nữ sinh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lữ quận mã lập tức sầm mặt, hừ lạnh:
“Dựa vào đâu mà không cho con tới nữ học đường huyện Diệp?
“Quận chúa cũng đồng ý rồi, việc này cứ thế mà làm.”
“Vớ vẩn!”
“Vào phủ học rồi, nhất định phải chăm chỉ, đừng làm mất mặt vương phủ.”
“Trong lòng mẹ, không có gì quan trọng bằng tiền đồ của các con.
Giang Thiệu Hoa chỉ cười nhạt:
Hai anh em bàn bạc rôm rả, Mai di nương thấy vậy cũng không ngăn cản.
“Tỷ tỷ, muội muốn tới nữ học đường huyện Diệp học! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lữ quận mã trừng mắt quát:
Lữ Dĩnh mỉm cười gật đầu:
“Nó mới chín tuổi thôi, có phải còn hơi sớm không?”
Ba năm trước, chính Giang Thiệu Hoa đã mời một vị cử nhân tới làm thầy dạy riêng cho Lữ Dĩnh, còn Lữ Nhược Hoa thì học cùng.
“Thứ nghịch nữ không biết phép tắc!
“Không phải như vậy!
Giang Thiệu Hoa cười nói:
“Con chẳng thèm nhớ phụ thân đâu, nhưng chắc sẽ nhớ mẹ.”
Học hành không thể cứ cắm đầu học tại nhà, tới phủ học ở Kinh Châu, được mấy danh nho làm thầy, lại có thể kết giao với bằng hữu đồng môn, mở rộng tầm mắt, tâm trí mới khoáng đạt.
Nàng khẽ vuốt má con gái, dịu dàng nói:
Con muốn tới đó học, kết bạn cùng họ.”
Nếu tỷ tỷ đồng ý, muội sẽ phải giống ta, rời khỏi vương phủ, đến một nơi xa lạ ở trọ.
Nói xong, liền quay sang cùng Trần Trường sử bàn bạc về kế hoạch xuất tuần đầu năm.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.