Độ Thiệu Hoa - Tầm Trảo Thất Lạc Đích Ái Tình
Tầm Trảo Thất Lạc Đích Ái Tình
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 392: Hiền Thần (Phần 1)
Tần Lang Trung phản ứng cực nhanh, lập tức cười nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Với tài năng và công lao của Thôi công tử, phong tước cũng không phải chuyện quá đáng.”
Không ngờ, hôm nay lại gặp lại cố nhân tại điền trang của Nam Dương quận…
Tần Lang Trung cười vui vẻ đáp lời.
Đây là khâm sai Triều đình Vương Xá nhân, còn có Hộ bộ Tần Lang Trung, mọi người đến bái kiến đi.”
Dưới quyền cai trị của hắn, lũ lụt hoành hành, dân chúng lầm than, bạo loạn nổi dậy.
Tần Lang Trung cười nói:
Chính Lữ Công cũng không trách Tần Lang Trung thực dụng.
Cũng giống như ba vị Trung thư Xá nhân trong triều đình, bên cạnh quận chúa cũng có ba vị Xá nhân.
“Nói đến đây, những kẻ ở sau lưng bịa chuyện vớ vẩn, bảo rằng Tần Lang Trung có được vị trí hôm nay là nhờ xu nịnh, nịnh bợ Vương Thừa tướng… Mấy lời đó, toàn là do bọn ghen ghét mà ra.
“Thì ra Tần Lang Trung có quen biết với Lữ Xá nhân.”
Nếu không có Nam Dương vương ra tay cứu giúp, e rằng hắn đã không giữ nổi mạng.
Vương Cẩm và Tần Lang Trung đều sững sờ.
“Thôi Độ tuổi còn nhỏ, chưa có chức quan chính thức.
Ba người nghe vậy, lập tức tiến lên hành lễ.
Còn vị họ Lâm kia, là đại quản sự của điền trang.”
Tần Lang Trung bước tới một bước, nắm chặt tay Lữ Công, cảm thán nói:
Thôi Độ am hiểu lai tạo giống lương thực, là kỳ tài hiếm có.
“Tần Lang Trung quá khiêm tốn rồi.
Tự tin và phong thái ngày nào cũng dần trở lại.
May mà Tần Lang Trung da mặt dày, vẫn có thể cười cười mà nói:
Dù không phải quan chức chính thống, không có bổ nhiệm từ Lại bộ, nhưng tất cả đều là tâm phúc của quận chúa.
Chúng ta chỉ việc giúp quận chúa mang tấu chương về kinh là được.”
Nếu triều đình truy cứu chuyện Nam Dương quận dùng tội thần, thì trách nhiệm sẽ đổ lên đầu Tần Lang Trung.
Tần Lang Trung lập tức cười đáp:
“Việc thỉnh công đương nhiên phải do quận chúa tự tay chấp bút.
Nhờ có hắn, Nam Dương quận mới có được giống lương thực sản lượng cao, dân chúng mới được no đủ, vương phủ mới có thể dư dả mà tiến cống lên triều đình.”
“Quận chúa cứ yên tâm, thần có một ưu điểm lớn nhất, đó là chỉ nói những gì nên nói, những gì không nên nói, tuyệt đối không nhắc đến.”
Sau khi ra khỏi đại lao, hắn liền trở về quê tổ họ Lữ.
“Vương Xá nhân quả nhiên chu đáo hơn hẳn.
Một câu “hiền thần trụ cột của Đại Lương” nhẹ nhàng lướt qua gốc gác của Thôi Độ tại Nam Dương quận, cứ như thể hắn vốn thuộc về triều đình vậy.
Ý tứ của nàng rất rõ ràng.
Tần Lang Trung đang ở độ tuổi sung mãn nhất, làm việc dứt khoát, năm xưa đi Giang Nam thu lương thực, sau đó lại vận chuyển lương thảo ra Bắc, lập không ít công lao, ngay cả Tiên đế cũng từng khen ngợi.”
Sau này, khi vào Lục bộ học tập, hắn được phân vào Hộ bộ.
Lão thần tuổi tác đã cao, đầu óc chậm chạp, nói năng đôi lúc có sơ suất, mong quận chúa lượng thứ.”
“Các người không nghe nhầm đâu, đây chính là Thôi Độ.
Giang Thiệu Hoa đứng bên cạnh, ý cười nhàn nhạt, nhìn hai người diễn cảnh “tình bạn lâu năm” này mà như thể không hề nhận ra những khoảng cách ngầm giữa họ.
Vương Cẩm từ nãy đến giờ vẫn im lặng, cũng có suy nghĩ tương tự.
Khoảng một nén nhang sau, có mấy người từ trong lều trắng bước ra.
Hai năm nay, công cuộc phổ biến giống lương thực mới ở Nam Dương quận, cũng có công lao không nhỏ của Lữ Xá nhân.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Sau khi thần hồi kinh, nhất định sẽ tiến cử Thôi công tử lên bệ hạ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Thôi Độ bái kiến Vương Xá nhân.”
Giang Thiệu Hoa hơi gật đầu, mỉm cười đáp:
Thiếu niên ấy hoàn toàn khác biệt với đám công tử thế gia ở kinh thành.
Không chỉ mất đi thê nữ, ngay cả mũ ô sa cũng không giữ nổi.
Vương Cẩm: “…”
Khi ấy, Tần Lang Trung vẫn chỉ là một tiểu Chủ bạ, có quen biết và giao tình với Lữ Công.
Thôi công tử tài năng xuất chúng, sau này chắc chắn sẽ trở thành hiền thần trụ cột của Đại Lương.”
Những người như Lữ Công, khi đã là tội thần, gần như không còn bạn cũ triều đình, cũng chẳng ai thấy có gì lạ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Quả nhiên là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.
Nhưng theo bản năng của một thiếu niên, hắn vẫn không kìm được mà quan sát kỹ đối phương. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu một ngày nào đó, chẳng may chọc giận Vương Thừa tướng, không còn chốn dung thân ở kinh thành nữa, có thể đến Nam Dương quận.
Vương Cẩm lúc này mới hoàn toàn lấy lại tinh thần, liếc nhìn Tần Lang Trung một cái rồi bình thản nói:
“Cũng được, vậy làm phiền Vương Xá nhân.”
Giang Thiệu Hoa mỉm cười:
Về sau, Lữ Công quan vận hanh thông, thăng tiến rất nhanh, chưa đầy ba mươi tuổi đã làm Quận thủ một vùng.
Nơi quan trường, người đi trà lạnh vốn là chuyện thường tình.
Thiếu niên này… chính là Thôi Độ sao?!
“Đó chẳng phải là Lữ Quận thủ sao?”
Vì nếu đổi lại là hắn, e rằng cũng chẳng khác gì.
Tần Lang Trung: “…”
Giang Thiệu Hoa cười nhạt trong lòng, ngoài miệng vẫn điềm nhiên đáp:
Còn thiếu niên anh tuấn tầm mười ba, mười bốn tuổi đi cạnh hắn, chắc hẳn là con cháu trong nhà.
Tần Lang Trung chẳng hề tỏ ra lúng túng, vẫn cười ha ha:
Tần Lang Trung suy tính nhanh chóng, rồi quay sang Giang Thiệu Hoa cười nói:
Bản quận chúa cũng sẽ cho ngươi một vị trí Xá nhân.”
Giang Thiệu Hoa cười nói:
Giang Thiệu Hoa nhàn nhạt cười nói:
“Không biết trong vương phủ, Thôi Độ giữ chức vị gì?
Ánh mắt sắc bén của Tần Lang Trung lập tức nhận ra một gương mặt quen thuộc, không khỏi bật thốt:
Vương Cẩm vẫn còn quá non nớt, nghe quận chúa nói vậy, cảm giác mặt nóng bừng bừng như bị tát thẳng vào.
Tần Lang Trung: “…”
“Bái kiến quận chúa.”
Xem ra, đây chính là vị hiền thần đã trồng ra giống lương thực mới.
Một thiếu niên chỉ mười mấy tuổi, vậy mà lại có thể trồng ra giống lương thực mới có sản lượng cao?
Xem kìa, đây chính là nghệ thuật nói chuyện của lão cáo già chốn quan trường.
“Lữ Xá nhân rất quý trọng công việc hiện tại.
Người này tuổi chừng hơn bốn mươi, làn da rám nắng, vóc dáng vạm vỡ, đôi tay chai sần, nhìn qua là biết nông phu thường xuyên làm việc đồng áng.
Còn Tần Lang Trung thì nhờ nương nhờ bóng đại thụ Vương Thừa tướng, leo lên vị trí Hộ bộ Lang trung.
Ta nên xưng hô thế nào?”
Đáng tiếc, Lữ Công vận số không may.
Ba người chắp tay hành lễ.
Người mà Tần Lang Trung nhắc đến chính là Lữ Công.
Giang Thiệu Hoa chỉ nhìn thoáng qua đã hiểu rõ suy nghĩ của họ, liền mỉm cười trêu chọc:
Chương 392: Hiền Thần (Phần 1)
Bản quận chúa tất nhiên không tin.”
Trong lúc trò chuyện, Lữ Công cùng mấy người kia đã đến gần.
May thay, hơn hai năm nay, Lữ Công đã tìm lại được vị trí của mình ở Nam Dương quận.
Vương Cẩm: “…”
Sau đó, chỉ thấy thiếu niên mặc áo vải thô kia chắp tay cười nói:
Lữ Công khi còn trẻ đã đỗ Tiến sĩ, là một trong những nhân vật xuất chúng của khoa thi năm đó.
“Thần tự biết mình cũng có chút tài cán, lại may mắn được Thừa tướng nâng đỡ, nên vận khí tốt hơn người khác đôi chút.”
“Quận chúa có con mắt tinh tường, không câu nệ xuất thân khi dùng người, thần thực sự khâm phục.”
Nhưng quận chúa của chúng ta trân trọng nhân tài, giữ ông ấy lại trong vương phủ đảm nhiệm chức Xá nhân.
Đôi mắt đen láy của Giang Thiệu Hoa thoáng lướt qua khuôn mặt tinh ranh của Tần Lang Trung, khẽ cười nhạt:
Giang Thiệu Hoa mỉm cười thản nhiên:
Lúc này, Vương Cẩm tiến lên một bước, quay sang hỏi quận chúa:
“Đứng lên đi.
Cả hai vẫn thường xuyên thư từ qua lại.
Từ đó, thư từ qua lại giữa Tần Lang Trung và Lữ Công cũng dần cắt đứt.
“Hôm nay cố nhân hội ngộ, nhất định phải uống vài chén cho thỏa lòng.”
Ánh mắt Tần Lang Trung rời khỏi Lữ Công, rơi xuống một nam nhân trung niên bên cạnh.
Hy vọng sau khi Tần Lang Trung hồi kinh, không nhắc đến chuyện này trước mặt người khác, tránh gây phiền phức cho Lữ Xá nhân và cho bổn quận chúa.”
Hắn nắm tay Tần Lang Trung, cười nói:
Y phục đơn giản mộc mạc, nhưng khuôn mặt lại rạng rỡ nụ cười, khiến người ta không khỏi sinh hảo cảm.
Không ngờ hôm nay lại có ngày tái ngộ.”
“Năm đó chia ly, đã nhiều năm không gặp.
“Bản quận chúa cũng mong vận khí của Tần Lang Trung luôn được thuận lợi.
“Tần Lang Trung nói không sai.
Trần Trường sử mỉm cười nói: “Lữ Xá nhân là tội thần, không thể quay lại triều đình làm quan.
Vương Xá nhân cứ gọi thẳng tên là được.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.