Độ Thiệu Hoa - Tầm Trảo Thất Lạc Đích Ái Tình
Tầm Trảo Thất Lạc Đích Ái Tình
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 376: Náo Nhiệt
Người phụ nữ trẻ bên cạnh cũng nổi giận, bước lên bảo vệ con gái: “Đại Nương làm gì sai mà mẫu thân lại véo con bé?”
Bé gái kia ưỡn ngực, giọng nói đầy chính nghĩa, vang dội rành rọt.
Đây là lời hứa của bản Quận chúa!”
Trong lòng không ngừng tính toán: để con gái ở nhà, có thể hái dâu dệt lụa, kiếm được tiền ngay lập tức.
“Đừng khóc nữa.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đúng rồi, nhà thần còn có bảo nhi cũng đang học ở thư viện…”
Trương thị cười đến không ngậm nổi miệng, liên tục nói: “Được được được, ta đổi ngay.
Lục Đại Nương ngừng khóc, khuôn mặt lấm lem nước mắt nở một nụ cười rạng rỡ, dõng dạc nói: “Quận chúa nói gì, con sẽ ghi nhớ.
Lục Chân kiêu ngạo ưỡn ngực, hất cằm nói: “Đừng gọi con là Đại Nương nữa, con tên là Lục Chân.”
Ngay cả bên học xá của nam sinh, cũng khó tìm được người thứ hai xuất sắc như vậy.
Ánh mắt Quận chúa sắc bén, lạnh lẽo như lưỡi dao.
Hay là… để con gái út đi học?
“Mấy năm trước, hai người này còn kéo nhau lên huyện nha kiện tụng, cuối cùng con dâu thắng.
Trương thị lòng vui như nở hoa, ôm chặt con gái vào lòng: “Đại Nương của nương thật có phúc, được Quận chúa tự tay ban tên.
Hỏng rồi!
“Xì!
“Đoán xem hôm nay ai sẽ cãi thắng?”
Những đứa lớn trong nhà đã mười mấy tuổi rồi, bây giờ mới đưa vào thư viện e rằng đã muộn.
Con gái có học nhiều đến mấy thì làm gì được?
Dân chúng nghe vậy, ai nấy đều hưng phấn tinh thần.
Bà lão bên cạnh có chút giận, vươn tay véo cô bé một cái: “Con nhóc c·h·ế·t tiệt này, từ nhỏ đã thích tranh giành, lúc nào cũng áp chế đệ đệ.
Lục Chân mắt sáng lấp lánh, hăng hái gật đầu: “Tạ ơn Quận chúa đã ban danh.”
Lục Vương thị bị nhìn đến mức sống lưng lạnh toát, vội vàng cười gượng, không dám nhiều lời nữa.
Chẳng lẽ đi thi khoa cử, làm quan chắc?”
Học được cái tính ngang bướng, miệng lưỡi sắc bén, dám cãi cả nội tổ mẫu.
Nghe được những lời này, làm sao không vui mừng cho được?
Hộ vệ xung quanh lập tức ghìm cương ngựa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lục Vương thị hào phóng vỗ ngực: “Chân Chân là cháu gái ruột của ta, làm nội tổ mẫu sao lại không bỏ chút tiền mừng này được?”
“Hôm nay, bản Quận chúa ban cho con một cái tên.”
Hai mẹ con nàng cãi lộn giữa đường, quấy nhiễu Quận chúa, chắc chắn Quận chúa sẽ nổi giận, trách phạt bọn họ!
Mẹ chồng nàng dâu Lục gia vẫn đang quỳ trên đất, đỡ nhau đứng dậy.
Sau khi giải quyết xong chuyện nhỏ này, Giang Thiệu Hoa không ở lại lâu, nhanh chóng lên ngựa rời đi.
Từ nay về sau, nàng sẽ gọi là Lục Chân! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giang Thiệu Hoa tất nhiên có ấn tượng với cô bé này.
Nhưng Giang Thiệu Hoa không nhìn hai mẹ con họ, mà dịu dàng trấn an Lục Đại Nương đang tủi thân:
Nữ nhân cũng có thể đọc sách.”
Vừa nói, bà vừa ân cần khoác lấy tay cháu gái.
Sau này con nhất định học thật giỏi!”
Con dâu Trương thị cũng hoảng hốt, không dám lên tiếng cãi vã nữa, nhanh chóng quỳ xuống xin tội.
Người con dâu không chịu thua, lạnh mặt đáp: “Đọc sách mới hiểu lý lẽ.
Bị bỏ quên một bên, Lục Tiểu Bảo dùng tay áo lau mũi, trong lòng thầm nghĩ:
…
Bà lão trong lòng không phục, mấy năm nay vẫn hay cãi cọ.
“Con cứ yên tâm học hành ở thư viện, sau này lớn lên đến Vương phủ, làm việc cho bản Quận chúa. Ở Nam Dương quận, nữ tử cũng có thể làm quan.”
“Chỉ cần học tốt, sau này sẽ có một tiền đồ rộng mở.
Thì ra, hai người này chính là mẹ chồng nàng dâu Lục gia, người từng đến nha môn huyện Diệp kiện tụng ba năm trước.
Nhưng giờ đây, nghe thấy giọng nói dịu dàng của Quận chúa, mọi ấm ức trong lòng cô bé như trào ra, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
“Những lời con vừa nói, bản Quận chúa đều nghe thấy.”
Những người trước đó không nỡ để con gái đi học, giờ đây lại có chút hối hận.
Lục Chân cô nương lợi hại thật, có thể lọt vào mắt xanh của Quận chúa.”
Bà lão Lục Vương thị đang mắng con dâu khí thế hừng hực, thấy vậy thì giật nảy mình, lập tức run rẩy quỳ xuống.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Giang Thiệu Hoa xuống ngựa, đi thẳng đến trước mặt mẹ chồng nàng dâu Lục gia.
Theo ta thấy, hôm nay vẫn là Lục Trương thị thắng!”
Đối với Lục gia mà nói, đây quả thực là đại hỷ sự!
Trương thị liếc bà một cái, cười nói: “Tiền mở tiệc phải do mẫu thân bỏ ra đấy nhé.”
Bà lão Lục Vương thị dù có thế nào cũng không ngu ngốc, lập tức cười tít mắt: “Đi đi đi, mau về nhà, đốt pháo ăn mừng, báo tin vui này cho thân thích bạn bè.
Bà lão thấy con dâu bênh con gái mình như thế thì tức giận đến mức chỉ tay vào mũi nàng mà mắng: “Cũng tại con ngày ngày chiều hư nó!
Ta nhận lỗi với con, được chưa nào?”
Lục Vương thị cũng vội vàng cúi đầu tạ ơn, ánh mắt tràn đầy hy vọng: “Quận chúa ưu ái Đại Nương, đúng là phúc khí của Lục gia.
Cô bé bị véo đau, nước mắt lưng tròng nhưng cứng đầu không chịu rơi, lớn giọng phản bác: “Cháu không nhường đấy!”
Con gái thì nên ngoan ngoãn học trồng dâu dệt vải, lại cứ đòi vào thư viện đọc sách. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nụ cười trên môi Giang Thiệu Hoa nhạt đi, thản nhiên liếc nhìn bà lão: “Nam nhi đọc sách thi khoa cử, một khi đỗ đạt công danh, ắt có tiền đồ.”
Đột nhiên, Giang Thiệu Hoa trên lưng ngựa cất giọng: “Dừng lại.”
Cha mẹ và người thân của bọn trẻ hôm nay phần lớn đều có mặt tiễn Quận chúa.
Lục Chân vốn còn ghi hận, không thích thân cận với bà, liền hất tay ra.
“Ở Nam Dương quận, ở huyện Diệp này, nữ nhân cũng có thể dệt lụa kiếm tiền nuôi gia đình, chẳng hề thua kém nam nhân.
Trương thị quỳ dưới đất, nghe thấy Quận chúa ban lời hứa hẹn cho con gái mình, vui mừng khôn xiết, liên tục dập đầu tạ ơn: “Đa tạ Quận chúa ban ân cho Đại Nương.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô bé mười tuổi Lục Chân đứng nguyên tại chỗ, dõi mắt nhìn theo bóng lưng Quận chúa, trong đôi mắt đen láy ánh lên vẻ kiên định rực rỡ.
“Con làm đúng.
Còn ra dáng đại tỷ chút nào không hả?”
Không nên nhường, cũng không thể nhường!”
“Nam nhân gây dựng gia nghiệp, truyền thừa tông đường.
Ta thấy, học như vậy còn chẳng bằng không học!”
Con cứ muốn cho con bé đi học đấy!”
Sau này chắc chắn sẽ có tiền đồ rộng mở.”
Trưa nay bày hai bàn tiệc, để mọi người cùng chung vui!”
Lục Đại Nương gật đầu, giọng có chút ấm ức: “Con đã sớm muốn có một cái tên đàng hoàng, nhưng cha mẹ con đều không biết chữ, không đặt được.”
Đúng vậy!
“Tổ mẫu đúng là kẻ thực dụng mà!”
Cô bé thông minh, trí nhớ tốt, suy một ra ba, mỗi tháng đều đứng đầu học xá.
Lúc bị bà nội mắng mỏ, Lục Đại Nương còn cắn răng nhịn đau, nước mắt không rơi.
Cái gì là của con, thì là của con.
Ánh mắt Giang Thiệu Hoa quét một vòng quanh đám đông, giọng nói không quá lớn, nhưng lại vang vọng, rõ ràng từng chữ:
Hiện tại trong thư viện huyện Diệp có hơn bốn mươi bé gái đang theo học.
Lục Vương thị lại nắm chặt tay cháu gái, cười hì hì nói: “Con bé này, vừa nãy tổ mẫu nói sai rồi, con đừng giận tổ mẫu nữa.
Giang Thiệu Hoa lấy ra một chiếc khăn sạch, đưa cho Lục Đại Nương.
Cái tên này nghe thật hay!
Bà lão và con dâu vốn dĩ không hợp nhau, nay lại đứng giữa đường mà cãi vã ầm ĩ.
“Đương nhiên rồi!”
Chương 376: Náo Nhiệt
Giang Thiệu Hoa mỉm cười: “Con tính tình thẳng thắn chân thành, vậy đặt đại danh là Lục Chân, thế nào?”
Nhưng so với việc cho con đi học, sau này có thể làm quan cho Quận chúa, thì khoảng cách quá lớn rồi!
Con gái của con thông minh, mỗi tháng đều đứng đầu học xá, tại sao lại không thể tiếp tục học?
Vài ngày trước khi thị sát thư viện, Lý Dĩnh không ít lần khen ngợi Lục Đại Nương trước mặt nàng.
Cô bé kia chính là Lục Đại Nương, người từng được Quận chúa khen ngợi.
Giang Thiệu Hoa thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Lục Đại Nương, hỏi: “Con vẫn còn gọi là Lục Đại Nương sao?”
Nữ nhân lo liệu gia đình, sinh con dưỡng cái, cũng là công lao vất vả.”
Lục Chân!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.