Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Độ Thiệu Hoa - Tầm Trảo Thất Lạc Đích Ái Tình

Tầm Trảo Thất Lạc Đích Ái Tình

Chương 28: Tiệc Đón Gió

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 28: Tiệc Đón Gió


May mà lúc này Triệu Công công đang cao hứng nói chuyện phiếm với Quận chúa, không còn đưa tay sang nữa.

Triệu Công công hôm nay uống không ít, có chút men say.

“Khâu Điển Thiện và Triệu Công công thật đúng là hợp ý.”

Triệu Công công này, chẳng lẽ là nam nữ đều không kiêng kỵ?

Dương Chính giật giật khóe môi, nhịn không được thấp giọng nói:

“Nếu còn có lần sau, Quận chúa không cần mở miệng, ta sẽ trực tiếp ‘mời’ Lữ Quận mã rời đi!”

Khâu Viễn Thượng sởn gai ốc, vội vàng từ chối:

Văn Trúc Bố và Thẩm Mộc một bàn.

Những chuyện khó giải thích, đổ cho ông nội là xong.

“Tống Thống lĩnh lúc nào cũng mang theo đao bên người, nhưng bây giờ là yến tiệc, có thể nào đặt đao xa một chút không?”

“Đây là tiệc tiếp đón khách, không phải buổi nghị sự trong thư phòng.

Chức trách của Điển Thiện, vốn là quản lý tiệc tùng và tiếp đón khách khứa.

Khâu Viễn Thượng đầy nghi hoặc, quyết định cẩn thận hơn, đặc biệt ngồi xa Triệu Công công một chút.

“Nô gia và Khâu đại nhân vừa gặp đã thân, quả là duyên phận.”

Vừa vào cửa, hắn khẩn trương hỏi ngay: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khâu Viễn Thượng bất lực nhìn về phía Dương Chính, nhưng Dương Chính lại làm bộ không nhìn thấy, vội quay đầu đi.

“Đúng vậy, nô gia cảm thấy rất hợp ý với Khâu Điển Thiện, nhân dịp này thắt chặt tình hữu nghị cũng là chuyện hay.”

“Quận chúa còn nhỏ, không tiện uống rượu.

Toàn thân hắn cứng đờ, tay phải khẽ run, suýt chút nữa làm rơi cả bình rượu.

Bàn còn lại, là Tống Uyên và Dương Chính.

“Gió lớn mới biết cỏ mạnh, lửa lớn mới thấy vàng ròng.

Hắn tưởng mọi người nhìn không thấu tính toán của hắn sao?

Khâu Điển Thiện có thể thay Quận chúa chuốc rượu cho Triệu Công công, cũng là giúp Quận chúa giải ưu.”

Giang Thiệu Hoa khẽ chậc một tiếng, sau đó cười nói:

Nhưng hắn đã trăm phương ngàn kế muốn lợi dụng ta, vậy thì tự chuốc nhục cũng không thể trách ta được.”

Mong Dương Thẩm lý thông cảm.”

Cuối cùng, Dương Chính đành cắn răng chịu đựng.

Giang Thiệu Hoa cười dịu dàng, đầy thấu hiểu:

“Quận chúa nên cứng rắn, phải lập quy củ với Lữ Quận mã.”

“Tối nay đã xảy ra chuyện gì, ta có gì không biết sao?”

Xét cho cùng, Lữ Xuân vẫn là cha ruột của Quận chúa.

Lời của Giang Thiệu Hoa chứa đựng quá nhiều thông tin động trời.

Sau khi Tống Uyên ngồi xuống, hắn đặt trường đao bên cạnh.

Làm cha đến mức này, đúng là không còn gì để nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khâu Viễn Thượng cảm thấy gân xanh trên thái dương cũng sắp giật lên.

“Khâu Điển Thiện, rót rượu cho Triệu Công công.”

Nhưng mùi son phấn nồng nặc trên người Triệu Công công khiến nàng không thể chịu nổi.

“Khâu Điển Thiện cứ từ từ rót, nô gia cũng từ từ thưởng thức~”

Hắn sắc mặt hồng hào, cười tươi như hoa, đủ thấy được “tiếp đón” rất tốt suốt buổi chiều.

Ngừng một chút, hắn tiếp tục:

“Loại người như thế cũng có thể làm Tổng quản Cảnh Dương Cung, có thể thấy hậu cung hỗn loạn đến mức nào.

Nghĩ đến hành động hôm nay của Lữ Quận mã, ánh mắt hắn lại lóe lên một tia tức giận.

“Hôm nay Lữ Quận mã quá đáng lắm rồi.

Giang Thiệu Hoa sắc mặt bình thản:

Triệu Công công vô cùng thích một nam nhân trưởng thành, cao lớn, phong độ như hắn, giờ phút này tâm trạng cực kỳ phấn khởi, chủ động rướn người lại gần.

Triệu Công công và Khâu Điển Thiện rất có duyên, ngồi gần nhau cũng tiện bề tiếp đãi.”

Triệu Công công nhân lúc bị bàn rượu bằng gỗ đàn hương che khuất, bàn tay trắng nõn lặng lẽ đặt lên đùi Khâu Điển Thiện.

Ánh mắt nàng trầm tĩnh, sâu thẳm, khó dò.

Nhưng vừa rót, khó tránh khỏi phải đến gần.

Khâu Viễn Thượng sau khi trốn trong nhà vệ sinh một lúc lâu mới quay lại bàn tiệc, nhưng vừa ngồi xuống đã cảm thấy bầu không khí có gì đó là lạ.

Giang Thiệu Hoa cười mà không nói, sau đó nhẹ nhàng đáp:

Thỉnh thoảng, Giang Thiệu Hoa lại nhẹ giọng phân phó:

Tư đức của Thái hậu, cũng có thể nhìn ra phần nào…”

Giang Thiệu Hoa như tiện miệng mà nói:

Đợi đến khi tiễn xong Triệu Công công, Khâu Viễn Thượng như bị lửa đốt vào người, lập tức phi thẳng đến viện của Dương Chính.

Các thuộc quan cũng học theo, mặc kệ tửu lượng thế nào, ai nấy đều nâng chén liên tục.

Tống Uyên liếc hắn một cái, thản nhiên nói:

Triệu Công công vô cùng hài lòng, tủm tỉm gật đầu:

Trần Trác lúc này ho nhẹ một tiếng, cười nói:

Triệu Công công lập tức tinh thần phấn chấn, cười rạng rỡ:

Khâu Viễn Thượng thầm nghiến răng, mặt ngoài vẫn phải tươi cười, bất đắc dĩ ngồi xuống bên cạnh Triệu Công công.

Trần Trác và Phùng Văn Minh một bàn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Một canh giờ sau, yến tiệc kết thúc.

Giang Thiệu Hoa nhìn thẳng vào Tống Uyên, chậm rãi nói:

Khâu Viễn Thượng không thể không đỡ hắn, dìu hắn ra ngoài.

Còn Triệu Công công, tửu lượng không tệ, liên tục cạn chén không từ chối.

“Thần chỉ là thuộc quan thất phẩm, sao dám ngồi trên?”

Giang Thiệu Hoa vẫn để Triệu Công công ngồi chủ vị.

Tống Uyên nghe mà da đầu tê rần, liếc nhìn Quận chúa đang cười tủm tỉm, cuối cùng nuốt ngược lời định nói xuống.

Khâu Viễn Thượng chỉ có thể cắn răng, nâng bình rượu lên rót.

Giang Thiệu Hoa khẽ gật đầu:

Triệu Công công mắt sáng rỡ, ánh nhìn đầy tình ý lướt qua.

Cái gì mà phục vụ ấm giường, cái gì mà tận tâm hầu hạ, rồi còn tặng đúng thứ người ta thích…?

Bàn tiệc đã định sẵn năm chỗ, hắn dù có muốn đổi chỗ cũng không được.

Tống Uyên lập tức đáp lời:

Đường về dài dằng dặc, có người trò chuyện cùng, cũng bớt tẻ nhạt.”

“Chấp hành nhiệm vụ, đao không rời thân.

“Quận chúa chu đáo như vậy, nô gia vô cùng cảm kích! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhìn một thanh đại đao sáng loáng ngay trước mắt, làm sao có tâm trạng thưởng thức mỹ tửu?

“Vài ngày nữa, ta sẽ để Khâu Điển Thiện hộ tống Triệu Công công hồi kinh.

Chỉ tưởng tượng thôi cũng đã thấy ghê tởm, vậy mà Quận chúa lại biết tường tận thế này?

Nói xong, hắn chủ động đứng dậy nâng chén.

Hơn nữa, Dương Chính còn liên tục nháy mắt với hắn.

Hắn cố gắng giữ bình tĩnh, nhanh chóng rót đầy chén, sau đó mượn cớ đi vệ sinh, vội vã chuồn khỏi bàn tiệc.

Triệu Công công vui vẻ nheo mắt:

Tống Uyên trấn định lại tinh thần, trầm giọng nói:

Mọi người nhìn hắn đầy ẩn ý.

Yến tiệc bắt đầu, Trần Trác khéo léo chủ trì, liên tục rót rượu mời Triệu Công công.

Mọi người âm thầm đốt nến cho Khâu Điển Thiện trong lòng.

Chương 28: Tiệc Đón Gió

Triệu Công công cười tủm tỉm, chớp mắt một cái, bàn tay mềm mại như ngọc nhẹ nhàng xoa xoa trên lớp áo xuân sam.

Nô gia kính Quận chúa một chén!”

Giang Thiệu Hoa cười khẽ, nhẹ nhàng nâng ly mật thủy, cùng hắn chạm cốc.

Rõ ràng biết Quận chúa không muốn vào cung, vậy mà vẫn đứng về phía Triệu Công công, cố tình khuyên bảo.”

“Những chuyện này, đều là ông nội ta kể lại.”

Hắn đè thấp giọng, lạnh lùng nói:

“Cậu yên tâm, ta sẽ không rời khỏi Nam Dương Quận.”

Khâu Viễn Thượng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Dương Chính suýt tức nghẹn, nhưng lại không có cách nào phản bác.

Nếu công khai đối địch với cha ruột, danh tiếng của nàng sẽ bị ảnh hưởng.

Khâu Viễn Thượng: “…”

Những người còn lại cũng lần lượt an tọa.

“Khâu Điển Thiện, ngồi cạnh Triệu Công công đi.”

Bữa tiệc hôm nay là bàn hai người, theo lý mà nói, đáng lẽ nàng và Triệu Công công phải ngồi cùng một bàn.

Dù sao Khâu Điển Thiện đã ngửi cả buổi chiều, hẳn là đã quen rồi.

Hắn chỉ đi vệ sinh một lúc, đã xảy ra chuyện gì sao?

Các thuộc quan: “…”

Giang Thiệu Hoa nhịn cười, quay sang Triệu Công công, cười nói:

Giang Thiệu Hoa cầm trong tay một ly mật thủy, vị ngọt thanh, ấm áp, vô cùng dễ uống.

Ngược lại, Khâu Viễn Thượng, người phụ trách tiếp đãi, vẻ mặt cứng ngắc, trong mắt đã không còn ánh sáng.

Tống Uyên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Dù nàng là Quận chúa cao quý, nhưng đạo lý nữ tử chưa xuất giá phải theo cha vẫn ăn sâu trong lễ giáo.

Tống Uyên cảm giác tất cả lo lắng trong lòng đều tan biến.

Nếu hắn thực lòng yêu thương ta, ta tất nhiên sẽ là một nữ nhi hiếu thuận.

Buổi tối, Vương phủ mở tiệc khoản đãi Triệu Công công.

Xét cho cùng, tiếp rượu khách quý chính là bổn phận của Khâu Điển Thiện.

Giang Thiệu Hoa nhếch môi cười, ung dung ngồi xuống vị trí của mình.

“Cậu không cần lo lắng, ta biết mình đang làm gì.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 28: Tiệc Đón Gió