Độ Thiệu Hoa - Tầm Trảo Thất Lạc Đích Ái Tình
Tầm Trảo Thất Lạc Đích Ái Tình
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 265: Khâm Sai (Phần 1)
Còn về Trịnh Trân… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một lúc sau, Giang Thiệu Hoa nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói lạnh nhạt:
Điều này cho thấy, đến lúc mấu chốt, bà ta cũng không đáng để trông cậy.
Trong triều đình, không ít đại thần có quan hệ tốt với vương phủ, ai mà chưa từng nhận chút lợi ích?
Công việc vương phủ bận rộn, chi tiêu bạc lớn như nước chảy, đều nhờ trường sử trông coi hộ bộ.”
Trần Trác đã quá quen thuộc với cá tính của bạn già, chẳng buồn chấp nhặt, chỉ mỉm cười nói:
“Không được!
Chu Lang Trung là người ưa rượu ngon, Trần Trác liền lấy ra mấy vò rượu quý đã cất giữ hơn chục năm, tận tình tiếp đãi.
Ta lập tức đi gặp quận chúa!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nghe nói Vương tứ công tử muốn gặp quận chúa, Vương thừa tướng liền lấy cớ chuyện hỏi về tân lương, hạ chỉ triệu kiến quận chúa vào kinh.”
Phùng Văn Minh nghe vậy, lặng lẽ liếc nhìn bạn già, trong lòng cũng không nhịn được mà nghĩ—
Trong đôi mắt đen láy của nàng, lóe lên một tia sát khí, nhưng chớp mắt sau lại trở về vẻ thản nhiên.
Phùng Văn Minh hừ lạnh, giọng điệu càng thêm chua cay:
Lời còn chưa dứt, bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân quen thuộc.
Nàng lại dịu dàng nói với Phùng Văn Minh:
“Lần này giả bệnh tránh đi, nếu còn có lần tiếp theo, vậy phải làm sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chuyến đi Nam Dương làm khâm sai lần này, y đã phải tốn không ít công sức mới giành được.
“Quá đáng!”
Đến lúc bị trách tội, ta thật sự gánh không nổi.”
Không trách được ngày xưa hắn ở Hộ bộ, làm lụng bao năm vẫn không được đề bạt.
Uyển chuyển hay không, sự thật vẫn là sự thật.
“Suy cho cùng, vẫn là vì thực lực của Nam Dương vương phủ chưa đủ mạnh.
Chẳng lẽ nói khéo thì có thể thay đổi sự nhục nhã này hay sao?
“Có thần ở đây, quận chúa cứ an tâm tĩnh dưỡng.”
Thứ hai, trong lòng hắn, e là còn mong nàng sớm bị triệu vào kinh.
Nếu không, ngươi nghĩ ta có cách nào khác để qua ải lần này?”
Chương 265: Khâm Sai (Phần 1)
Hắn cố ý đợi sẵn trong thư phòng của Trần Trác, vừa thấy lão bước vào, liền cất giọng châm chọc:
Quận chúa từ nhỏ đến lớn thân thể luôn khỏe mạnh, ai ngờ mấy hôm trước cưỡi ngựa ra ngoài, bị gió lạnh thổi trúng, về đến nhà liền ngã bệnh.”
“Dạo này ta phải đóng cửa dưỡng bệnh, mọi việc trong phủ đều phải nhờ Trần trường sử vất vả lo toan.”
Hắn trầm giọng:
“Ta hiểu rồi.”
Một thị vệ đứng trước cửa, cung kính truyền lời:
Hành sự quá mức khiêm tốn, để Vương thừa tướng không đặt ta vào mắt.”
Nét cười trên mặt nàng đã biến mất.
Thôi, ngươi đừng càm ràm nữa.”
Một ngọn lửa giận dữ bùng lên trong lòng lão.
Trần Trác đè nén lửa giận, giữ nguyên nụ cười, chậm rãi nâng chén rượu.
Quận chúa tôn quý nhường nào!
Hắn xứng sao?!”
“Phì!
Có điều… cứ thế quay về giao phó, chỉ e thừa tướng đại nhân sẽ không vui.
Quả nhiên, bên trong là một xấp ngân phiếu, mỗi tờ năm trăm lượng, tổng cộng hai mươi tờ.
Phùng Văn Minh bực bội than thở, giận dỗi một hồi, tâm trạng mới dịu đi chút ít.
Giang Thiệu Hoa cười lạnh:
Lần này, đúng là vụ làm ăn quá hời.
Theo thông lệ chốn quan trường, lúc y rời đi, Nam Dương vương phủ tất nhiên sẽ không để y ra về tay không.
“Quận chúa yên tâm, ta vẫn chống đỡ được.”
Giang Thiệu Hoa dịu dàng nói tiếp:
“Bằng hữu của ta ơi, liêm sỉ của ngươi đâu rồi?”
Phùng Văn Minh bĩu môi.
Chu Lang Trung mơ màng say, căn bản không nhận ra sắc mặt khó coi của Trần Trác, tưởng rằng mình vừa nói một chuyện thú vị, bèn tiếp tục cười cợt:
Trần Trác còn chưa kịp ngăn lại, Phùng Văn Minh đã thẳng thừng tuôn ra:
Giang Thiệu Hoa mỉm cười:
Trần Trác liếc nhìn bạn già đang cười khoái chí, trong lòng thầm lắc đầu—
Dù Trần Trác tâm cơ thâm trầm, nghe xong những lời này, sắc mặt cũng hơi biến đổi.
Đây rõ ràng là một sự sỉ nhục lớn đối với Nam Dương vương phủ!
Bởi vậy, ông ta mới dám ngang nhiên lộng hành như vậy.
Trần Trác sững người, lập tức ngẩng đầu nhìn quận chúa.
“Phùng trường sử cũng vất vả rồi.
Chu Lang Trung cao hứng, nhưng Phùng Văn Minh thì sắc mặt đen như đáy nồi, trong lòng tức giận không thôi.
Trần Trác ra vẻ chân thành: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Mấy ngày tới, làm phiền Trần trường sử tiếp đãi khâm sai.
“Quận chúa mời hai vị trường sử đến gặp.”
Phùng Văn Minh vốn đang tức giận, nghe vậy, lửa giận cũng nguôi đi đôi phần, hắn hắng giọng:
“Thật sự không may.
Phùng trường sử sao lại giận dữ như thế?
“Chu Lang Trung, ta kính ngài ba chén.”
Sau khi tiệc rượu tan, Trần Trác tận tay tiễn Chu Lang Trung đi nghỉ, tiện thể đưa một chiếc hộp gỗ tinh xảo vào tay y.
Lễ bộ vốn là nơi thanh quý, không có mấy bổng lộc béo bở.
“Có Phùng trường sử, ta tự nhiên là một trăm phần trăm yên tâm.”
“Một Lễ bộ Lang Trung nhỏ bé, ngoài chuyện truyền chỉ, uống rượu, nói nhảm, còn làm được cái gì khác đâu?”
“Chuyện gì vậy?
“Vung tay một cái liền quăng đi mười ngàn lượng, Trần trường sử thật hào phóng!”
“Nam Dương quận chúa tuy tuổi còn nhỏ, nhưng tư dung mỹ lệ, nổi danh khắp kinh thành.
Chu Lang Trung uống vào mấy chén, càng uống càng hứng khởi, đến lúc ngà ngà say, cuối cùng cũng buột miệng lộ ra chút manh mối:
Cũng may, cả Nam Dương vương gia lẫn quận chúa đều xem trọng năng lực của hắn, chứ người khác thì không chịu nổi cái tính ấy.
Thứ nhất, hắn vẫn chưa đủ sức đối kháng với Vương thừa tướng.
Trần Trác đã làm trường sử vương phủ mấy chục năm, lão luyện chốn quan trường, ứng đối tiếp khách vô cùng thuần thục.
Trần Trác cúi đầu nhận lệnh.
Trần Trác không chút do dự, lập tức cung kính đáp:
Câu nói này, lần trước nàng nói với Trần Cẩm Ngọc còn có chút ý đùa.
“Bằng hữu của ta ơi, ngươi thật giỏi nịnh hót a!”
“Quận chúa, chuyện này chỉ có thể xảy ra một lần.”
Chu Lang Trung cười ha hả, sảng khoái đối ẩm, sau đó lại tiếc nuối thở dài:
Đến khi Chu Lang Trung rời đi, lại tiễn thêm một phần lễ hậu hĩnh.”
“Vương tứ công tử đang độ thanh xuân, là một thiếu niên tuấn kiệt hiếm có.
Chẳng lẽ Chu Lang Trung nói điều gì không nên nói?”
Chu Lang Trung mừng rỡ.
Với tính tình thẳng thắn cứng rắn thế này, làm sao có thể sống nổi trong chốn quan trường?
Phùng Văn Minh bất giác bật cười, tâm trạng thoải mái hơn nhiều.
Biết đâu, sau khi gặp mặt lại có thể viết nên một đoạn giai thoại nhân duyên…”
“Ta biết ngươi trong lòng không thoải mái.
Trần Trác nhìn quận chúa mặt không biểu cảm, trong lòng có chút khó chịu, hạ giọng nói:
Giang Thiệu Hoa mỉm cười hỏi:
Trần Trác trừng mắt nhìn bạn già.
“Trần trường sử nói vậy, tất nhiên ta tin.
Trần Trác cũng giả vờ than thở:
Nhưng hôm nay, lời nói ra lại lạnh lẽo đến tận xương tủy.
Phùng Văn Minh sắc mặt đại biến, trong mắt bùng lên lửa giận:
Trần Trác cười khổ:
“Chuyện này còn phải nhờ Chu Lang Trung khéo léo ứng phó, toàn bộ Nam Dương vương phủ đều ghi nhớ ân tình này.”
Dù sao, Nam Dương vương phủ giàu có nức tiếng.
Chu Lang Trung chớp mắt, ánh nhìn lộ ra chút ý tứ sâu xa, cười mà như không cười:
“Người không quản gia thì không biết giá gạo đắt, ngài tiêu tiền như rác, cũng không biết đau lòng sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ta cũng đã nghe qua.”
“Hắn coi quận chúa chúng ta là cái gì?”
Chu Lang Trung mơ màng say khướt, giả bộ như không để ý, nhưng khi Trần Trác vừa đi khỏi, y lập tức tỉnh táo, mở hộp kiểm tra ngay.
Nhưng số bạc này đáng bỏ thì phải bỏ.
“Chu Lang Trung nói, Vương thừa tướng triệu quận chúa vào kinh, là vì… Vương tứ công tử muốn gặp mặt.”
“Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó đối phó.”
Sau một nén nhang, trong thư phòng quận chúa—
“Ném một cái bánh bao thịt đi, chỉ là mua chút an ổn.
Trần Trác và Phùng Văn Minh cùng bước vào viện của quận chúa, được cung nhân dẫn vào thư phòng.
Sau khi nghênh đón đoàn khâm sai vào vương phủ, lão thay mặt quận chúa đang bệnh, tiếp nhận thánh chỉ, lại ân cần bày tiệc khoản đãi Chu Lang Trung.
Không thể nói uyển chuyển một chút sao?
Nàng phân phó:
Thế mà Vương thừa tướng chỉ vì con trai mình sinh lòng hiếu kỳ, liền ngang nhiên ban thánh chỉ triệu kiến…
Trong cung, Thái hậu Trịnh thị chắc chắn cũng đã biết chuyện này, nhưng bà ta không hề gửi thư báo tin.
Trần Trác hạ thấp giọng, lặng lẽ kể lại.
“Nếu có lần thứ hai, vậy ta sẽ đi kinh thành, gặp mặt Vương thừa tướng.”
“Chỉ tiếc, quận chúa lâm bệnh, không thể lập tức vào kinh.”
Nụ cười của Giang Thiệu Hoa khựng lại.
“Trong bữa tiệc hôm nay, Chu Lang Trung rốt cuộc đã nói gì với ngươi?”
Nhìn xem, chỉ cần lỡ lời một chút, y đã dễ dàng thu về mười ngàn lượng bạc.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.