Độ Thiệu Hoa - Tầm Trảo Thất Lạc Đích Ái Tình
Tầm Trảo Thất Lạc Đích Ái Tình
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 216: Phủ Học
Bao giờ thi đậu cử nhân, con mới quay về.”
Trần gia và Phùng gia vốn đã thân cận.
“Cũng được.
Phủ học Kinh Châu có những tiên sinh giỏi nhất, lại tập trung rất nhiều thiếu niên tài năng, con đến đó học hai năm cũng là chuyện tốt.”
Trần Huyện lệnh suy nghĩ một lát, rồi gật đầu đồng tình:
Trần Hạo Nhiên ngẩng đầu, không khách sáo chút nào:
Tổ phụ là Trường sử của vương phủ, quan ngũ phẩm chính.
“Đa tạ phụ thân đã chấp thuận.”
Với thân phận như vậy, muốn đến Tiết gia cầu thân, quả thực có chút không biết tự lượng sức.
“Huynh lớn hơn muội ba tuổi, trưởng ấu có thứ tự, tất nhiên phải để huynh thành thân trước.
Trần Hạo Nhiên trừng mắt:
“Còn phải xem phụ thân có thuyết phục được mẫu thân hay không đã.”
Diêu thị tức giận, quay sang trách cứ con trai:
Chương 216: Phủ Học
“Xét đến cùng, chẳng phải lỗi tại con không có chí tiến thủ sao?”
“Tất nhiên là không phải.
“Chẳng có gì đáng xấu hổ cả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Cẩm Ngọc thở dài, cảm thấy có chút xấu hổ về sự thực dụng của mẫu thân mình:
Trần Cẩm Ngọc im lặng một lúc, rồi thấp giọng nói:
Trần Cẩm Ngọc kinh ngạc:
Nhà ta làm sao trèo cao được?”
Trần Cẩm Ngọc hào sảng đáp:
“Nàng đừng vội, để ta nói rõ hơn.”
“Giá như năm ngoái con đậu cử nhân, khi ấy con mới mười sáu, đi cầu thân cũng có chút thể diện.
Dù Diêu thị có khóc lóc thế nào, thì người thực sự làm chủ trong nhà vẫn là phụ thân.
Ta còn trẻ thế này, sao đã phải thành thân rồi?
Cũng mong ta có thể gả vào danh gia vọng tộc, để có thể giúp đỡ nhà mẹ đẻ.”
Nàng không muốn tự chuốc họa vào thân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Muội cũng thật là vô lương tâm!
Muội xin lỗi huynh.
Nếu ta là Tiết Thứ Sử, ta cũng sẵn lòng gả con gái mình cho một chàng rể như vậy.”
Hai huynh muội vừa đùa giỡn, vừa trò chuyện vui vẻ, hoàn toàn không bận tâm đến việc mẫu thân làm ầm ĩ.
“Thiên hạ này, mọi sự đều xoay quanh lợi ích.
Sao ngay cả chuyện này cũng đoán ra được?”
Không có lợi ích thực tế, mẫu thân tỷ làm sao chịu gật đầu?”
“Muội còn nói nữa, tin không ta trở mặt với muội?”
Nếu Hạo Nhiên năm ngoái thi đậu cử nhân, năm nay vào kinh ứng thí tiến sĩ, thì còn có thể mặt dày đến Tiết phủ dò hỏi chút tình hình.
Một hai năm nữa là có thể đính hôn.”
“Đừng nói bậy, ta không có!”
“Thực ra, chuyện hôn nhân của đại ca ta, tổ phụ đã sớm có sắp đặt.
Trần Huyện lệnh chậm rãi tiếp lời:
“Muội nộp hơn nửa bổng lộc hàng tháng cho mẫu thân, vậy mà vẫn rộng rãi thế này… có phải quận chúa riêng tư thưởng thêm bạc cho muội không?”
Nhưng con lại rớt, chỉ kém một bậc mà không có tên trên bảng vàng! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thực ra, đứng trên lập trường một quận chúa như nàng, nàng thà rằng Trần Hạo Nhiên chọn kết thân với Tiết gia.
Tặng thêm hai bộ y phục mới đi.”
Trần Hạo Nhiên mừng rỡ, lập tức chắp tay hướng về phụ thân, giọng điệu lấy lòng:
—
“Cứ cưới vợ trước đã, lập gia thất rồi tính tình sẽ chững chạc hơn, việc học hành cũng có tiến bộ…”
Nếu có thể trèo cao, ai lại muốn đi xuống?”
“Sao lại là tự rước nhục?”
Trần Hạo Nhiên liếc nhìn muội muội một cái, đột nhiên hạ giọng, cười gian hỏi:
Chuyện quan trọng như vậy, Trần Cẩm Ngọc tất nhiên không chịu nói thật, lập tức đánh trống lảng:
“Mẫu thân ta luôn mong muốn đại ca cưới được một mối hôn sự tốt, để sau này có chỗ dựa trên quan trường.
Học thì học, học ở đâu chẳng được, tại sao phải đến tận nơi xa như vậy?!”
Đồng thời, ông khẽ ra hiệu bằng ánh mắt.
“Thật đáng sợ!
Chẳng lẽ tiểu thư nhà Tiết Thứ Sử không cần lấy chồng sao?”
Đều tại con bình thường không chịu học hành chăm chỉ, không chỉ lỡ dở tiền đồ mà còn làm chậm trễ hôn sự tốt!”
Đây cũng chỉ là kỳ vọng của một người mẹ đối với con cái.
Còn bây giờ thì thôi đi!
Diêu thị trong ánh mắt khó tin của phu quân liền thẳng lưng, mạnh mẽ nói:
Trần Hạo Nhiên cười cười, trêu ghẹo:
Trần Cẩm Ngọc đem chuyện thú vị này kể lại cho quận chúa nghe.
Giang Thiệu Hoa cười nhẹ:
Trần Cẩm Ngọc âm thầm phỉ nhổ trong lòng nhưng không hé miệng, bởi vì sắc mặt Diêu thị đã bắt đầu khó coi.
Trần Cẩm Ngọc biết mình đuối lý, vội cười làm lành:
Diêu thị: “…”
Giang Thiệu Hoa mỉm cười an ủi:
Quận chúa thật lợi hại!
Tôn nữ của Phùng Trường sử năm nay mười bốn tuổi, rất tương xứng với huynh ấy.
Diêu thị không vui:
“Con trai của nàng, tất nhiên trong mắt nàng thế nào cũng tốt đẹp.
Ánh mắt Giang Thiệu Hoa thoáng lóe lên.
Trần Hạo Nhiên tính tình hòa nhã, không hề tức giận, còn thuận theo ý mẫu thân, tự trách một phen:
“Ta không đồng ý! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhân đó, đại ca tỷ cũng có dịp gặp gỡ Tiết tiểu thư, gia tăng cơ hội thành thân.”
“Phụ thân tỷ nhất định đã dỗ dành mẫu thân tỷ rằng, nếu đại ca tỷ đến phủ học Kinh Châu, sẽ có cơ hội ghé thăm Tiết phủ, có khi còn được Tiết Thứ Sử và lão phu nhân để mắt đến.
Nếu lại liên hôn, một người làm Tả Trường sử, một người làm Hữu Trường sử, kẻ quản ngoại vụ, kẻ chưởng nội chính, một khi sinh lòng dị nghị, liên thủ đối phó nàng, thì sẽ là một mối họa.
“Ta sao lại không thể suy tính một chút?
Đừng tự rước nhục nữa!”
Trần Cẩm Ngọc chột dạ, ho khẽ một tiếng:
Nhưng những tính toán này, tất nhiên không tiện nói ra.
Trần Cẩm Ngọc cãi chày cãi cối:
Quả nhiên, đến buổi tối, Diêu thị đã thay đổi thái độ, chấp thuận chuyện này.
Giang Thiệu Hoa mỉm cười, ung dung nói:
Ta tự mình tiết kiệm mà có.”
“Còn phụ thân ta thì bị kẹt ở giữa, khó xử vô cùng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Để đại ca đến phủ học cũng là muốn kéo dài thời gian.”
Chỉ vì muốn thoát thân, liền đẩy ca ca vào hố lửa!”
Không được, ta nhất định phải trốn đến phủ học hai năm!”
Chuyện đến phủ học, Trần huyện lệnh đã đồng ý, Diêu thị có muốn hay không, cuối cùng cũng phải gật đầu.
Con phải nỗ lực học hành hơn nữa.
“Được!”
“Trần gia và Phùng gia đều là thế gia, tổ phụ ta và Phùng Trường sử cũng là bằng hữu thân thiết, đây đúng là một mối hôn sự môn đăng hộ đối.”
Ngay cả Trần Hạo Nhiên cũng không nhịn được, lên tiếng phản bác:
Không nói chuyện khác, chỉ xét về môn hộ, đã không xứng rồi.”
“Mẫu thân nói đúng, tất cả đều là lỗi của con.
Trần Hạo Nhiên vui mừng đến mức cười tít mắt.
Nếu hắn có thể trở thành con rể của Tiết Thứ Sử, sau này sẽ là một lợi thế lớn cho vương phủ.
Trần Huyện lệnh giật giật khóe miệng:
“Được rồi, được rồi, là lỗi của muội.
Đi được một quãng xa, Trần Hạo Nhiên mới dừng lại, thở phào nhẹ nhõm, dùng tay áo lau mồ hôi trên trán:
Trần Hạo Nhiên hừ lạnh một tiếng, lườm muội muội đầy oán trách:
“Tiết Thứ Sử là Thứ Sử Kinh Châu, quan nhị phẩm của triều đình.
Phụ thân là huyện lệnh Bác Vọng, chính thất phẩm.
“Nữ cao gả, nam thấp cưới, chẳng phải mẫu thân cũng từng nói vậy sao?
“Con trai chúng ta dung mạo anh tuấn, ham học cầu tiến, phẩm hạnh xuất chúng, là bậc thiếu niên hiếm có trên đời.
“Mẫu thân ta biết rõ điều này nhưng không cam tâm, cố tình đưa ra chuyện của Tiết tiểu thư để tổ phụ không thể phản đối, cũng khiến Phùng gia bỏ ý định kết thân.”
“Muội chắc chắn đã báo khống bổng lộc với mẫu thân rồi!”
“Phụ thân ta đúng là đã nói như vậy!
Trần Hạo Nhiên và Trần Cẩm Ngọc lập tức hiểu ý, nhanh chóng cáo lui, chạy thẳng ra ngoài.
Huynh muốn đến phủ học Kinh Châu, muội tặng huynh một bộ văn phòng tứ bảo* có được không?”
Trần Cẩm Ngọc cười khì khì, đâm huynh trưởng một nhát:
“Muội có lương bổng, chỉ tặng văn phòng tứ bảo thôi thì keo kiệt quá.
Lúc này, Diêu thị mới bừng tỉnh, tức giận nói:
Hơn nữa, huynh là nam nhân, việc khai chi tán diệp, nối dõi tông đường của Trần gia đều trông cậy vào huynh.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.