Độ Thiệu Hoa - Tầm Trảo Thất Lạc Đích Ái Tình
Tầm Trảo Thất Lạc Đích Ái Tình
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 188: Quan Tụng
Chu Thượng thư lập tức phụ họa:
Trên đời nào có chuyện trùng hợp như vậy?
“Chu Thượng thư.”
“Trẫm nghe nói, khanh muốn cầu kiến, có chuyện gì muốn bẩm báo?”
Một nén nhang sau, Trịnh Thái hậu rời khỏi Chiêu Hòa điện, sắc mặt âm trầm, không nói một lời, đi thẳng về Cảnh Dương cung.
Trịnh Thái hậu trong lòng cũng giận dữ.
“Nào ngờ, đêm qua dịch quán gặp hỏa hoạn, bản vẽ bị đánh cắp.
Thuộc hạ và huynh đệ vội vàng hỗ trợ cứu hỏa, giữa lúc hỗn loạn, không rõ có kẻ nào nhân cơ hội đánh cắp bản vẽ.”
Trịnh Thái hậu ngồi một bên nhìn chằm chằm, lúc này ông ta không thể lùi bước, chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn, cố gắng duy trì dáng vẻ trấn định, cất giọng kiên quyết:
Phát xong cơn giận, ông ta đành phải vào cung nhận tội.
Vậy chuyện này, không biết Quốc công gia định giải thích thế nào trước Hoàng thượng đây?”
Mắng xong, chuyện quan trọng vẫn phải giải quyết.
“Thuộc hạ biết không ổn, đã lật tung cả dịch quán để tìm, còn điều tra toàn bộ những người ở lại đó, gần như đắc tội hết một lượt, nhưng vẫn không thấy bản vẽ đâu.”
“Hôm trước ta phái người đuổi theo Chu Thượng thư, cũng chỉ vì muốn sớm hoàn thành công vụ Hoàng thượng giao phó.
Mấy tháng tới, thần còn phải lo chuyện trị thủy, thực sự không có thời gian rảnh rỗi.
An Quốc công cắn răng, đành cúi đầu thừa nhận:
Thống lĩnh thị vệ bị đá văng ra đất, nhưng không dám k** r*n, chỉ lồm cồm bò dậy, tiếp tục quỳ thẳng lưng chịu tội.
“Chuyện gì?
“Hơn nữa, nhân tâm không thể rời rạc.
Một việc cỏn con thế này cũng làm không xong!
Rõ ràng là một cái bẫy được sắp đặt từ trước!
Vì thế, hắn thuận theo lời bà, gật đầu chấp thuận.
Có thể nói, lão là trụ cột trong phái của Vương thừa tướng.
Nếu không, sau này bổn tướng còn lấy gì để uy nghiêm chấn giữ triều cương?”
Vào đến nội điện, Trịnh Thái hậu phất tay ra hiệu, toàn bộ cung nhân đều lui xuống.
“Vụ án Tả Chân lần trước, bị Thái hậu nắm thóp, khiến bổn tướng mất mặt, buộc phải đích thân xử lý.
An Quốc công nghiến răng nói:
Vừa cháy, vừa có trộm, rồi bản vẽ liền “vô tình” bị đánh cắp?
An Quốc công lập tức quỳ rạp xuống, bày ra tư thế chịu mắng cực kỳ thuần thục, như thể đã quá quen với cảnh này rồi.
Hơn nữa, từ lâu, Lại bộ cũng nằm trong tay Vương thừa tướng.
Chính bà cũng không nhận ra, khi nhắc đến Giang Thiệu Hoa, giọng điệu bà tự nhiên mang theo vài phần thân mật.
Vừa nhìn thấy cục diện này, lòng An Quốc công trầm xuống—hôm nay, e là khó thoát khỏi chuyện rắc rối rồi!
Đám thuộc hạ làm việc không chu toàn, lỡ đắc tội Chu Thượng thư, mong Thượng thư rộng lượng bỏ qua.”
Chu Thượng thư dáng người không cao, da dẻ đen nhẻm, trông chẳng có chút phong thái văn nhân nào.
Suốt dọc đường đi đều an toàn, không ngờ tối qua, trong dịch quán đột nhiên bốc hỏa.
Bên trong Chiêu Hòa điện, Thái Khang Đế ngồi ngay ngắn trên long ỷ, Vương thừa tướng được ban tọa, còn có cả Lại bộ Thượng thư Trương đại nhân và Lễ bộ Thượng thư Lý đại nhân.
Trịnh Thái hậu thấy dáng vẻ này của ông ta, càng nhìn càng giận, lập tức xả ra một tràng trách mắng thậm tệ.
“Quốc công gia phái người đến lấy bản vẽ, hạ quan cũng đã giao ra, đồng thời theo họ hồi kinh.
Thế lực của thừa tướng mạnh mẽ, so ra, phe của Thái hậu chỉ vừa mới trỗi dậy vài năm gần đây, căn cơ vẫn còn quá yếu.
Trịnh Thái hậu đành nén giận, mở miệng cầu tình cho An Quốc công:
Một Thượng thư Binh bộ, lại phải đi làm công việc của Công bộ, đúng là chuyện đáng xấu hổ.
“Thần mặt dày, xin Hoàng thượng chuẩn tấu.”
Dẫu sao đây cũng là chuyện liên quan đến quốc kế dân sinh, nếu tiếp tục cản trở, e rằng Hoàng thượng và Thái hậu nương nương sẽ không vui.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
An Quốc công biết rõ tình thế, lúc này đành phải cúi thấp tư thái, khẽ ôm quyền chào hỏi: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trước cửa Chiêu Hòa điện, An Quốc công bước vào thì bắt gặp Công bộ Thượng thư Chu đại nhân cũng đang chờ yết kiến.
Chu Thượng thư giọng nhạt như nước:
An Quốc công đáng thương, lúc này đang bị ba người Vương thừa tướng, Trương Thượng thư và Chu Thượng thư hợp lực công kích đến mức không còn mảnh giáp.
Còn Trương Thượng thư, lại là một cánh tay đắc lực của Vương thừa tướng.
“Trịnh Thượng thư làm việc sơ suất, đáng bị phạt.
Bản vẽ quan trọng như vậy, các ngươi có hơn mười người, lẽ ra phải canh gác suốt ngày đêm, sao lại để kẻ trộm cướp mất?”
Lão vốn xuất thân từ khoa cử chính quy, từng làm quan chuyên quản trị thủy hơn mười năm, sau đó được Vương thừa tướng tiến cử vào Công bộ, làm đến chức Thị lang.
“Quốc công gia phụng chỉ làm việc, hạ quan đương nhiên không dám nhiều lời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Thừa tướng, việc phổ biến cày mới đã trì hoãn quá lâu.
Theo thần thấy, bản vẽ này cũng không cần giao cho Công bộ nữa, mà nên chuyển thẳng đến phủ An Quốc công.
“Không cần bàn thêm, cứ làm theo kế hoạch ban đầu!”
“Thuộc hạ làm hỏng chuyện, chỉ có thể trở về phục mệnh, mong Quốc công gia trách phạt!”
Nếu ngay cả chuyện này cũng làm không xong, thì sớm cút khỏi triều đình cho ta!”
Vương thừa tướng nhân cơ hội này vừa chèn ép Trịnh Thái hậu, vừa đả kích An Quốc công, tâm trạng rất vui vẻ, nhưng bề ngoài vẫn không lộ chút sơ hở nào.
“Thuộc hạ biết bản vẽ quan trọng, đã đặc biệt chia làm hai ca thay phiên giám sát, không dám lơ là chút nào.
“Hoàng thượng có chỉ, triệu An Quốc công và Chu Thượng thư vào điện yết kiến.”
An Quốc công thoáng sượng mặt, còn chưa kịp đáp lời thì bên trong đã có một giọng thái giám vang lên:
Trịnh Thái hậu trầm giọng dặn dò:
An Quốc công chỉ sơ ý một bước, đã bị người ta kéo vào, giờ có giãy giụa thế nào cũng không thể biện minh.
Nếu không lấy lại thế cục, chẳng phải để quần thần nghĩ rằng ta sợ bà ta hay sao?”
Việc sao chép và phổ biến cày mới, cứ để An Quốc công đảm trách luôn.”
Trên long ỷ, sắc mặt Thái Khang Đế cũng đầy khó chịu, lời lẽ mang theo ý trách cứ.
Trong mắt Quốc công gia, trị thủy có lẽ không quan trọng bằng việc phổ biến cày mới.”
“Tất cả lui xuống, mỗi người phạt năm mươi trượng!”
Mưu sĩ thấy thừa tướng đã quyết, không dám tiếp tục khuyên can, chỉ có thể cúi đầu lĩnh mệnh.
Lý đại nhân là loại người gió chiều nào xoay chiều đó, gần đây đi lại khá thân cận với Vương thừa tướng.
Bản vẽ bị đánh cắp?”
Nửa canh giờ sau, Trịnh Thái hậu vội vã tiến vào Chiêu Hòa điện.
An Quốc công giận đến mức mặt đen sì, vung chân đạp mạnh vào ngực tên thị vệ nọ.
Đến khi Tiên đế băng hà, Thái Khang Đế kế vị, Chu Thượng thư được đề bạt lên làm Công bộ Thượng thư.
Lão cười như không cười, ánh mắt âm trầm quét về phía An Quốc công:
“Thần cũng đồng tình.
An Quốc công đúng lúc đang nhàn hạ, vậy thì làm luôn việc này đi.”
Một vài mưu sĩ thân tín cẩn trọng suy xét rồi dè dặt khuyên nhủ:
Vương thừa tướng cười lạnh:
“Thần vào cung là để nhận tội.”
Lão chậm rãi nói:
“Bản vẽ đã mất, vậy chỉ còn cách thỉnh Hoàng thượng hạ chỉ, để Nam Dương quận gửi một bản khác đến kinh thành.
Chu Thượng thư mặt không đổi sắc, thản nhiên đáp lễ, không nói một lời dư thừa.
Hoàng thượng cứ trừng phạt hắn nửa năm bổng lộc, coi như răn đe.”
Lấy An Quốc công làm ví dụ, ông ta tuy là Thượng thư Binh bộ, nhưng chủ soái mười vạn biên quân trấn giữ Nhạn Môn quan lại là người của Vương thừa tướng, chưa kể đại bộ phận thống lĩnh quân đội trong kinh thành cũng do Vương thừa tướng bồi dưỡng.
Dù bà là Thái hậu Đại Lương, cũng không thể xử lý thiên vị như vậy.
Chương 188: Quan Tụng
Thử hỏi, một vị Thượng thư Binh bộ như ông ta, thực sự có thể điều khiển được bao nhiêu binh mã?
“Ta lập tức viết thư cho Thiệu Hoa.”
Nhưng chuyện này không thể tranh cãi tùy tiện được, nếu không sẽ bị coi là vô lý làm càn.
An Quốc công bị Vương thừa tướng và Chu Thượng thư liên tục chèn ép, mặt đỏ bừng như sắp bốc khói.
An Quốc công dù không cam tâm nhưng vẫn phải nở nụ cười khách sáo: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mấy ngày sau, người của An Quốc công quay về, ai nấy mặt mày xám xịt.
An Quốc công tâm thần thấp thỏm, cúi đầu lẽo đẽo theo sau.
“Đợi bản vẽ đến nơi, ngươi lập tức triệu tập học sĩ Hàn Lâm Viện sao chép lại.
Dẫu sao cũng là mẹ ruột, mặt mũi bà, Thái Khang Đế không thể không nể.
Ông ta vung tay dứt khoát:
An Quốc công giận dữ, chỉ tay vào tên thống lĩnh thị vệ cầm đầu mà mắng xối xả: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Bản vẽ này vốn do nó dâng lên, vậy thì để nó gửi một bản khác tới kinh thành.”
Vị thống lĩnh kia quỳ rạp xuống, mặt mày khổ sở, giọng đầy hổ thẹn:
“Đồ vô dụng!
Chuyện này rất nhanh đã truyền đến tai Vương thừa tướng.
Nhưng có một chuyện, hạ quan muốn thưa rõ trước mặt Hoàng thượng.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.