Độ Thiệu Hoa - Tầm Trảo Thất Lạc Đích Ái Tình
Tầm Trảo Thất Lạc Đích Ái Tình
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 112: Đầu Hàng
Làm con thì không tiện trách móc cha mình, cậu chỉ đành nuốt ngược những lời muốn nói vào lòng.
“Không giấu gì con, trước đây ta cúi mình lấy lòng quận chúa là vì nàng ấy quyền thế lớn, nhà họ Thang không thể đắc tội, chỉ có thể cúi đầu.
Đổi lại được lợi ích lớn như vậy thì chút sĩ diện chẳng đáng gì cả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giang Thiệu Hoa thản nhiên nói:
Dương Chính
, người đang gánh vác hàng loạt trọng trách, cuối cùng không nhịn được mà thở dài:
“Hồi bẩm quận chúa, mạt tướng tuyệt đối sẽ không hồ đồ thêm lần nào nữa.”
Giang Thiệu Hoa mỉm cười nói tiếp:
Nhà họ Thang có hiệu buôn lương thực ở năm huyện, là đại thương buôn lớn nhất quận Nam Dương.
Đại Thang Tư Lại mặt đen như mực, chuẩn bị lấy thuốc bôi lên mặt cha.
Mấy ngày tới ta còn phải đi lại trong nhà họ Thang, để mọi người nhìn thấy mấy vết thương này.”
“Quận chúa nói quá lời rồi.
Huyện Bác Vọng
“Dù nàng ấy làm vậy để lôi kéo ta, ta cũng vô cùng cảm kích và sẽ ghi nhớ ân tình này suốt đời.”
Nhắc đến cháu trai và cháu gái đã lâu chưa gặp, nét mặt Trần Trường Sử dãn ra, mỉm cười nói:
Sắc đẹp kiêu sa của nàng chẳng khác nào một lưỡi dao ẩn sau lớp lụa mỏng, khiến Lý Thiết không dám nhìn thẳng, chỉ cúi đầu chắp tay đáp:
Đại Thang Tư Lại tự tay bôi thuốc cho cha mình.
“Đúng vậy.
Không ngờ quận chúa hôm nay lại cho con mang bạc tới, chẳng khác nào đích thân chống lưng cho ta.”
Ta còn ước gì đại bá con đánh mạnh tay hơn nữa, như vậy tộc nhân nhìn thấy sẽ càng đồng tình với vị tân gia chủ này hơn.”
Cung đã kéo dây thì không thể quay đầu.
Đại Thang Tư Lại gật đầu đồng ý, rồi chần chừ một chút, khẽ hỏi:
“Ăn một trận đòn thế này cũng đáng.”
“Nếu không có quận chúa làm chỗ dựa, vị trí gia chủ này đến lượt ta chắc?”
“Quận chúa đã hạ quyết tâm, dứt khoát với nhà họ Trịnh cũng không sao cả.”
“Thần sẽ nhân dịp này mượn cớ công vụ, nán lại huyện Bác Vọng thêm vài ngày.”
Nhanh chóng quay lại chuyện chính, Trần Trác nói tiếp:
“Bản quận chúa không nghe ngươi nói gì cả, chỉ nhìn xem
Đột nhiên, Đại Thang Tư Lại cảm thấy người thật sự cần được an ủi lúc này có lẽ là đại bá của mình.
“Không cần, cứ để nguyên như vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Trác chăm chú nhìn quận chúa, thấy nàng bình thản như không, liền giả vờ tin vào lời giải thích ấy:
Trần Trác: “……”
“Quận chúa tôn trọng Thang Hiển Trung như vậy, chính là muốn thu phục hắn hoàn toàn.”
Giang Thiệu Hoa lần này đi tuần tra huyện Bác Vọng, cũng coi như
“Hy vọng Lý tướng quân đừng khiến bản quận chúa thất vọng.”
Khi Nam Dương Vương còn sống, ông từng sắp xếp để con trai của Trần Trác làm huyện lệnh huyện Bác Vọng.
Trước khi Lý Thiết rời đi, Giang Thiệu Hoa không quên nhắc nhở đầy ẩn ý:
, gần đây làm việc cũng chăm chỉ hẳn lên, biết an phận hơn trước.
Đợi khi nội bộ nhà họ Thang ổn định, giao nhiệm vụ cũng không muộn.”
Giải quyết gọn gàng rắc rối của nhà họ Thang, Giang Thiệu Hoa cảm thấy tâm trạng vô cùng thư thái.
“Sau này nếu triều đình phái khâm sai tới doanh trại quân Nam Dương, Lý tướng quân hẳn biết nên đáp thế nào rồi chứ?”
Những việc quan trọng như thế này, giao cho người khác ta làm sao yên tâm được?
Con nghĩ vì sao ta có thể dễ dàng trở thành gia chủ mới của nhà họ Thang?
Hắn lại thở dài đầy cảm khái:
Chỉ dựa vào mấy lời hứa hẹn sao?
Đại Thang Tư Lại: “……”
Giang Thiệu Hoa khẽ mím môi cười, ánh mắt lấp lánh dịu dàng:
Còn về việc hắn có đủ năng lực và lòng trung thành để gánh vác trọng trách này hay không, vẫn cần thêm thời gian để kiểm chứng.
“Dù sao cũng là anh em ruột thịt, cha vì cứu đại bá mới dâng lương thực.
Khi rời khỏi đại đường, hắn mới phát hiện lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi lạnh từ lúc nào.
Còn về vị Tiểu công gia văn võ song toàn, phong thái xuất chúng kia rốt cuộc ôm tâm tư gì với quận chúa, thì cũng chẳng cần bận tâm làm gì.
là nơi có mỏ sắt và mỏ bạc.
Giang Thiệu Hoa đưa ra một lý do hợp tình hợp lý:
“Con nhớ kỹ cho ta.
“Con có thấy cha làm thế này có chút trơ trẽn không?
ngươi làm được gì
Lý Thiết nghe vậy, trong lòng run lên một trận, cúi đầu đáp khẽ:
“Vâng!”
Nhìn những vết bầm tím rõ rệt trên lưng cha, cậu vừa đau lòng vừa phẫn nộ:
Mới chỉ vài ngày trôi qua, ký ức về chuyện đó dường như đã nhạt nhòa, lòng cũng không còn gợn sóng.
Lời nói nhẹ nhàng, nhưng áp lực vô hình từ ánh mắt sắc lạnh của quận chúa như dao cắt vào da thịt.
Còn lại
Trần thúc tổ cũng vừa hay có thể đoàn tụ cùng con cháu một thời gian.”
“Trần thúc tổ trong mắt ta chẳng khác nào nửa người thân trong gia đình, giống như nửa vị tổ phụ vậy.
Thế mà đại bá chẳng phân biệt trắng đen, đánh cha thành ra thế này?”
Lời khen khéo léo, lại xen lẫn chút tình cảm thân thiết, khiến lòng người ấm áp.
“Vậy chuyện này giao cho Trần Trường Sử phụ trách.”
Việc khai thác quặng sắt để luyện thành tinh thiết và khai thác bạc để đúc thành thỏi đều là những công việc quan trọng bậc nhất.
“Đại bá con đã già rồi, còn đại đường ca thì chẳng có năng lực gì.
Ta làm gia chủ là thích hợp nhất.”
Trần Trường Sử không khỏi thấy hài lòng, khẽ ho một tiếng, nghiêm nghị đáp:
Thang Hiển Trung vội vã xua tay:
Thang Hiển Trung đau đến mức phải hít mấy hơi sâu, nhưng lại cười toe toét, cố nén cơn đau:
Thang Hiển Trung quay đầu liếc nhìn con trai, dù đau đớn cũng không quên nhếch mép cười khinh thường:
“Sau này, ta sẽ là thuộc hạ trung thành nhất của quận chúa, dốc hết sức mình làm việc cho nàng.
“Cha à, đại bá thật sự ra tay quá nặng rồi.”
Trần Trác trầm ngâm một lát rồi nói:
Chương 112: Đầu Hàng
Trần Trường Sử
“Các huyện đều cần xây dựng kho lương Thái Bình để tích trữ lương thực.
Thu mua và tích trữ lương thực là việc lớn, nhất định phải tìm người thực sự đáng tin.
“Thái hậu họ Trịnh chắc chưa hết hy vọng, vẫn muốn đưa ta vào cung.
Sau này khi làm việc trong huyện nha, phải chăm chỉ làm tròn bổn phận, hầu hạ Châu huyện lệnh cho tốt, tuyệt đối không được lơ là hay coi thường!”
Con cho rằng tộc nhân đều là kẻ ngu ngốc à?”
Số lương thực năm nghìn thạch kia chỉ là “tín vật đầu tiên” của Thang Hiển Trung.
.”
“Quận chúa, thần năm nay đã năm mươi ba tuổi, tuổi tác ngày một cao, mắt mờ tay chậm, thể lực và tinh thần đều chẳng còn như trước.”
Chỉ cần quận chúa không sụp đổ, thì cái ghế gia chủ của ta cũng sẽ vững như bàn thạch.”
“Không chỉ một trận, cả mặt cha cũng bị sưng vù rồi!”
Nhờ đó, hai cha con ít có cơ hội gặp nhau, một năm gặp mặt được ba, bốn lần cũng đã là tốt lắm rồi.
“Tấu chương của Lý tướng quân gửi lên triều đình cũng sắp tới nơi rồi.
Nhắc đến việc nghiêm túc, Giang Thiệu Hoa liền thu lại nụ cười, gật đầu:
Họ đã kinh doanh qua nhiều thế hệ, sở hữu các kênh thu mua lương thực ổn định và đáng tin cậy.”
Khi Trần Trác hỏi riêng về chuyện “Tặng quà của Tiểu công gia họ Trịnh”, Giang Thiệu Hoa mới chợt nhớ ra.
Thang Hiển Trung chẳng hề cảm thấy mất mặt, thản nhiên nói tiếp: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Huống chi, quận chúa lúc này đã gỡ bỏ vẻ ngoài lạnh lùng cao quý thường ngày, nở nụ cười vừa ngọt ngào vừa xinh đẹp, càng khiến người ta khó lòng từ chối. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Quy phục quận chúa thì sao chứ?
“Việc này chưa cần vội, hãy quan sát thêm một thời gian. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ta định để Thang Hiển Trung đảm nhiệm việc thu mua lương thực cho cả quận Nam Dương.”
Lý tướng quân đã đưa ra lựa chọn, hy vọng ngài đừng do dự hay dao động nữa.”
Chỉ có Trần thúc tổ là đáng tin cậy nhất.”
Sau khi giải quyết xong rắc rối ở Tây Ngạc, Giang Thiệu Hoa ra lệnh cho Lý Thiết dẫn binh quay về doanh trại quân Nam Dương.
Điều quan trọng là, quận chúa không muốn dính dáng đến hắn.
“Tây Ngạc đã tuần tra xong, tiếp theo ta nên đến huyện Bác Vọng thôi.
Cảm giác ấy chẳng khác nào vừa thoát khỏi lưỡi hái của tử thần.
“Cha làm vậy tức là hoàn toàn quy phục quận chúa rồi sao?”
Đủ để thấy trên đời này chẳng có nỗi đau nào là không thể vượt qua.
Giang Thiệu Hoa gật đầu đồng ý:
“công tư vẹn toàn.”
“Ngày mai con quay lại huyện nha, thay ta gửi lời với quận chúa: Nếu quận chúa cần mua bao nhiêu lương thực, chỉ cần căn dặn một tiếng, ta – Thang Hiển Trung – sẽ đích thân tới Lưỡng Hồ thu mua và vận chuyển đầy đủ về.”
Trịnh Trân rõ ràng muốn lấy lòng ta, để sau này dễ thuyết phục ta vào kinh.”
Những kẻ lười biếng bất kính như Khâu Điển Thiện thì sớm đã bị quận chúa không chút khách khí mà đuổi thẳng.
Các thuộc quan trong Vương phủ đều là những người tài đức song toàn, cần mẫn tận tâm.”
“Ta không nhận quà, đã lập tức đuổi người đưa lễ về rồi.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.