Đồ Thiên Ký
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 16: Xảy ra dị biến
“Cuồng Phong Linh Xà!”
Tống Thần Mõm từ trong hàng ngũ nhân sỹ bước ra, dáng vẻ khoan thai, khẽ mỉm cười. Lần này, y thấy đông đảo tu sỹ các lộ đều không chịu nổi thói kênh kiệu, tham lam của Gia Linh nữa, bèn lựa thế xuất hiện sao cho gây được sự chú ý và được ủng hộ nhất. Dĩ nhiên trong lời nói của y đều là ôn hòa, tránh chỉ trích. Dù sao bản thân là một tán tu nên mọi việc đối nhân xử thế phải cẩn trọng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một trưởng lão râu dài, có kinh nghiệm hành tẩu nhìn con quái nói.
Hai con hỏa kỳ lân kéo xe hung hãn đứng giữa trận tiền, mắt trợn, miệng há, khí thế hung mãnh khiến tu sy các lộ hoảng hốt lùi ra xa, căm tức nhìn tới.
“Ngươi sợ à? Tiên Gia Kiếm chúng ta được như ngày nay là vì cái gì? Nhường người một bước, người đè đầu cưỡi cổ. Có biết không?”
Mấy trăm đệ tử Tiên Gia Kiếm nhìn nhau ngơ ngác rồi không ai bảo ai, nối gót phi hành theo Song Lân Chiến Xa
“Xác Cuồng Phong Linh Xà này, là của Tiên Gia Kiếm, ngoại môn lùi xa khỏi khu vực”
“Hôm nay, để ta xem nhóc con nhà ngươi có bản lĩnh như thế nào?” Hương Đào cười lên khanh khách, thân hình tuyệt mỹ rung lên khiến những nam nhân hồn bay phách tán.
“Đúng vậy! Lần này nếu không chia đều Cuồng Phong Linh Xà thì không xong đâu!”
Gia Linh im lặng, trong lòng nàng hiện nay cũng đang tính toán không thôi. Hít một hơi sâu, Gia Linh mở to hai mắt, thần thức đột nhiên trải rộng, phóng về phía rừng Tử Trúc. Nàng ta quyết làm liều một phen.
“Đệ tử Điện Quỳnh Hư, bày trận!”
“Đệ tử Từ Gia xin thất lễ!” Từ Hạo nhún người một cái đã ở trên lưng phượng hoàng, trực tiếp chỉ huy toàn bộ đệ tử của Từ Gia, tham gia vào liên quân chống lại Tiên Gia Kiếm.
Ngay lúc này, khi hai bên chiến tuyến chuẩn bị lao vào nhau để quyết một trận sống mái thì từ dưới đất vang lên một tiếng rống khủng kh·iếp khiến toàn bộ không gian như rung lên dữ đội. Những tu sỹ có tu vi thấp kém liền ôm đầu đau đớn. Một vài người bị tiếng rống khiến cho thất khiếu đổ máu, rơi xuống từ trên cao như diều đứt dây.
Đôi kỳ lân mắt rực đỏ, gầm lên dữ dội, toàn thân bạo phát sát khí ngập trời, khiến cho những tu sỹ cảnh giới thấp hồn bay phách tán.
Chỉ một thoáng, hàng ngàn tu sỹ đã tiếp cận rừng Tử Trúc. Cả một khu rừng rộng lớn b·ị đ·ánh thành bình địa, tan hoang không chịu nổi. Những cây cổ thụ hàng trăm năm bị đốt đen sì, nằm im lìm dưới mặt đất, những ngọn khói vẫn còn tản mát bốc lên cao, đu đưa theo gió.
Hàng ngàn người ngây ngốc nhìn cảnh tượng phía dưới, một con rắn khổng lồ trải thân mình dưới đất cháy đen. Cái đầu khổng lồ vắt qua một tảng đá. Miệng con rắn há to, lộ chiếc lưỡi dài ngoằng, nhợt nhạt.
“Tất cả chúng ta ở đây cùng liên thủ, ta không tin Tiên Gia Kiếm chiếm thế thượng phong!”
“Hoành Sơn Kiếm Phái, tất cả ứng chiến!”
Sau khi Mộng Hương Đào của Điện Quỳnh Hư cùng các đệ tử bày trận, những phái khác đồng loạt thủ thế. Tất cả đều hướng về phía trận doanh của Tiên Gia Kiếm.
“Thanh Sơn Phái, bày trận!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tiểu thư tính sao?” một trưởng lão sột ruột, quay hướng Gia Linh, dò hỏi.
“Long Hổ Môn, lên!”
Hương Đào lắc nhẹ thân hình kiều diễm khiến đôi đào tiên rung rinh rồi thướt tha bay giữa không trung, thẳng về phía những nữ đệ tử Điện Quỳnh Hư đang tạo thành một trận pháp giữa trời.
Vị đường chủ khác quắc mắt nhìn đồng môn.
“Chắc hẳn là vị Thánh Đế kia đã đ·ánh c·hết con quái này. Vị này chắc đã trở vào trong Hoàng Ma Sơn. Với tu vi của chúng ta hiện tại, đi sâu vào bên trong không khác gì tìm c·hết.”
“Đúng! Đúng!”
“Đi! Sợ quái gì chứ!”
Lệnh truyền ra, toàn bộ đệ tử Tiên Gia Kiếm khí thế trùng thiên, đồng loạt thủ thế, tế ra bảo khí, sẵn sàng một trận sống mái.
Những tiếng xì xầm to nhỏ vang lên của các tu sỹ. Họ nhìn nhau rồi nhìn theo bóng dáng đoàn người Tiên Gia Kiếm, trong lòng đắn đo.
“Gia Linh tiểu thư, lần này quá quắt lắm rồi!”
Những tiếng hô ngập không gian, hàng ngàn người ào ạt phá không bay tới rừng Tử Trúc.
“Đi thôi!”
“Rống!”
“Hừ!” Gia Linh cau mày, từ trong Song Lân Chiến Xa, một vạch kiếm quang bay ra, ngân lên ông ông, rất khí thế.
Tiếng xì xào vang lên khi y vừa bước ra, lên tiếng.
Thật ra thì trong lịch sử Tam Châu cũng có ghi nhận về phượng hoàng và chân long nhưng mà hiện nay thì không có thấy xuất hiện, tất cả đều là lịch sử, đều là truyền thuyết mà thôi.
Chớp mắt trôi qua, Gia Linh thu lại thần thức, xoay người bước lên Song Lân Chiến Xa, dõng dạc hô lớn: “Tiến lên!”
Phượng hoàng và đôi kỳ lân lúc này cũng không còn hung hãn nhìn nhau mà cùng hướng xuống Cuồng Phong Linh Xà, thái độ quan sát vô cùng thận trọng, tựa như đang đối diện với một tồn tại vô cùng khủng bố.
“Cái gì!”
Phượng hoàng chân chính, pháp lực ngang với Chân Tiên, tông môn nào đủ sức để thuần hóa một thần thú như vậy?
Mộng Hương Đào khuôn mặt đỏ găng, mắt đẹp trợn lên, tức giận nói.
Chương 16: Xảy ra dị biến
“Các ngươi muốn tranh. Vậy thì liền bỏ xác ở đây đi!”
Một vị trưởng lão nói.
Cũng giống như chân long, phượng hoàng là giống d·â·m đãng vì thế con rơi con vãi ở khắp nơi, tuy rằng hình dáng có giống với tổ tiên nhưng mà pháp lực lại thua kém rất nhiều bởi thế mới bị các cường giả bắt về.
Một vị trưởng lão tiên phong đạo cốt, ngồi trên một con Toàn Nghê, quát lớn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Gia Linh giật mình, quay xuống phía dưới mặt đất, nơi xác Cuồng Phong Linh Xà nằm đó. Chỉ thấy, lớp vảy ngoài của con quái nứt ra mãnh liệt, phía bên trong, một thứ ánh sáng xanh lét đang hung mãnh chiếu ra ngoài…
Gia Linh nhíu mày nhìn Cuồng Phong Linh Xà. Để g·iết c·hết con quái này, phải là một vị Thánh Đế. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Là con quái nổi tiếng sống dưới chân Thông Thiên Hoàng Ma. Sao nó lại chạy ra tận đây?”
Phượng hoàng đập cánh giữa thinh không, hót lên một tiếng vang cả trời đất. Thật ra thì đây cũng không phải là phượng hoàng chân chính mà là một huyết mạch của thần thú viễn cổ nhưng mà như vậy cũng đủ để ngạo thị quần hùng.
“Đệ tử Tiên Gia Kiếm nghe lệnh, kẻ nào dám tiến tới tranh giành, g·iết không tha”
Lúc này, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Từ Gia và Tống Hy Quang, chờ đợi sự lựa chọn của họ.
“Tiến lên!”
“Phì…phì…!”
“Gia tiểu thư, chắc không muốn gây chiến với toàn bộ các môn phái tu chân Nam Nhân Châu chứ?”
Một tu sỹ trung niên hô lớn.
“Tiểu thư, lùi một bước trời cao biển rộng!”
“Các huynh đệ, xông lên!”
Gia Linh lạnh lùng thông báo.
Nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn việc nối gót mà chạy theo. Sức hấp dẫn của bảo vật quá lớn, tất cả đều muốn có phần trong sự kiện này.
Vị đường chủ hung hãn khi nãy cười lên ha hả, hai tay vung lên, pháp bảo tề ra trước mặt, quang mang đại thịnh.
“Là sao?”
Gia Linh quét mắt nhìn một lượt nhân sỹ xung quanh, tự nhủ rằng có vẻ bọn chúng không còn sợ hãi trước những đe dọa kia nữa.
Một đường chủ đứng bên cạnh khẽ nói.
Một con Cuồng Phong Linh Xà có ý vị như thế nào? Nó tương đương với nguyên liệu Vương cấp. Ai mà không thèm nhỏ rãi cho được. Lần này, không tốn một giọt mồ hôi, lại có thể thu thập một “bảo vật” Vương cấp. Cái này so với trúng số thật sự không khác nhau là mấy.
“Đây! Đây là Cuồng Phong Linh Xà. Nhưng sao nó lại xuất hiện ở đây?”
“Grao!”
Gia Linh dõng dạc quát lên, phất tay một cái, kiếm quang rực rỡ cả một góc trời.
“Tống Thần Mõm đây rồi!”
Lệnh vừa truyền ra, hàng trăm đệ tử Tiên Gia Kiếm đồng loạt bay tới tứ phía xung quanh Cuồng Phong Linh Xà, đằng đằng sát khí, thủ hộ xung quanh. Một đường chủ trẻ tuổi quát lớn: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau lời nói của y, hàng ngàn tu sỹ các lộ hò reo ầm ĩ, chiêng trống khua loạn, pháp bảo bay múa, quyết tâm không nhường đường.
Thời gian cứ thế trôi đi, rừng Tử Trúc là một mảnh yên ắng lạ thường. Gia Linh cùng các môn đệ Tiên Gia Kiếm và tu sỹ các lộ mỏi mắt chờ đợi phản hồi.
“Cuồng Phong Linh Xà còn nguyên ở đây, chứng tỏ vị Thánh Đế đó không cần đến nguyên liệu từ nó. Chắc hẳn là thứ bên trong kia mới thật sự hấp dẫn vị ấy. Truyền lệnh, Tiên Gia Kiếm chiếm lấy xác Cuồng Phong Linh Xà. Ngoại môn tranh giành, g·iết không tha!”
“Tiến lên sao? Còn vị Thánh Đế ở đó?”
“Ngươi…!” vị kia tức giận, nhưng lời hắn nói không phải không có lý.
“Tiểu thư! Cuồng Phong Linh Xà này, thực lực ngang với một Thánh Vương Thiên Giai, lãnh thổ của nó là dưới chân dãy Hoàng Ma Sơn. Xưa nay chưa bao giờ nghe con quái chạy tận ra ngoài này. Chắc hẳn phía bên trong phát sinh sự tình nên nó mới bò ra”
“Tiên Gia Kiếm làm trò gì vậy?”
“Sảng khoái!”
Dù khó chịu khi phải đứng trong trận doanh cùng Điện Quỳnh Hư nhưng mà như vậy còn có miếng mà chia nhau…
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.