Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 92: Lê Thế Huy.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 92: Lê Thế Huy.


“Đại ca, tôi thề tuyệt đối trung thành với tổ chức cả đời làm trâu làm ngựa, hiện tại buông tha được không?”

Đến lúc đó với năng lực nâng năm trăm cân của mình biết đâu lại được vào bộ đội đặc chủng cái gì, sau này theo sức mạnh tăng trưởng làm tá làm tướng cũng không phải không thể được.

Bùi Kiên chưa kịp nói xong thì bị đạp cái lăn vài vòng, khi dừng lại hắn nằm sõng soài trên đất dạng thân chữ ngũ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bỏ mặc hai tên kia đang chụm đầu lại thảo luận nhóm Nguyễn Lập đi lên xe về Kinh trước, chuyện hôm nay tạm chấp nhận được để báo cáo với mẹ rồi!

“Vâng!”

Bùi Kiên: “Ô__Ô”

Bảo Ngọc đi vào xe ngồi một mình không biết nghĩ cái gì, có lẽ trải đời chưa nhiều không chịu được cảnh máu me, những còn lại đứng tại chỗ nhìn Bùi Kiên ngất nằm tại đó.

Giật mình nhận ra giọng ông sếp của ông sếp mà bản thân được mời rượu đúng một lần, anh tài xế làm lành:

Đánh giá cuộc điện thoại xong xuôi, tài xế bật nhạc vinahay lên nghe mong giải tỏa tâm trạng, anh ta cũng chỉ đi làm kiếm tiền thôi mà mệt mỏi về tâm linh quá!

Bằng sức của người bình thường, Lê Thế Huy đi lên từ sĩ quan thiếu úy, mặc dù không trải qua thời kỳ giải phóng dân tộc, nhưng trong suốt mười năm c·hiến t·ranh biên giới phía bắc nghe nói ông ấy chưa từng lui về tuyến sau một bước, thậm chí từng một mình tiêu diệt một đại đội của giặc Viêm.

Cả bầu trời với Bùi Kiên hiện tại thu trọn lại trong năm mét vuông đất, chỗ này phải hẳn là nơi chôn của hắn?

“Hả.” x2

Lập tức anh ta giật tai phone ném xuống sàn, dừng xe, tắt máy, mở cửa, đi ra ngoài gãi đầu ngó ngó cái đầu xe rồi quay đầu chạy thẳng.

“MÀY LÀ THẰNG NÀO?”

Cứ thế từ trong rừng thây biển máu Thế Huy g·iết ra tới quân hàm đại tá trong mười năm, cũng vì đó mà trả giá đôi chân không thể tiếp tục ra chiến trường.

“HAHAHA.”

Theo đánh giá của Nguyễn Lập, tên này ít nhất cũng đạt đẳng cấp võ đạo đại sư.

Đoàn xe đi thẳng xuống hầm để xe, cái nơi mà hôm hai Phan Đình Cường phake chạm mặt.

Sau năm phút không thấy kẻ nào đó tự lành lại như hồi ở bệnh viện, Nguyễn Lập thất vọng lên tiếng:

Thấy Nguyễn Lập đi xuống, Bùi Kiên chạy đến quỳ hai đầu gối rê hai đường thẳng trên đất, hắn nói:

Đầu dây bên kia im lặng hai giây, dường như bên đó tâm trạng cũng không tốt lành lắm, chỉ thấy người ta giọng nghiêm trọng nói trong điện thoại:

“Tôi đây?”

Lê Thế Huy vốn được em trai lo đường ăn học rồi về làm chính trị.

“Vậy đúng rồi, vận dụng trí não đi, khi nào nghĩ ra đáp án thì báo lại cho tôi duyệt xem đúng không.”

Tất cả chào kiểu nhà binh, riêng ba kẻ binh nhì còn chưa tới thì chào bằng “bác”.

Bảo Ngọc đứng bên cạnh nhìn với vẻ không đành lòng, Nhật Phi thì hả hê thứ c·h·ó không mọc được ngà voi, Đình Cường đứng ngoái mũi, mười hai người nhân viên tình báo đứng mặt nghiêm túc không thể hiện gì.

Dù có c·hết bố mày cũng phải kéo theo một thằng nửa thằng chôn cùng, một lũ c·h·ó lợn!

Hả, xe hỏng à?

Nguyễn Lập chỉ đơn giản cầm chân Bùi Kiên vung người đập hắn xuống đất.

“AAAAAAhhhhhhhh…. Hự!”

Nguyễn Lập nghe nói ông này còn là người dẫn đường cho mẹ nàng, khi bà ấy còn trẻ ra ngoài trải đời giống nàng bây giờ.

Bùi Kiên buông chuột, nếu thật sự đây là game nhập vai hắn chính thức buông chuột.

“Tôi rất khỏe còn anh chưa chắc đã khỏe đâu! Nói cho anh biết một tin vui! Hiện tại trên xe của anh có phần tử phạm tội cực kỳ nghiêm trọng, đích thân tổng giám đốc vừa gọi cho tôi! Trên người khách kia có bom, có thể nổ tung cái…”

Chiến công của Thế Huy lớn đến nỗi phải chuyển vào tổng cục an ninh đặc biệt nhằm tăng hàm vượt mức, cũng chỉ ở tổng cục này mới được tăng từ thiếu úy lên đại tá trong mười năm như vậy.

“Nói vậy ý thế nào?”

Bùi Kiên: (Ngất).

Đời sau của những thành viên này dần sẽ thành chi thứ, không hiếm lạ khi họ hàng xa quá trở thành người dưng, cũng bởi vì trong một thế hệ có người không kế thừa sức mạnh, đồng nghĩa với đời sau của người đó cũng rất khó xuất hiện kẻ khác kế thừa sức mạnh được nữa.

“Cháu đi theo bác, cha cháu muốn gặp riêng cháu!”

Bỏ qua đau đớn, bản năng cầu sinh của hắn trỗi dậy đập c·hết cái nết kệ mọe đời, Bùi kiên bật dậy quỳ xuống cầu xin, mong rằng câu giờ sau đó tính tiếp:

Khái trá quá mức làm Bùi Kiên cười hẳn ra tiếng.

Trả lời đầy tôn kính, Nguyễn Lập tiến tới báo cáo công tác nhiệm vụ lần này.

Bỗng dưng xe dừng lại, người tài xe đi ra phía trước ngó ngó.

“Kịch kình kịch kình kịch… uầy nhạc hay thế nhờ…”

---

RUN!

Thời thế thay đổi, các gia tộc đồng nhất ý kiến rằng dòng họ siêu phàm không được can thiệp chính trị Đại Nam nữa, vậy là Thế Huy chuyển sang làm quân nhân.

Hiện tại phụ tá mẹ nàng với đôi chân giả được dòng họ Cao chế tạo đặc biệt để trân trọng, nếu không nhấc ống quần lên thì không phát hiện chân giả được.

Ngồi trên xe Bùi Kiên cảm thấy khoái trá, cái thông tin này đi tìm công an bán cho họ có khi thật được bốn trăm triệu! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đầu dây bên kia giọng càng nghiêm trọng hơn:

Chạy một cái gọi là biệt tích.

Lần này Bùi Kiên không chịu trận nữa, sau khi đạt được câu trả lời “không thể dùng cầu sinh” từ hệ thống, con hung thú nơi sâu thẳm trong ý chí hắn trỗi dậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Cầm máu cho hắn rồi đưa về Kinh Đô.”

Đang few theo điệu nhạc thì điện thoại lại reo, bực mình anh ta rống lên:

“Quản lý taxi khu vực Vĩ Văn công ty ML đây! Nghe ra chưa?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Rõ!” X12

Đình Cường dừng ngoáy mũi hỏi:

Hồ Nhật Phi chưa hiểu lắm về tình tiết ngày hôm nay mở miệng hỏi:

“…”

Trở lại với hiện thực, Nguyễn Lập nghe thấy Thế Huy mở lời:

Nà ní?

“Cậu hôm nay làm vậy nhằm mục đích gì? Cuối cùng có moi ra được thông tin sư phụ cùng truyền thừa của hắn đâu?”

Nguyễn Lập mỉm cười nhìn hai anh ngố không thèm trả lời mà hỏi lại:

Lê Thế Huy là anh cả của chủ nhà dự bị dòng họ Lê hiện tại, bản thân sinh ra không kế thừa sức mạnh dị biệt của dòng họ nên chuyển sang phấn đấu trong quân ngũ, mặc dù vậy, cái hàm thiếu tướng cũng nói lên năng lực của ông ấy.

“Các cậu theo tôi vì điều gì?”

Trả lời hắn lại là “Pằng” trúng vai phải.

“ALO?”

Ngày hôm nay, lần thứ hai, Bùi Kiên muốn khóc!

Nguyễn Lập nhìn cấp dưới đã lần thứ hai phải khiêng Bùi Kiên trong ngày, nàng mở miệng tiếng ồm ồm:

Chương 92: Lê Thế Huy.

Ở đây trừ Bảo Ngọc, Nhật Phi, Đình Cường thì tất cả đều có quân hàm trong q·uân đ·ội, Nguyễn Lập dù trẻ cũng đã thiếu tá.

“Không tính thất bại, cũng không tính thành công!”

Đứng ở giữa Bùi Kiên cảm thấy khổ sở.

Thấy Nguyễn Lập khuôn mặt không biểu cảm rút s·ú·n·g ra, Bùi Kiên không quan tâm kệ mọe đời nằm im đó, kế hoạch chạy chốn gì bây giờ cũng vô ích, c·hết cái xong chuyện.

Ấu shệt! Hâu ly xít!

“Liệu đây có thể coi như thất bại không?”

Cái rắm c·h·ó tác dụng đều không có!

Hai tiếng sau tại viện nghiên cứu Lạc Hồng, bên dưới mặt đất bệnh viện quân y 108 Kinh Đô.

Bùi Kiên: (Ô_Ô).

“Đại ca, tôi xin gia nhập Rings! Hiện tại giảng hòa đu…”

Đa phần các dòng họ có con em không kế thừa sức mạnh đều chuyển ra làm doanh nhân, hoặc vào q·uân đ·ội, hoặc làm nghề khác.

Một phút trước khi tài xế dừng xe.

---

“Pằng” viên đ·ạ·n trúng vai trái.

Bùi Kiên chưa kịp định thần xem có chuyện gì thì người tài xế đã bỏ xe ven đường chạy một mạch đi tít đằng xa, xa một cái gọi là biệt tích để nguyên chiếc xe nằm đó và Bùi Kiên ngơ ngẩn bên trong.

Bởi vì trong ngành đặc biệt nên thăng hàm không theo lẽ thường mà theo chiến công, cứ có công là tăng, vậy mới biết Nguyễn Lập trong một năm ra đời trải nghiệm của mình cũng không phải công cốc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nói xong Nhật Phi cảm thấy thiếu ý liền chêm vào:

Nổ tung cái gì tài xế không quan tâm.

Nguyễn Lập nhớ tới sự tích của ông này mà khâm phục trong lòng.

Bằng sự hoang dã chưa từng có trong cuộc đời, Bùi Kiên bỏ qua được đau đớn bật dậy nhảy cao tới hai mét đá thẳng vào mặt Nguyễn Lập, trong miệng Bùi Kiên gào thét đầy khí thế khi trên không trung:

Với lại tên Bùi Kiên này cũng không phải người bình thường, nếu là người thường thì đ·ã c·hết bởi cú đá của Đình Cường tối qua rồi.

“Học hỏi!” x2

Thật ra v·ết t·hương như này bình thường thôi, những người ở đây trừ Bảo Ngọc ra, tất cả đều từng vì đất nước này chảy qua máu đỏ nên cảm thấy không có gì đặc biệt.

“Ồ em không nhận ra giọng anh zai, dạo này anh zai khỏe không?”

Bùi kiên cũng lao ra xe chạy một mạch, vừa chạy được năm mươi mét thì bị một chiếc xe chặn đường, rất nhanh ba chiếc xe khác quây ba hướng còn lại.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 92: Lê Thế Huy.