Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 63: Who are you?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 63: Who are you?


Không khí có chút ít kinh dị.

Ở một nơi khác, cũng đang diễn cảnh gia đình.

“Nhìn cái gì? Đi làm việc đi!”

“Bốp, bốp, bốp!” Những ba cái bốp.

Tốt rồi! Tất cả đều tốt!

“Mẹ này, mẹ đặt mật thám trong người của con hả? Quản lý chặt như vậy à? Không thể cho con chút riêng tư sao?”

“Đúng là loạn!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trần Hồng Tuấn: (-____-).


Ô, sao lại là hai người?

“Tất cả đã ổn định! Khoảng vài tiếng nữa sẽ tỉnh!”

Đình cường: (-____-) x2.

“Mẹ, mẹ tạo hình này là ý gì?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nghĩ thì vậy, tất nhiên không thể nói ra vậy. Ông ta bước qua chỗ ngoặt hành lang lộ mặt quát lớn làm hai cô y tá thực tập giật bắn mình.

Cao thấp càng lộ rõ.

Mà lần này thật là thần phật!

Quát mắng xong tay phó khoa đứng cạnh biểu cảm quái dị, Hồng Tuấn lên đường về phòng làm việc, hi vọng dựa vào mối quan hệ để tìm người.

Hắn bừng tỉnh ra nhiều điều.

Văn Củ rơi nước mắt, có lẽ từ khi bắt đầu đi học, có lẽ ngay từ tháng đầu tiên đã xin vượt mức gấp đôi. Cũng có thể khoảng thời gian sau, Văn Củ không nhớ rõ bao lâu cha mình chưa gọi như vậy.

“Cảm ơn, cảm ơn bác sĩ! Đội ơn bác sĩ, làm trâu làm ngựa không thể báo đáp hết ân này! Huhu…!”

“Đúng!”

“Vâng, vâng!”x2

Con trai của ta?

Phi, thứ đàn bà thấp hèn!

Nói đến, hắn rất hài lòng về tác phong tổ phản ứng nhanh. Quả nhiên là phản ứng nhanh, treo cờ hỏa tốc đi một mạch từ Vĩ Văn lên quân khu chỉ chưa đầy một tiếng.

Không sai! Sai ở đâu ta? Sao cứ cảm giác không đúng!

Đình Cường đi tới tầng hầm nơi đang chăm sóc Bùi Kiên.

Chương 63: Who are you?

“Đi về nơi làm việc, có muốn được đánh giá thực tập nữa không?

Đây là khoảng thời gian của gia đình!

Nhưng khi đang trên đường xuống bậc thang, Đình Cường thấy bóng người đi đến từ xa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Quân khu kinh đô, trước cổng bệnh viện quân y đầu ngành.

Cường fake 2 lên tiếng nhõng nhẽo.

….

Khụ khụ!

Không có hiệu quả.

“Con đang làm nhiệm vụ không về được!”

Hồng Tuấn đi lên từ nhân viên quèn, mặc dù xuất thân cũng gọi là có gia thế, nhưng từ nhỏ trong nhà đã thả rông ông ta như vậy. Mặc dù vậy, đến khi lên tới phó khoa cũng biết đến cái gì gọi là quyền thế. Năm nào chẳng có một tốp thực tập sinh, năm nào trong tốp đó chẳng có một hai cô kiểu thế này. Vì biên chế, vì này nọ sẵn sàng chịu cái lỗ.

Hết sách vở, Cường fake 2 đành phải dọa dẫm hời dỗi.

Thật!

Có kinh nghiệm, trải nghiệm và kiến thức khi trưởng thành học được. Cường fake 1 bĩu môi không thèm ngó ngàng trả lời bước tới cánh cửa sắt. Cường fake 2 càng hờn càng dỗi vừa đi vừa giẫm chân vừa xị mặt.

“A Di Đà Phật!”

Nhìn đoàn người Văn Củ đi vào phòng bệnh thăm ông Năm. Hồng Tuấn vẫn lan man hình ảnh thần tăng tung chưởng cứu người. Nghĩ nghĩ một hồi, thế quái nào ông ta cũng chắp tay niệm một tiếng phật hiệu.

“Thật! Bên tớ cũng vậy! Có khi phải tìm bull khác, bull này hết đát rồi!”

“Mỗi tội cái mặt này hơi ẩu nha!”

Good!

“A A A, ai là người của con? Mấy cái cục, mấy cái vụ toàn là người của ta! Hiểu không? Người ta tự mật báo, ta không cần làm gì cả!”

Nếu được hãy vấy bẩn ta! Đừng làm hại đến thần tăng của ta!

Ai về việc nấy, tiếng xì xào bàn tán đến ngày hôm sau không ngừng nghỉ được. Các bác sĩ đưa ông Năm đi chụp chiếu lại một lần, vừa nãy chỉ là kiểm tra thông thường thôi.

Bước qua cửa, trong giây tiếp theo người phía trước hoán đổi thành phụ nữ thành thục ba mươi xinh đẹp. Bản nâng cấp của Huyền Trân công chúa 2.0, mang trong mình nét phụ nữ trưởng thành. Phải năm giây sau đó, Huyền Trân 1.0 tuổi như mười tám mới từ cánh cửa bước ra.

“Ừhm!”

Nhưng nguyên tắc của ông ta rất sắc, sắc như con dao vợ cầm ở nhà. Thế nên thính đến tự động bị chẻ làm đôi hết.

“Tao ngứa mắt đứa nào đấy cả sáng nay cứ hở ra là nhìn con tao thèm thuồng!”

Không phải ai khác!

Ông Năm nhìn đứa con chỉ bị thâm tím không bị gì nặng làm u uất trong lòng cũng được giải tỏa. Mặc dù hôn mê, nhưng ông vẫn đau đáu việc con trai có bị sao không sau khi mình ngất.

“Thằng nhãi con giám dình mò con bà à!”

Quan trọng là nguyên tắc có linh hoạt hay nó cứng ngắc mà thôi!

“Vâng!”

Hắn thấy gì?

“Ngu! Biết ngu ở đâu chưa?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Văn Củ thấy cha mở mắt, nỗi lòng hai ngày nay được giải tỏa. Thấy cha khó khăn đưa tay lên, hắn vội ôm lấy tay cha.

Đuổi đi hai cô em ngọt nước, Hồng Tuấn than thở một mình. Loạn thật, cái xã hội này không biết đâu mà lần, nhìn hai em gái kia thì biết.

“Hihihihi!” X2

“Tao bảo được là được! Cút về!”

Cường fake 1 mở giọng nữ trong trẻo pha đanh đá.

Đợt này thăng cấp cho lãnh đạo đội này. Nghe nhiều lần về thành tích đi nhanh về nhanh rồi, đáng giá bồi dưỡng thêm.

Ồ, nghĩ ra!

Thần tăng công lực như vậy! Pháp lực vô biên như vậy! Không là thần phật thì là gì!

Nghe vậy, tư duy linh hoạt giúp Cường fake 2 hiểu ra chuyện gì. Hắn nheo mắt lại chất vấn:

Bước vào trong bệnh viện, khi ống kính lia qua cây cột xi măng vuông, nhân lúc không ai để ý, Phan Đình Hùng chớp mắt biến thành Phan Đình Cường chỉ trong một giây.

Ông ta chưa kịp định thần suy nghĩ, thì tất cả mọi người trong phòng cùng ùa đến chen lấn cạnh cửa sổ để xem.

Đứng trước cửa phòng bệnh cùng phó khoa, Hồng Tuấn tránh né cái quỳ này. Người ta cũng kích động mà r·ối l·oạn không biết ân nhân là ai mà thôi. Cũng giống như nhiều người, rõ ràng bác sĩ cứu giúp vẫn có thể cảm ơn thần phật.

“Thần tăng? A?”

Cao thủ hơn cả Huyền Trân nào đó.

Trần Hồng Tuấn vừa đi vừa quát nạt thúc d·ụ·c nhân viên, sau một lúc mới tới trước phòng bệnh.

“Nếu xin được số của thần tăng thì tốt biết mấy, nhìn thân thể đó! Chậc chậc, uhmmmm…”

Thật sự là Tuấn không nhịn được mà nghĩ vẩn vơ, nghĩ cay cho nhiều anh em.


“Hihihihi!” x2.

Mở cửa.

Không phải lúc để hỏi!

Nhìn ông già đưa tay vỗ gáy mình ba cái. Cường cảm nhận đúng là lực đạo này, giọng nói này, cử chỉ biểu cảm thần thái phong cách ăn mặc này.

Nhìn thấy sự lo lắng lẫn vui mừng trong ánh mắt con trai. Ông Năm thỏa mãn cười mở miệng thì thào:

“Không sao! Tối tắt đèn đi thành good boy hết!”

“Thằng bull của tớ dạo này chán lắm! Chưa vét máng trát xi tí gì cứ hùng hục đòi thông cống, tắt hết cả nứng!”

Nhìn Phan Đình Cường cúi mặt bước lên xe cun cút, Phan Đình Hùng nhếch mép cười duyên dáng.

“Con trai của ta!”

Nhìn hai cha con cầm tay nhau nước mắt rơi trong đầm ấm, Hồng Tuấn đóng cửa lại.

Nhiều khi người ta nhìn vào sự thành công mà quên đi quá trình không sạch.

Trở lại chủ đề chính, Hồng Tuấn nhíu mày nghĩ lại vừa nghĩ cái gì. Nhiều người cũng sẽ như vậy, bị việc khác làm mất tập trung, rồi cái chuyện cần làm thì quên béng mất.

“Con không biết!!!”

Rõ ràng gia đình Văn Củ biết thần tăng là ai, thần tăng cũng nói là duyên phận nhân quả, thế mà mải ảo tưởng ước mơ thửa thiếu thời không nghĩ ra việc này. Bây giờ đang trên đường tới phòng bệnh, hai cô kia là gia vị trên đường mà thôi.

Mẹ con Văn Củ quỳ xuống khóc lóc cảm ơn, Văn Siêu và ông Nhân vừa hay tin tới cũng vui mừng.

“Tối nay hai đứa mình lên tw tìm đi! Đăng ở mấy hội tìm fwb kiểu gì chẳng có!”

Không còn gì để xem nữa cả!

Nghe đích thân giám đốc bệnh viện thông báo một câu mong đợi bấy lâu. Bà Cải mừng tí thì ngất xỉu, Văn Củ vội vàng đỡ lấy.

“Bốp bốp bốp!” Lại ba cái bốp.

Nhìn có vẻ quen quen?

Một Phan Đình Cường.

“Hừ, năm nay mẹ với bà với cụ với kỵ với cụ tổ với cụ tổ tổ ăn tết với nhau đi! CON ĐI DU LỊCH!”

Mà mấy cái cô thực tập kia, sau này ra trường công việc đàng hoàng rồi lấy chồng xong ai biết. Bản thân Tuấn được mời cưới mấy lần. Có lần biết tiểu sử cô dâu, lúc bắt tay chú rể cũng ái ngại.

“Con gái, nói một chút tình hình chi tiết! Thật chi tiết vào!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Người nào đó cũng từng bị trải qua như vậy. Cái ngành tình báo này là truyền thống gia tộc mấy ngàn năm. Chuyện này thế hệ nào cũng phải trải qua thôi.

“Cút về mà suy nghĩ!”

Đừng có cãi, thằng nào cũng thế cả!

Hồng Tuấn bị ngu!

“Bọn đàn ông toàn bọn đểu giả, chắc là có con khác thôi! Có mới nới cũ mà, tớ lạ cái gì?”

Cũng cảm giác trưởng thành lên một đoạn.

Chạy vội tới cửa sổ trong khi mọi người đang sững sỡ, Hồng Tuấn thấy hai bóng người v·út qua tường rào phía sau bệnh viện.

Câu chuyện đang hấp dẫn thì đừng có lôi idol của tôi vào được hay không?

Họ đi đến gần nhau trong khoảng không gian như bãi để xe ngầm. Chỗ này là khoảng vùng đệm trước khi vào căn cứ chính. Một vùng u tối, ánh sáng mờ, nhiều cột vuông xen kẽ.

Trần Hồng Tuấn lửa nóng được nhen nhóm, vì ai đó muốn vấy bẩn thần tượng mà ỉu xìu không vui.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 63: Who are you?