Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 60: Đấm trả giờ này có c·h·ế·t người không?
“Cậu thanh niên, bỏ dao xuống không nên manh động!”
Mà cái này không quan trọng! Tình yêu đã về tới đích là được rồi!
Đấm một cái có c·hết người luôn không?
Trái tim đập bùng bùng truyền đến như tiếng trống, tại đó như cô đặc cái gì gây cấn cấn nặng nề.
Thiếu vắng bóng người nào đó, đến hiện tại não bộ của Bùi Kiên mới có thể online. Khó chịu lại nhìn thêm một lượt, bỏ qua những người khác, Bùi Kiên trợn mắt nhìn vào Cường.
Những dòng khí lãng mạnh mẽ như gió lốc tỏa ra, đẩy lui tất cả ngã ngửa. Bùi Kiên đứng dậy đưa tay kết ấn, ấn pháp của tu la trùng sinh nộ đạo, tầng thứ trúc cơ mới bắt đầu có thể thi triển.
“Cậu thanh niên, tỉnh *Bốp* tỉnh lại!”
Bên dưới đài vu quy tiếng hô vang không ngừng. Bùi Kiên mỉm cười hạnh phúc đưa mặt gần tới, không quên chu mỏ dài ra, như thể hiện rằng hắn sốt ruột không thể chờ đợi.
Để chứng minh cho người ta thấy mình thật sự cứu người, Bùi Kiên hừ lạnh rút ra con dao gọt hoa quả mượn chỗ bà Loan, thấy vậy mọi người bị hù dọa không nhẹ.
Bách diện tôn trong vai Lý Na cũng cam chịu. Biết ngay vác cái mặt này ra đường kiểu gi cũng sẽ xảy ra chuyện.
“Gọi cảnh sát, mau gọi cảnh sát, ở đây có hung khí!”
“Nói ông đấy, muốn ăn đấm không? Cút ra tôi muốn cứu người!”
Đan điền gây dựng!
“CÓzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzz.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ồ, tất cả hạ thấp chiều cao?
Lúc này Cường trong vai trợ lý hỗ trợ nhìn đến cũng cay con mắt. Dù đây là mục tiêu theo dõi cũng không thể cưỡng lại được tiến lên.
Mặt ếch chảy nước dãi nhìn quá ghê tởm!
Bùi Kiên giận, lại là đuổi như đuổi c·h·ó. Vậy là câu gây sự của hắn lúc trước dành cho Cường, giờ chuyển qua cho Tuấn.
Người đẹp thì đẹp thật, như trong tranh bước ra, nhưng si mê đến mức này liệu có phải hơi quá hay không?
… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mọi người thấy Bùi Kiên đưa tay rút con dao ra, vứt qua một bên.
“Ting, ký chủ nguy hiểm tới tính mạng! Có cầu sinh hay không?”
Nhìn người con gái xinh đẹp, mảnh khảnh, dịu dàng. Bùi Kiên thấy sự ôn nhu từ trong mắt đối phương.
“Hôn đê! Hôn đê! Hôn đê!”
Bùi Kiên trố mắt nhìn đoàn bác sĩ đang đến gần.
Bỗng…
“Đồ khốn! Cô dâu của tao!”
Linh lực này vòng qua toàn thân gột rửa thân thể phàm nhân của Bùi Kiên, v·ết t·hương tróc vẩy rơi xuống, gân guốc cơ bắp gồ lên. Mỡ ở bụng, ở ngực, ở tay chân bị thiêu đốt chuyển hóa mà xẹp xuống lộ ra cơ bắp thuần túy.
“AAA đau, đau, đau!” Tiếng Bùi Kiên kêu rên.
Bởi vì người ta cao gần mét tám. Bùi Kiên đi giày tăng chiều cao gần mười cm cũng chỉ tới cái mũi người ta.
Bị ăn thêm một cái tát, lúc này này Bùi Kiên mới tỉnh, hắn căm tức nhìn Hồng Tuấn.
Mặc dù Bùi Kiên không hiểu nguyên lý của các biến đổi thân thể hiện tại, nhưng thông qua kiến thức tu chân Bùi Kiên hiểu được:
Giám đốc bệnh viện là cái thá gì trong tình huống này? Bùi Kiên không quan tâm. Hắn nhìn vào cô gái mặc bộ công sở trắng không thể rời mắt. Thân hình vẫn giữ nguyên tư thế cầm cái nắm cửa như vậy.
“VẠN CỔ TRƯỜNG TỒN BẤT ĐỘNG KIM CƯƠNG ẤN.”
Mọi người xúm lại c·ấp c·ứu, có kẻ chạy đi lấy cáng cứu thương.
Trách không được!
Chương 60: Đấm trả giờ này có c·h·ế·t người không?
Cô dâu của hắn cũng hạnh phúc đưa mặt tới gần.
Nói xong nhìn một vòng đầy khó chịu, đến khi nhìn đến cô gái kia Bùi Kiên lại ngây ngô cười hê hê, nhìn đến không chỉ lý la, ở đây ai cũng khó chịu.
“Em, bình bĩnh lại em, bĩnh tĩnh!”
Thở dài trong lòng, Bách diện tôn mở miệng xin phép đi ra ngoài một chút.
Quá đẹp!
“Này cậu thanh niên, ra đường ăn nói phải cận thận, họa trong miệng mà ra.”
Thất sách!
Trần Hồng Tuấn đi tới gần thanh niên trước mặt nhìn cẩn thận đánh giá.
Bùi Kiên hạnh phúc nhìn lên cô gái kiều diễm trong bộ đồ áo cưới.
Bỏ qua những tiếng “Ô?” “A?” từ ngoại giới, Bùi Kiên cảm thấy trong đầu mình có thứ gì đông kết, cảm nhận về thế giới rất khác biệt khó miêu tả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cùng lúc đó, Bùi Kiên dần cảm nhận được khác lạ. Ở đây có hai người khí huyết dâng trào mạnh mẽ hơn người thường. Giác quan của hiện tại cho hắn biết tiếng tim đập to rõ từ phía trước, cùng chiến ý như có như không của tên thanh niên đấm hắn.
“…”
Linh hạch hình thành!
Năng lực ở đây là nhiều mặt, cũng không chỉ khám chữa bệnh như vậy.
Như thế Bùi Kiên cũng không tỉnh, bị tát một cái không hiểu kiểu gì hắn lại cười tủm tỉm hạnh phúc! Mọi người càng khó hiểu.
Trong lòng anh ta, hiện tại thủ trưởng không cần biết là nam là nữ, tóm lại là thần tượng.
“Thằng này muốn ăn đấm phải không? Ý gì?”
Hồng Tuấn không biết chuyện, còn sợ chuyên viên đánh giá bệnh viện kém năng lực.
Mọi người nhốn nháo, đoàn bác sĩ lui lại ba bước không giám ở gần. Văn Siêu không hổ danh nghiện lương thiện tiến lên ba bước khuyên ngăn.
Sau gần một phút, cơ thể Bùi Kiên từ từ hạ xuống, v·ết t·hương ở ngực mắt thường cũng thấy được khép lại.
“Anh, anh em mình là bác sĩ!”
Thật sự đến đây chỉ làm vai quần chúng, xem một cái Bùi Kiên cứu người thế nào mà thôi! Biết đâu có thể nhìn đến cái gì? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đấm trả thù hay không?
Trong ổ bụng linh khí dồn nén đến bão hòa mà trướng lên. Rồi từ từ trở lại bình thường, một cảm giác kỳ diệu sinh ra, giống như n·ộ·i· ·t·ạ·n·g thứ sáu vừa được hình thành, kết nối với lục phủ ngũ tạng cũ thành một kết cấu không thể hiểu.
Hiện tại đã tạm trở thành tu sĩ cảnh giới trúc cơ!
Bùi Kiên không để ý, hắn chỉ tiếc rằng nữ thần không thể chứng kiến cảnh hắn cứu người mà thôi.
Đã trở lại, đang đánh giá Bùi Kiên cách đó vài mét, đứng nổi trội phía trước đoàn người. Bùi Kiên thỏa mãn, khoảnh khắc này cần có nữ thần chứng kiến như vậy.
“Vậy thì cứu đi, c·hết người rồi! Đâm vào đấy trời cứu, con mịa nó, chuyên viên đang ở đâu, mau đưa người ta đi tẩy trần đừng cho tiến lại đây!!!”
“Bộp” một tiếng, Bùi Kiên tím một mắt ngã ra đất ôm mắt, lần này hắn mới tỉnh. Bùi Kiên đứng dậy không nói gì cả, con mắt vẫn liếc qua kẽ bàn tay ngó ngó lấy cô gái Lý Na.
Trần Hồng Tuấn không làm sao được phải lay người gọi Bùi Kiên tỉnh lại. Lúc nãy khi ông ta vừa nhìn đến Lý La chuyên viên cũng vậy. Nguyên cả tên đi muộn, phó khoa c·ấp c·ứu và ông ta đều đơ ra. Nhưng vì có kiến thức, trải nghiệm và kinh nghiệm. Cả ba đều nhớ tới ở nhà có người cầm dao mà lui lại.
“Hừ.”
“Khốn kh·iếp! C·h·ó má! Gọi cứu thương, mau gọi cứu thương! Bác sĩ đâu, mau gọi bác sĩ!”
Bị tát cũng có thể biểu cảm như vậy?
Không phải! là bản thân cao lên! Chiều cao cải thiện tới gần mét tám. Nếu nữ thần trở lại…
“Bốp!”
Mắt trợn muốn combat đây?
Khoanh chân ngồi xuống giữ lấy ấn kết, Bùi Kiên từ từ lơ lửng cách mặt đất một mét, không tự chủ xoay tròn theo vòng xoáy linh khí.
Trước tiêu diệt địch, cần tổn thương mình?
Ba năm sau, sau nhiều gian nan vất vả, tình yêu real đã đưa họ đến với nhau, đúng với câu: “có tình yêu sẽ trở thành thân thuộc!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Phập' một tiếng, Tất cả mọi người hoảng hốt nhìn con dao đâm thẳng vào ngực, nơi vị trí trái tim.
Mặt ếch, mắt lồi, mũi tẹt, miệng nhọn, đầu cạo trọc.
…
“Gọi bảo vệ, đưa cái người này ra ngoài! Ai cho phép vào đây? Bây giờ là giờ thăm à?”
Ấn pháp kim cương tác dụng phòng thủ, cũng có tác dụng thiêu đốt tiềm năng chữa trị thân thể. Linh lực từ đan điền chạy một vòng chu thiên, khi đi qua trái tim kết hợp với tinh huyết tạo thành linh lực đặc biệt của linh thân đạo.
Phó khoa thấy vậy tiến lên, vừa nói xong “bốp” một cái bị vỗ đầu.
Tinh huyết cô đọng!
“Đùa đùa, có gì từ từ nói!”
Nhìn lên?
Cầm dao đâm người đây?
Tiếng nói trong đầu phát ra, Bùi Kiên mỉm cười trong sự khó hiểu của những kẻ nhìn thấy.
Bùi Kiên mở mắt nhìn vào mọi người pha lẫn nụ cười cố nén đắc ý.
Thao tác quá khủng bố làm tất cả trợn mắt im lặng. Mọi sự tưởng tượng tư duy ngừng lại trong giây phút này.
Một tiếng có to rõ vang vọng toàn hành lang, mười người cả y bác sĩ lẫn Văn Củ, Văn Siêu, Thị Cải đều dừng động tác lại. Cả mấy phòng bệnh bên cạnh cũng trợn mắt nhìn thò đầu nhìn phía này.
Tiểu nhân!
Trí thông minh offline x10.
Hồng Tuấn không hổ danh lãnh đạo, là người đầu tiên tỉnh táo lại, lần đầu tiên trong đời một người nho nhã như ông ta phun tục.
Nhìn tư thái hùng hổ muốn combat của kiên, Cường chột dạ vì nhiệm vụ cũng xin phép đi ra ngoài.
Một tiếng hét khí thế vang lên trong lòng, khí lãng bùng nổ như gió lốc xoay quanh Bùi Kiên, những linh khí vô hình từ bốn phương tám hướng ùa đến lao tới đỉnh đầu.
Sơ bộ đánh giá xong, bây giờ đoàn người đằng sau mới tới. Mọi người nhíu mày nhìn thanh niên giữ nguyên tư thế trước mặt,mắt không thể rời khỏi chuyên viên của bộ y tế. Chưa kịp nhắc hở, hỏi han hoặc làm hành động gì khác. Chuyên viên y tế bặm môi nheo mắt tiến lên tát “bốp” một cái.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.