Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 147: Họp Diên Hồng, nhân tướng học.
Chỉ có đôi mắt này, không còn điều gì khác, tất cả đều trắng xóa.
Nguyễn Gia cảm ứng đến Bùi Kiên đã bị thôi miên rồi, liền gọi hắn đi ra ngoài, Bùi kiên cứ như cương thi đi lõng thõng theo sau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 147: Họp Diên Hồng, nhân tướng học.
Tên này giật mình mở mắt, chưa hiểu tai queo đầu đuôi, cũng chưa kịp chửi đổng vài câu, bỗng khung cảnh trước mặt dần sáng lóa, một đôi mắt vừa đẹp vừa quen thuộc độc nhất của nữ thần hiện rõ trong tầm mắt.
“Ngươi đang ngủ, mọi chuyện diễn ra đều trong mơ, ngươi nghe theo mệnh lệnh của những người gặp tại cảnh trong mơ này!”
“Cũng không hẳn, tên này lông mày lưỡi mác, trong thâm tâm có sự ngay thẳng cương trực!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Các ông tổ mỗi người một ý nói về nhân tướng học, mổ xẻ từng chi tiết trên mặt Bùi Kiên để phán.`
Nói xong nàng đưa tay tuôn trào linh lực, những linh lực màu đỏ bay tới bao bọc Bùi Kiên lại, thâm nhập vào trong người hắn.
Cháu nghĩ nếu người này đã biết làm lại, vậy hãy coi cậu ta như tờ giấy trắng, chúng ta dạy lại từ đầu!”
“Sai rồi, lông mày đó kết hợp với mỏ nhọn, vậy thì tướng bép xép, hay nói kháy, tướng người này không làm lãnh đạo được!”
Nhưng có một vấn đề cốt lõi, chỉ cần lý tưởng yêu nước vẫn còn, chỉ cần cái tâm hướng về nguồn cội vẫn còn, vậy thì người này có tài như vậy, rất đáng để đào tạo!”
Cũng không có cái gọi là nhân chi sơ, tính bản ác! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vậy thì sẽ là một anh hùng, một cẩu hùng, một âm một dương, một sáng một tối rồi!”
Sau thời gian lúc tối tự cảnh tỉnh bản thân, nhận ra sai lầm và khuyết điểm, Bùi Kiên tu luyện chăm chỉ được hẳn hai tiếng, sau đó buồn buồn liền lăn ra ngủ.
“Sư phụ dạy võ của ngươi là ai?”
“Đúng, còn nhiều bí ẩn, ví dụ kẻ này từng khai có sư phụ truyền thừa võ đạo, tôi nghi vấn sư phụ kẻ này là địa tiên!”
Ông tổ Trần Quốc thị lên tiếng:
Tâm sinh tướng nghĩa là tâm lý nghĩ sao hình dáng thể hiện vậy, không thể hiện rõ cũng có dấu vết để lần theo, đây là nhân tướng học.
“Thưa các bậc bề trên, theo ý kiến của cháu, con người không có cái gọi là nhân chi sơ, tính bản thiện!
“Nhưng sống mũi thẳng cứu vãn điều này, chứng tỏ kẻ này rất lạc quan với cuộc sống, việc nói kháy thì phán rằng hay giỡn cũng được!”
Nguyễn Thiên liếc một vòng, ho khan một tiếng dập tắt mấy câu chuyện phiếm của các ông tổ rồi nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Các ông nhìn cái cằm nhọn xem, đây là tướng tiểu nhân, kết hợp với trán nở, vậy thì kẻ này ích kỷ nhỏ nhen lắm!”
Kết hợp với các tư liệu trước đó, đa số mọi người cảm thấy lời này thật có lý, tài năng trời phú phải đi đôi với đức độ, nếu không sẽ là nguy hiểm tiềm tàng.
Cháu nghĩ!
“Đề nghị dùng thuật thôi miên để hắn khai thật ra, bắt hắn phải mở lòng đưa lên thứ sâu thẳm nhất giấu trong suy nghĩ, giống như Bùi Tuấn Minh khi trước!”
Các ông tổ cũng không cãi cự, việc nuôi dạy khép kín của dòng họ mình bản thân các vị này đều đã trải qua, nhớ tới tình cảm hai trăm năm trước, các vị ở đây nhiều người bỡ ngỡ giữa thế loạn không biết làm sao, cũng là Nguyễn Thiên dìu dắt thành người.
Ông tổ Mặc Đăng vỗ đùi cái bốp, mặt nghiêm trọng:
Ông tổ Mạc Đăng thị đáp trả:
Bản chất của hắn không xấu, xả thân dùng bí kíp hay bí pháp gì đó để cứu người là minh chứng, đến hiện tại, thanh niên này cũng có cố gắng trong việc làm lại bản thân mình, mặc dù tính nết cũ vẫn còn âm ỉ!
Tuy vậy, cơ thể vẫn đang bị động tu luyện trùng sinh nộ đạo để hấp thu linh khí, khi nào đầy thì nó tự ngắt.
Tới mặt đất, Nguyễn Gia túm áo kéo tên này bay lên tầng mây, đặt vào giữa vòng tròn của hội nghị, xung quanh hai mươi mốt chiếc ghế quay tròn xung quanh.
“Thấy chưa, tâm sinh tướng rõ ràng đây này, phản tặc!!!”
Chúng ta xem tư liệu, thấy rõ ràng người thanh niên này có tuổi thơ sống trong sự nghiêm khắc của cha mẹ, không được dạy dỗ nhiều về giao tiếp, lại xuất thân thôn quê, ra thành phố gặp ngay hoàn cảnh gia đình người bác có nhiều vấn đề, ông anh họ lại đổ đốn rủ rê, hệ liệt sau đó chỉ là cái nhân cái quả cùng với không có người dẫn đạo.
Một giọng nói nhẹ nhàng du dương vang lên:
Ý kiến này được đám đông ủng hộ, cảm thấy qua tư liệu không có tính xác thực, cứ mắt thấy tai nghe là tốt nhất.
“Giống như các con em kỳ lân của các dòng họ, bọn họ sống cũng khép kín, ra đời ngây thơ như tờ giấy trắng, mặc dù kiến thức xã hội được dạy dỗ đầy đủ, nhưng vẫn sẽ tiềm ẩn nhiều điều không hay!
Quan điểm trở lại ban đầu, lúc đầu chỉ là kiếm cớ đùa giỡn, hiện tại vấn đề gần như đã xác thực.
Mọi người hiểu được, anh hùng là Bùi Tuấn Minh, cẩu hùng là Bùi Kiên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hùng Văn Vương lên tiếng xác nhận:
Ông tổ Ma Thần thị lên tiếng ồm ồm vang vọng:
“Đồng ý!”
“Đúng, chỉ có địa tiên, khi sức mạnh của ý chí võ đạo đủ mạnh mới có thể dùng ý niệm truyền thừa thôi!”
Không phải cháu chê bai thời xưa, nhưng xã hội hiện đại phát triển vượt bậc, ngoài xã hội cám dỗ rất nhiều, việc nuôi nấng con cái theo cách của cha mẹ Bùi Kiên đã lạc hậu, một đứa trẻ từ nhỏ sống khép kín sẽ dễ xảy ra vấn đề.
“Nói phản tặc không sai, tóc xoăn có khoáy sau gáy chính là tướng thất hứa, điềm của phản cốt!”
Nguyễn Gia đứng ra nhận công việc, Nguyễn Thiên đồng ý.
“Tôi đồng ý, chẳng phải đã từng thử thách người Bùi Kiên này rồi đó sao, hắn đã lựa chọn không phản bội, vậy chúng ta lựa chọn hắn!”
“Nếu đã thắc mắc về người sư phụ trong miệng kẻ này, cũng thắc mắc có phải phụ thần chỉ dẫn hắn võ đạo hay không, vậy thì thử một cái là biết!”
Mọi người lại bàn bạc, một lúc bàn thành chuyện nhà, thấy chủ đề sắp trở thành cải tiến đối sách về vấn đề nuôi dạy con cái, Hùng Văn Vương nắn lại:
“Hôm nay không bàn việc khác, chúng ta phải nói đến một vấn đề trọng điểm!
Thấy các ông tổ rất tôn trọng mà ngẫm nghĩ lời của mình, quốc trụ chốt lại câu cuối đánh phá chốt chặn cuối cùng:
Các ông tổ bắt đầu đánh giá Bùi Kiên, ông tổ Phan Đình thị vỗ đùi chỉ trỏ:
Ý kiến này được mấy nhà đồng ý, đặc biệt là ông tổ Phan Đình thị, người ta đang muốn bảo vệ địa vị của Bùi Tuấn Minh đây.
Mặt Bùi Kiên nghệt ra trả lời:
“Nhưng hắn tham lam tiền bạc, có thể sơ tâm bị ảnh hưởng từ người ông nội là quân nhân, nhưng sau này trải đủ ngon ngọt xa hoa trụy lạc, có khi nào sẽ đi vào tội lỗi hay không?
“Vậy là đời này là hai kẻ trong dự tri, điều này có thể chắc chắn!”
“Mặt gãy cằm dài, kẻ này có tính đa nghi, tuy nhiên đây cũng chưa hẳn là xấu, sống ở đời đôi khi cần biết đặt vấn đề để tự hỏi cũng tốt!”
Xã hội thời nay đã có nhiều thay đổi, mặc dù thời gian thủ hộ Thủ Đô của tôi mới chỉ vài năm, nhưng tôi nhận thấy thời đại đã khác, cách sống và suy nghĩ của lớp trẻ đã khác!
“Đúng vậy!”
Gia tăng thêm một phần thuật thôi miên cao cấp hơn, Nguyên Thiên hỏi Bùi Kiên:
Lại nói về Bùi Kiên, hắn lúc này đang ngủ.
Cửa phòng mở ra, Nguyễn Gia đi vào, tới gần giường, tát bốp một cái vào mặt Bùi Kiên.
Các vị khác lên tiếng:
Một con người sẽ trở thành như thế nào, điều này do môi trường, hoàn cảnh, xuất thân đóng góp vai trò rất lớn!
Quốc trụ lúc này lên tiếng:
Các ông tổ sống quá lâu, trải đời đủ nhiều, nhìn người gặp người cũng đã đủ, mỗi người có nhận xét của mình:
Lịch sử chưa phải chưa từng xuất hiện điều như vậy!”
Nên cho người tên Bùi Kiên một cơ hội làm lại!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.