Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 145: Họp Diên Hồng, dự tri ra phản tặc rồi!
Tỏ thái độ quan tâm, Đông Dân Bình hỏi:
Cần tài trợ thêm cho Rings rồi, bên Mẽo cũng phải bỏ vốn ra!
Ở thời kỳ thế kỷ 19 và 20, con cháu xưng hàng kỵ trở lên sẽ gọi là bề trên, trong trường hợp nhiều người thế này, Nguyễn Tự gọi như vậy để tiện bề công việc, cũng phù hợp với thói quen xưng hô của các ông tổ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thời gian lại trôi qua, bởi vì đa số đều là người mới tỉnh giấc sau ngủ say, thêm ba mươi phút nữa tâm trạng các vị ở đây mới tạm gọi là bình ổn lại, Nguyễn Thiên ra hiệu cho Hùng Văn Vương bắt đầu.
Các vị khác thấy vậy cũng tự tạo chỗ ngồi cho mình, hình thành hai mươi mốt ghế quay vòng tròn, những nhà nào đến nhiều người hơn một người, người không đại diện sẽ đứng hoặc ngồi đằng sau.
“Không xong, ra phản tặc rồi, dự tri lần này chắc chắn ra phản tặc!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Các lãnh tụ báo cáo tình trạng quốc gia đại sự, tình hình kinh tế chính trị văn hóa xã hội trong nước, các vị địa tiên bán tiên rất hài lòng với đất nước hiện nay.
Điều này cần suy xét thật kỹ, cần đánh giá lại mức độ đồng lòng trong nước của Đại Nam!
Nhiều thành phần bởi nhiều lý do, như chưa thu lưới hay như chưa có tư bản để động đến như Rings, đều được chăm sóc đặc biệt, lượng q·uân đ·ội và công an trông giữ trong thời điểm diễn tập sẽ đặc biệt nhiều hơn nơi khác.
Bỏ qua vấn đề gây sứt mẻ tình cảm, ông ta đi nhờ Hiên Viên Nhạc đưa mình tới cuộc họp các gia tộc siêu phàm của Đại Viêm.
Vậy sao, sao tư liệu lại ghi ngay sau đó người ta còn tiêu diệt địa tiên đại ca của Camchipu?
Các vị ấy bắt đầu đọc.
“không sao, đã khỏi từ chục năm trước, haha, ngươi nên dành lời quan tâm này cho tà tâm vô diện Nguyễn Thiên, thương thế của hắn còn nặng hơn ta!”
Cuộc họp diễn ra đến sáng.
Không tác dụng.
Nguyễn Thiên nhấc tay tuôn trào linh lực tạo nên mấy rặng mây đỏ, nhanh chóng thành hình năm chiếc ghế, bản thân nàng cùng bốn vị lãnh tụ ngồi vào nghế này, Nguyễn Tự Nguyễn Gia đứng đằng sau.
Nguyễn Thiên trầm mặt nhớ lại cảnh tượng của hơn hai trăm năm trước, về sức mạnh hủy diệt của những kẻ tự xưng là thiên đạo sứ giả.
Xác nhận xong, ngồi một mình trong phòng làm việc, Đông Dân Bình nhớ lại lời nói của lão tổ Ân Thiên Thai:
“Thưa các bậc bề trên, về người thanh niên tên Bùi Kiên, cháu đã tổng hợp lý lịch ở đây mời các ngài xem!”
Lê Chiêu Thống chính là lý do.
Hùng Văn Vương nhận lấy trách nhiệm tạo sương mù, nhấc tay đẩy sương mù bay lên cao tạo ra một khoảng trống ở giữa.
Mấy vị khác gật đầu tán thành.
Vấn đề này có đánh mặt lão tổ, Đông Dân Bình không giám nói, thầm nhận ra, sĩ diện thì ai cũng có thôi, người càng già thì càng để ý cái này.
Tiếp đó các lãnh tụ báo cáo về tình hình thế giới, và học thuyết đối ngoại “cây tre” của Đại Nam.
Trong tương lai sắp tới, nếu giữ vững được đường lối này thì giữ, chúng ta sẽ không gây hấn, cũng không sợ ai gây hấn, nếu có c·hiến t·ranh gõ trống một cái là được, riêng việc cầm đồ c·hém n·gười này các cụ chưa biết ngán ai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghe mấy lời này, thực sự hai vấn đề trước Đông Dân Bình mù tịt không hiểu thâm ý, nhưng hai chữ cuối Diên Hồng làm ông ta có chút dị ứng.
Phía bên khác rặng mây, các địa tiên và bán tiên vẫn duy trì linh lực tạo sương mù bao phủ toàn bộ bề mặt rặng mây đỏ, đợi khoảng mười lăm phút không thấy Lê Chiêu Thống quay trở lại mới yên tâm.
Còn một số điểm yếu, nhưng hiện tại là diễn tập, việc này có thể bổ sung sau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cuộc họp bắt đầu.
Biệt uyển Thiên Thai hay chiếc xe của Trịnh Đức Hào là một ví dụ.
Xong phần đề tài khách quan, đến phần đề tài chủ quan, thứ yếu tố ban đầu tạo nên cuộc họp ngày hôm nay, Bùi Kiên.
Khi có c·hiến t·ranh đột kích, tất cả phải thống nhất, tất cả thành phần chống đối đều bị tách biệt với xã hội.
“Chú, nếu chúng ta dồn lực lượng có thể g·iết tên Lê Chiêu Thống không?”
Cuối cùng vẫn là ông tổ Hùng Văn Vương đứng ra khuyên nhủ, các vị lãnh tụ trình bày phương án cụ thể mới có thể êm chuyện đi đến thống nhất ý kiến.
Ông tổ nhà họ Mạc đọc được một nửa, mắt nổ tinh quang hô to:
“Người này tật xấu quá nhiều, hay buông lời giả dối, chốn tránh trách nhiệm, không đáng tin cậy, làm theo lời họ Hồ là đúng nhất!”
Trở lại bầu trời thủ đô Đại Nam.
Đông Dân Bình suy tư:
Bởi trong lịch sử, cứ lần nào Đại Nam đủ đoàn kết để tổ chức cái hội nghị này, y như rằng con dân binh lính của Đại Viêm đi mở rộng lãnh thổ không có đường để về.
Chương 145: Họp Diên Hồng, dự tri ra phản tặc rồi!
Ông tổ nhà họ Phan càng kiên quyết, cảm thấy cơ hội tốt để bảo vệ vị trí cho đứa cháu rể ngoan Bùi Tuấn Minh liền nói:
“Người này nên nhốt lại đưa đi cải tạo giáo dưỡng ba năm năm về rồi bàn tiếp!”
Với tư cách là tổng cục trưởng đương nhiệm của tổng cục an ninh đặc biệt, Nguyễn Tự đứng ra trình bày:
“Thương thế của ngài đã ổn chưa, cháu có đọc thấy tư liệu viết ngài b·ị t·hương khi vừa nhận chức!”
Bà tổ nhà họ Hồ đưa ý kiến:
Nếu bọn họ đồng lòng, vậy thì khó!
Các địa tiên bán tiên lúc đầu bàn bạc khá sôi nổi, mỗi người một ý, sau đó thống nhất ngoại giao là ngoại giao, thái độ cứng cỏi trong cốt lõi vẫn phải có.
Cảnh sát cơ động và cảnh sát đặc nhiệm sẽ lo vụ này, dù sao thì, thành phần nào có tư tưởng chống đối đều đã được lên danh sách từ sớm.
Không có trả lời.
---
Lúc trở về, Đông Dân Bình gọi điện thoại riêng cho nguyên soái hải quân tại Nam Hải, Doãn Chí Binh, thông báo công việc quan trọng đã được các gia tộc thống nhất ý kiến thông qua:
Ông tổ họ Ma cảm xúc vẫn chưa lắng xuống, đôi mắt đỏ lừ quay sang hỏi Nguyễn Thiên:
“Tà tâm vô diện Nguyễn Thiên đã tỉnh lại, trống đồng đông sơn đã vang, bọn họ đang họp Diên Hồng!”
Tuy nhiên, lớp sương mù bao phủ vẫn giữ nguyên, người siêu phàm không thể lộ ra trước người thường được.
Bao nhiêu năm hòa bình quen rồi, lại được phương tây bơm sâu vào văn hóa dân chủ kiểu Mẽo, một số người ngáo quyền lực đòi quyền dân chủ.
Các ông tổ của các dòng họ thường hay xích mích, nhưng đọc tư liệu Bùi Kiên hiếm khi lại đống nhất ý kiến.
Bên dưới đường, sau một hồi ra quân nhanh chóng của q·uân đ·ội và sự hào hứng của nhân dân, một bộ phận dân chúng Đại Nam ở thủ đô bắt đầu có ý kiến trái chiều, bắt đầu phản kháng.
Cuộc bàn bạc này diễn ra rất lâu, cơ bản lý do các vị ở đây đều có sẵn hung tính, rất nhiều người lúc đầu hô to phải cứng rắn đến cùng, mềm dẻo có vẻ hơi hèn.
Đặc biệt là phần tử tột phạm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trên rặng mây đỏ, nhận thông tin báo cáo qua điện thoại, Nguyễn Tự tiến đến báo cáo với các lãnh tụ, các vị này đến hiện tại rất hài lòng với tác phong của q·uân đ·ội và công an.
Đều là những người từ nhỏ đến già cỗi đi qua c·hiến t·ranh khói lửa, các vị ấy nếm được ngon ngọt của độc lập hòa bình, cảm thấy bản thân bỏ ra rất đáng giá.
Hai chiếc tiêm kích Zu-54 bay đi tuần tra xung quanh sau khi lốc xoáy tan đi, một hồi nữa thêm tám chiếc bay tại vùng trời số bốn này, nâng tổng số cường kích và tiêm kích tại đây lên mười, tiếng động cơ vang inh ỏi tới tận mặt đất.
Tất cả không ai nhắc tới Lê Chiêu Thống, đi thẳng vào công việc chính.
Chuyện này chỉ một vài thanh niên thời đó còn sống được chứng kiến, đến hiện tại thành người già thì còn mỗi nàng và Phan Đình Kiệt là nhân chứng mà thôi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.