Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 134: Có thôi đi không?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 134: Có thôi đi không?


Kể từ biến cố cuối thế kỷ mười tám, Đại Nam không địa tiên, hơn một trăm năm sau thế hệ mới trưởng thành, Địa Tiên của Đại Nam có tổng cộng ba mươi mốt người.

Khi đó mưa bom bão đ·ạ·n rực trời, n·gười c·hết, nhà đổ, cảnh hoang tàn nhìn thấy khắp nơi, sự tàn khốc của c·hiến t·ranh chỉ đến vậy mà thôi, riêng mười hai ngày này lượng bom thả xuống miền bắc Đại Nam có sức công phá bằng hai quả bom nguyên tử.

Dược Vương tuy biết điều này, nhưng vấn đề suy luận chuyện tương lai là làm khó ông ta, bảo ông ấy cắt tim người này lắp vào người kia thì tạm được, nheo một bên mắt cũng làm xong.

Nguyễn Thiên không dài dòng:

Nguyễn Tự nhớ biểu hiện khi đó của Bùi Kiên, tường thuật lại sự việc từ bắt đầu xích mích trong nhà vệ sinh, cho tới lúc Bùi Kiên biểu hiện khác lạ.

“Chử Đẳng Sâm ngồi yên không nói chuyện, còn lại năm người chúng ta bắt đầu bàn bạc, Nguyễn Tự cháu nói lại một lần cho quốc trụ nghe!”

“Thật xin lỗi các cụ, các ông các bà, các anh các chị, bệnh cũ tái phát thở không nổi!”

Hai người con cháu biết đây là xử lý thù vặt cũng không ngước nhìn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lũ khốn nạn!”

Đến mười sáu năm sau, từ đánh p·hát x·ít đỏ tới c·hiến t·ranh biên giới phía bắc, quân số Đại Nam luôn trên một triệu, lực lượng siêu phàm đều có thế hệ sau tiếp nối, vậy mới có ngày nay.

Nhớ tới hiện tại đã qua năm mươi năm, các dòng họ đều có người đột phá tới đỉnh cao, con số Địa Tiên thậm chí còn vượt lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cái này không phải các dòng họ sợ sức mạnh mất thế độc quyền, ngược lại, bọn họ cũng mong mỏi thêm nhiều dòng họ để cùng bảo vệ dân tộc, nên từ xa xưa đã tìm cách nghiên cứu để người thường hấp thu được suối nguồn.

Chuyện này đặt tiền đề quan trọng cho hiệp định Paris buộc Mẽo rút lui khỏi đất nước Đại Nam, để rồi chỉ ba năm sau, trong chiến dịch chớp nhoáng Đại Nam từ đây đi lên thống nhất, tự do và độc lập.

Hùng Văn Vương cũng thấy liền đưa tay lôi kéo, từ cách đó mấy km có một con chim đại bàng bị hút tới.

Nguyễn Gia cõng trên lưng Quốc trụ bay tới đám mây, để cho rộng chỗ, đám mây màu đỏ lại lớn thêm một chút, gần năm mét vuông.

Nhưng đó cũng thể hiện sự anh dũng bất khuất của người Đại Nam, toàn dân toàn quân với sự chênh lệch v·ũ k·hí, vẫn hạ gục được tượng đài bay B52, huyền thoại bất bại thời bấy giờ.

Quốc trụ vừa nghe thông tin, vừa nhớ lại thời kỳ năm 72, vậy là ông ấy nhớ ra Nguyễn Thiên là ai.

Nguyễn Thiên thật bất đắc dĩ, nói có tí chuyện thôi mà nhiều bước ngoặt quá, toàn bước ngoặt ngoài lề.

“Người này tài năng kinh dị, nhưng phẩm chất đạo đức không được, cuối cùng khó thành đại thụ!”

Thứ hai, có thể chắc chắn một điều rằng cậu thanh niên này hấp thụ được suối nguồn, mặc dù quá trình có khó khăn, nhưng thật sự là hấp thụ được và mạnh lên cực kỳ nhanh nhờ nó!”

Khổ nỗi thiên tài hay quái dị, thiên tài cũng có thiếu xót, suy luận vấn đề thông thường lại không được, vậy nên xốt ruột ông ta xua tay tính mở miệng cầu xin hòng bảo vệ con chuột bạch của mình.

Kể cả Đại Viêm bên cạnh, sau n·ội c·hiến hai đảng phái rồi lại lục đục cải cách văn hóa, dẫn đến số lượng Địa tiên cũng không nhiều.

“Cháu chắc chắn!”

Ông ấy gật đầu biểu thị hiểu được, nhưng vừa mới định nói chuyện thì Nguyễn Thiên lại nghiến răng ken két, lần này thậm chí còn gầm gừ.

Vì có một người là Nguyễn Thiên chưa biết tên họ tuổi tác, nên quốc trụ chào khá là chung chung.

Cũng may thời điểm đó mới qua thế chiến, các nước lớn đều có tổn thất quân sự và lực lượng siêu phàm.

Nguyễn Thiên nghe tới người này, cũng biết công tích sự nghiệp nên không trách móc gì nhiều, đang tính tiếp tục chủ đề, thế nào nàng nghiến răng ken két nhìn một hướng phương xa.

“Khi tao ngủ say tao coi như không biết, tao thức tỉnh rồi thì liệu liệu mà làm!

Nghe tới đây Chử Đẳng Sâm sốt ruột, sợ mấy vị này đòi người lại không cho ông ta nghiên cứu nữa, vì trước giờ suối nguồn là bí mật với người thường, tuyệt đối không thể có tiếp xúc.

Chử Đẳng Sâm cảnh giới là hậu thiên, tuy chưa ngự không bay được, nhưng đã có khả năng khinh thân trong không trung, độ cao hai nghìn mét này chưa thể g·iết c·hết được ông ta.

“Cháu nghi ngờ rằng Bùi Kiên có cảm xúc nội tại, thứ cảm xúc hung hăng hiếu chiến thấm nhuần trong dòng máu siêu phàm của các dòng họ, đó là việc thứ nhất!

“Nói để tất cả cùng nghe!”

Ở bên dưới, vì tiếp đất ở vị trí quá cao làm Chử Đẳng Sâm lưng đau, đang đưa tay gõ cái lưng thì người lại bị nhấc lên, lại “A” chữ A kéo dài, vài giây sau ông ta lại có mặt trên đám mây đỏ.

Có thôi đi không, bàn bạc có tí chuyện mà toàn bước ngoặt, quả thật khốn nạn!

Nhìn vụn sắt nát rơi xuống bên dưới tầng mây, lúc này Nguyễn Thiên vẫn bực bội trong lòng.

Lúc ngẩng mặt lên nhìn thì ai cũng trố mắt nhìn mình, cảm thấy hình tượng cụ tổ bà tổ có chút tổn thất, Nguyễn Thiên đưa tay lên miệng ho hai tiếng, nghiêm mặt chỉ lệnh:

Không khí yên tĩnh, mấy phút sau Quốc trụ mới mở lời dõng dạc:

Ý Nguyễn Tự, đại thụ ở đây là cây cao bóng cả che bóng cho dân tộc, nghe ra cái ý này, Hùng Văn Vương tính mở miệng, lại thấy có người bay tới nên thôi.

Nguyễn Thiên và Hùng Văn Chiến mắt nổ tinh quang, cả hai đều hỏi lại vội vã:

Tới nơi nhìn một vòng, Chử Đẳng Sâm mặc dù không hiểu đầu đuôi tai queo thế nào mình lại bị triệu hồi lên đây, nhưng nhìn qua thấy ngay quốc trụ đang tái phát bệnh cũ, vậy là ông ta vội tới dùng nội lực đặc biệt của dòng họ Chử làm dịu cơn đau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng vô phương, người thường hít sương thôi không c·hết vì đột quỵ xuất huyết, vậy cũng dở dở ương ương, cuối cùng phải cấm tuyệt.

Nguyễn Tự mở miệng hỏi ngược lại:

Vì vậy, với lực lượng quân sự hàng đầu của Đại Nam tại khu vực khi đó vẫn ổn định giữ vững hòa bình.

Nói xong Nguyễn Thiên bóp nát con chim lộ ra toàn công nghệ cao ở bên trong. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ồ, còn mang theo một người nữa, đó là quốc trụ!

Thế là nàng hất tay kéo người nào đó lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ba mươi mốt vị này đánh một trận long trời lở đất tại biển đông với thế lực siêu phàm Mẽo quốc.

Khụ khụ.

Nguyễn Thiên đang mải suy tư, thấy động tác của Chử Đẳng Sâm chỉ mất nửa giây để hiểu ý, trong một ý niệm, đám mây hở một lỗ thủng, cứ thế Chử Đẳng Sâm “A” cái A kéo dài rơi xuống dưới.

Chiến quả, Đại Nam thắng, còn sống hai người, bên Mẽo còn sống một người trọng thương trở về.

Chương 134: Có thôi đi không?

“Thật không?” x2

Có thêm thành viên mới trong cuộc họp trên bầu trời, Nguyễn Tự nhận nhiệm vụ bắt đầu thuật lại tin tức.

Nhưng người thường không biết rằng, thời kỳ đó còn một trận chiến khác, trận chiến của những lực lượng siêu phàm.

Khi Hùng Văn Vương sắp bắt được, Nguyễn Thiên ra tay tranh giành, mặc cho con chim giãy dụ y như chim thật, Nguyễn Thiên cáu gắt lên nhìn thẳng mắt nó:

Trở lại với hiện thực, lúc này Nguyễn Tự cũng giải giảng xong, cơ bản là giảng giải phần Hùng Văn Vương mới phân tích, chứ sự kiện ngày hôm nay đã thành hồ sơ tới tay Quốc Trụ rồi.

Vị còn lại là Phan Đình Hưng, một trong ba vị địa tiên của Phan Đình Thị trước năm 72.

Hai vị địa tiên ý chí võ đạo nhìn xa trông rộng đã biết là ai, riêng Nguyễn Tự phải nheo mắt để nhìn, tới gần một km trong đêm tối mới nhìn ra đó là mẹ mình.

Quốc trụ xem lại tư liệu mới biết, địa chấn mà trận chiến tạo ra đã nhấn chìm hai hòn đảo lớn tại Lạc Sa, đến hiện tại hai hòn đảo này hoàn toàn m·ất t·ích trên bản đồ, cũng không có nước nào dám nhắc đến nó, lâu dần người ta quen lãng có hai hòn đảo như vậy.

Điều này một phần nhờ sự đoàn kết dân tộc, tập kết chung một lòng tất ca các môn phái và dân tộc thiểu số anh em.

Kẻ trọng thương trở về chính là Jir-EL, người nhà nhất họ EL tại Mẽo hiện tại.

Người còn sống bên Đại Nam, một vị chính là người đứng trước mặt này, Tà Tâm vô diện Nguyễn Thiên, người già nhất trong các dòng họ của Đại Nam, nghe nói sống từ thế kỷ mười tám, là một trong những thanh niên trẻ tuổi của các dòng họ may mắn thoát c·hết.

Thời đấy ông ấy mới đi học bên liên bang về, trận chiến mười hai ngày đêm cũng có mặt ở thủ đô.

Vừa tới nơi, Quốc trụ liền ngồi bệt xuống thở, liên tục đấm ngực ra hiệu không ổn.

Trở lại trọng tâm câu chuyện, sau một hồi suy tư, Nguyễn Tự mở miệng trước:

Nói với Jir-EL, nếu năm 72 đánh đấm chưa đủ, ngay ngày mai tao sẽ đến thăm hắn, hỏi hắn đã khỏe mạnh lại chưa?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 134: Có thôi đi không?