Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 121: Chỉ số tốc độ của đoàn người.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 121: Chỉ số tốc độ của đoàn người.


Đánh giá xong, cũng đợi ai đó bị đạp đứng dậy xong, Nguyễn Tự gật đầu cho Lý Na đọc thông tin cá nhân.

“Ô, Ô kê chưa?”

Theo Nguyễn Tự đánh giá, Bùi Kiên phát triển quá nhanh, còn nhiều tiềm năng chưa khai phá ra được.

Khi dần quen với tốc độ này, ngửa mặt lên, Bùi Kiên phát hiện trên tấm gương rộng trước mặt hiện con số, đây là tốc độ hiện tại của hắn.

Biết là sẽ hỏi lại thế này, Trịnh Đức Đạt nở nụ cười nhếch mép:

Bùi Kiên thấy không ổn, rất thận trọng hắn bước vào trong phòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-Đây là bí kíp gia truyền, thứ võ công chỉ truyền nam không truyền nữ trong truyền thuyết?

Sau đó tốc độ tăng dần lên, mỗi lần 0.5km/h, đến khi tới 81km/h thì dừng lại.

-Có thể yên tâm!

Ở giữa phòng có một máy chạy, tạm gọi thế đi, Bùi Kiên không biết gọi là gì cho đúng.

Cũng không biết từ bao giờ, có lẽ sau vụ diễn kịch, cũng có lẽ hắn bị hệ thống sỉ nhục quá nhiều, mà Bùi Kiên bắt đầu biết vận dụng neuron thần kinh, thế là hắn lại suy luận.

Trong phòng thiết bị la liệt, bốn xung quanh đầy màn hình thông số, có ba cô nhân viên đang ngồi ghi chép số liệu trong này.

-Mà kể cả không có bộ pháp, vậy thì ít nhất cũng phải biết vận nội lực để chạy chứ?

Đây là tiêu chuẩn thấp nhất của võ đạo đại sư, lúc nãy Lý Na nói rồi.

-Ranh con, còn dám để ý con gái nhà bà, bà thủ tiêu mày!

Bó đến nỗi thằng cu em kháng nghị b·iểu t·ình, cuối cùng phải cam chịu.

Pass!

-Hùng thị, Lê Quang, Phan Đình, Ma Tiên, Phạm Côn, Trịnh Đức, Nguyễn Phúc, Trầm Trọng.

-Đúng thôi, cái quyển sổ tay như cục gạch kia đã nói lên điều này.

Ở ngoài hành lang, tất cả trố mắt nhìn Bùi Kiên đích chổng lên trời, đầu úp góc tường không biết chuyện gì xảy ra.

“Hả, thế rốt cuộc là con gái hay con trai?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bỏ qua cái chuyện mặt mũi danh dự, ngày hôm nay không cần nhắc, Bùi Kiên đứng thẳng người vào tư thế chuẩn bị.

“Chỉ số tốc độ, Hùng thị Giang: 35, Lê Quang Hiển: 33, Phan Đình Cương: 40, Ma Tiên Linh: 25, Phạm Côn Sơn: 25, Trịnh Đức Đạt: 32, Nguyễn Phúc Ngọc Khuê: 32, Trầm Trọng Ngân: 36, Bùi Kiên: 8!”

Nguyễn Tự lên tiếng, vừa nói vừa nhìn Phạm Côn Sơn đầy khích lệ, cái tên này tốc độ không chỉ có thế, nhìn thì biết, chạy xong một giọt mồ hôi không rơi.

Trịnh Đức Đạt nghe thấy câu hỏi này mắt sáng lên, hắn liếc liếc mắt thanh niên Hiển rồi thì thầm với Bùi Kiên.

-À khoan, trước đó Nguyễn Tự đã nói là không can thiệp q·uân đ·ội mà, vậy các nhà này hoạt động trong âm thầm?

“Cu em, khá lắm!”

“Đồng chí chuẩn bị xong chưa?”

“Không biết!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nghe lời nhắc nhở lần hai, kèm với tên gọi đầy đủ, lúc này Bùi Kiên mởi tỉnh hồi khỏi tư tưởng tự luyến, hắn hùng hổ trả lời:

Bùi Kiên lúc này mới thả lỏng tâm tình, thật ra trước đó hắn vẫn sợ sệt với điều chưa biết.

Không có trả lời.

-Có những nhà, hoặc gia đình sinh ra những thanh niên siêu phàm này!

“Hồi bé ấy, tên Hiển này rủ rê mấy người khác đánh con gái hoặc con trai gì đó của thủ trưởng!”

Bỏ qua vấn đề thắc mắc có thể gây chia rẽ tình cảm homie, Bùi Kiên hỏi câu đầy ẩn ý:

Bùi Kiên đang bận ngắm nghía thân thể cường tráng của mình qua tấm gương để trước mặt, miệng thì chậc chậc, trong đầu ngẫm nghĩ câu khoai to không lo cái gì đó.

Bùi Kiên nghe xong quay phắt sang nhìn Phan Đình Cương dò xét cái lỗ mũi tên này.

Tiếng hự cuối cùng là do Bùi Kiên bị đạp bay ra ngoài.

-Tất cả là tám dòng họ, đây là tất cả sao?

Bùi Kiên bắt đầu chạy, ban đầu không quen với tốc độ, phải cúi gằm mặt xuống để cố gắng.

Đặt ra ba kết luận, Bùi Kiên càng xét lại càng cảm thấy đúng, riêng ý thứ hai đúng nhất.

-Thằng này bị ngố không ta, hay nó giả ngố trả thù mình bơ nó?

Máy chạy này có sàn di chuyển theo bước chạy của người trên đó, tóm lại, Bùi Kiên sẽ chạy tại chỗ.

Phía trên đầu, một mũ bảo hiểm với một đống dây dợ hạ dần xuống, Bùi Kiên phải đội vào, cài dây an toàn vào cằm, nghe Lý Na nói cái này đo sóng não gì đó.

Tốc độ 8, đánh giá, chưa biết cách vận dụng nội lực vào việc vận động.

Trịnh Đức Đạt mỉm cười không nói.

“Rầm” một tiếng Bùi kiên ngã dúi dụi, ngửa mặt lên thì thấy mấy cô kia đang cười.

“Bùi Kiên, đồng chí chuẩn bị xong chưa?”

-Khá lắm?

“Vâng” x8

Thứ tự đứng giữ nguyên khi di chuyển, Bùi Kiên quay sang cạnh hỏi nhỏ Trịnh Đức Đạt, người đang cười với Nguyễn Phúc Ngọc Khuê.

“Bạn không biết rồi, Hiển không được lòng thủ trưởng, biết sao không?”

Vừa nãy mới nghĩ vào quân rèn luyện là tốt, hiện tại nâng lên thành hưng phấn, thằng trẻ trâu nào chẳng muốn làm kỵ sĩ bóng đêm gắn mác thần thủ hộ.

Thấy vậy Bùi Kiên hiểu được, vậy là có tham gia hội đồng con nhà người ta thôi, tốt nhất tránh xa một chút đỡ bị vạ lây.

Một người phát cho Bùi Kiên một bộ quần áo như người nhái hay thợ lặn kiểu đó, nói chung là rất bó người.

Cần đọc công khai thế này để kích thích sự cạnh tranh, từ đó nâng cao tinh thần phấn đấu.

“Mỗi nhà có sở trường riêng, không cần so đo, biết yếu kém để phấn đấu, các thế hệ từ trước đến nay đều cố gắng hoàn thiện võ đạo dòng họ mình, các đồng chí nên học hỏi điều này!”

80km/h.

Khác với không gian mở chỗ nâng tạ, chỗ này là một phòng kín, tất cả mọi người xếp hàng ngang dựa vào tường tại hành lang.

“Bạn Đạt này, sao bạn Giang lại là người nâng tạ đầu tiên vậy, rõ ràng là bạn Hiển đứng đầu mà?”

Trở lại với Bùi Kiên, mặc dù trong lòng chửi tên nào đó chắc chắn không có ý tốt, nhưng mà thông qua đôi câu vài lời này, hắn nhận ra hai vấn đề trọng điểm.

Từ các tín hiệu của tim gan phèo phổi cùng sóng não cho ba nhân viên thấy, đây là tốc độ chạm điểm giới hạn của Bùi Kiên.

Khi ra tới cửa, không biết thế nào một trong ba nhân viên vỗ vai hắn nói:

Vì quá mệt, mãi Bùi Kiên mới run rẩy thay quần áo xong.

Đoàn người tới phòng thử tốc độ.

“Được rồi!”

Một người nhân viên đỏ mặt từ phòng mang tới tờ giấy, Nguyễn Tự nhận lấy, người nhân viên kia liền đi vào đóng cửa cái rầm.

-Ngoài ra, còn có thể có môn phái giống trong phim kiếm hiệp từng xem!

-Cái này nghiêm trọng, truyền thừa của tên này có thiếu, chẳng nhẽ không có bộ pháp?

Mắt Trịnh Đức Đạt nheo lại suy ngẫm rồi trả lời:

“Ô kê!”

Không phải sao, ông anh Gia Bảo mặt không giống bố quả thật không phải con của bác hắn, thế thì mấy thanh niên cao ốm mập gầy khác nhau thế này, không thể là con của một gia đình được.

Bùi Kiên tự loại mình ra, thầm hô thì ra kêu là dòng họ, hắn bắt đầu điểm danh dựa trên họ từng người.

-Hô ly xít, phát hiện bí mật động trời.

“Chị gái này, thích không, cho em số điện thoại alo ba phút sau có mặt, đảm bảo d·ụ·c tiên d·ụ·c hự!”

-Khá cái gì?

-Khoai lang bự?

Nói đến, mấy cái dây dợ này không biết làm từ gì, hắn ngã thế cũng không đứt gãy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sau ba phút, lại “rầm” một cái, Bùi Kiên chảy máu mũi do va đập với sàn chạy, hắn ngẩng mặt lên hổn hển:

“Đồng chí Kiên, tới lượt rồi!”

Good!

“Vậy bạn có được Hiển rủ đi đánh nhau không?”

Bùi Kiên giật mình, quay ra nhìn thấy ai cũng mướt mát mồ hôi, quần áo ướt đẫm, khuôn mặt thì nhợt nhạt.

Chương 121: Chỉ số tốc độ của đoàn người.

-Thử tốc độ kiểu gì mà trông như c·hết trôi vậy?

-Nếu thế, chỉ số này cũng chỉ số lực lượng chưa đúng, tính nghiêm trọng của vấn đề cần lên thêm một bậc.

-Việc Nguyễn Tự trong ngành q·uân đ·ội đặc biệt, cùng mấy người này vào quân, chứng tỏ bọn họ thao túng q·uân đ·ội.

“Go!”

Cầm tờ danh sách đọc, Nguyễn Tự nhíu mày bỏ qua cái gạch xóa dòng, nàng đọc thấy nhận xét về Bùi Kiên:

Kết hợp hoàn cảnh hai tuyến nhân vật trong câu chuyện, không khó để Nguyễn Tự nhận ra kịch bản, trong lòng thầm hô:

Từ sự tôn trọng nhân vật thiết lập, Bùi Kiên nhảy số đúng vào trọng tâm, thế là hắn nở nụ cười bỉ ổi:

“Tại sao?”

Trên bộ đồ thợ lặn có một đống giác hút, một người nhân viên cắm dây dợ lằng nhằng quanh cơ thể hắn.

Cũng không thể trách hắn, 80km/h là giới hạn thấp nhất, vừa lên chính là con số này, vì vớt vát chút danh dự cuối cùng của thằng đàn ông, thế hắn mới vượt qua được ba phút.

-Mấy thanh niên này là con em cháu cha của các gia đình khác nhau!

-Tên Đạt này, cùng tên Hiển và một số người khác quen biết nhau từ bé, chứng tỏ đời ông đời cha rất hay qua lại.

-Kết hợp với trước đó nửa đời không nghe thấy bọn họ, vậy thì họ ẩn cư. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

-Chẳng lẽ ngoáy mũi nhiều thì chạy sẽ nhanh?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 121: Chỉ số tốc độ của đoàn người.