Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 119: Mày đã làm gì vậy? (2)
Lắp tạ xong, Bùi Kiên lại gật gù tập nữa, q·uân đ·ội đúng là q·uân đ·ội, người nhân viên khu này cũng là lực sĩ.
Nguyễn Tự cũng không trách phạt, dù nàng không biết Bùi Kiên vừa nãy nghĩ gì, nhưng suy luận từ câu chuyện trước đó, lý lịch có người ông nội từng làm lính và con người Bùi Kiên hiện tại, không khó để nhìn ra tên này đang ăn năn hối lỗi.
Sau một phút, Bùi Kiên tổng kết lại:
Tự ăn nan, tự than thở rồi lại tiếp tục cổ vũ mình, Bùi Kiên mê man trong ký ức, để từ đó thu gom lại động lực cho bản thân, không để ý hoàn cảnh xung quanh đang diễn ra cái gì.
Nghe lệnh, hai người nhân viên đi tới kệ mang lấy tạ.
Nụ cười của sự thông suốt trong tâm linh, an nhiên, thanh thản.
Cái vỗ vai làm Bùi Kiên tỉnh lại.
Bùi Kiên không biết c·hiến t·ranh tàn khốc thế nào, nhưng vẫn biết có nhiều n·gười c·hết, vậy mà ông nội phải bước ra từ đó, mong rằng cháu trai có một chỗ để chơi yên lành.
Mà thật sự cái biểu cảm “tôi khốn nạn” nó dày đặc trên mặt, không trật được.
-Ma Tiên Linh, Phạm Côn Sơn rất quan tâm, nhưng đây là tìm kẻ cùng cảnh ngộ, tìm an ủi, dù sao hai người này một nhút nhát, một bạc nhược.
-Không phải đâu, sao nặng thế nhỉ?
-Vậy thì tính quan trọng của vấn đề phải được nâng cao lên!
Trong trường hợp này, ở xã hội này, có ba trường hợp diễn biến tâm lý đại biểu cho ba loại phẩm chất con người.
-Lê Quang Hiển, Nguyễn Phúc Ngọc Khuê sau ngỡ ngàng liền không thèm quan tâm, nói lên tính tự cao tự đại, không muốn nhìn xuống.
Cử đẩy gồm hai động tác nối tiếp, một lần nâng tới hông lấy đà, một lần nâng qua đầu, động tác này hai tay nắm gần nhau.
“Vừa nãy đồng chí b·ất t·ỉnh, chưa nghe qua phương cách đo đạc bằng tạ này, hiện tại tôi phổ biến thêm một lần!”
“Cho đồng chí Kiên tạ 600kg!”
Liếc mắt sang đám người tập hai, Bùi Kiên vỗ ngực bành bạch:
Cũng đúng thôi, Bùi Kiên nhịn làm sao được mấy ánh mắt dò xét đó, hắn bản năng muốn nói mình nâng được hai tấn ba tấn như thế, nhưng mà bình tĩnh lại, làm vậy một lúc nữa càng khổ sở hơn thôi.
Nguyễn Tự thích sạch sẽ, phụ nữ mà, nhìn Phan Đình Cương ngoái mũi liền không muốn nhìn lần hai.
Tiếng nói này làm Nguyễn Tự liếc nhìn sang, Trầm Trọng Ngân vội ngậm miệng, mấy thanh niên còn lại bắt đầu trật tự.
“Ô, đồng chí này cần làm nóng người trước khi dùng sức thật à?”
“Cho đồng chí Bùi Kiên tạ nặng một tấn hai!”
Dẫn chân, nhún nhảy thân thể, Bùi Kiên nhận ra mặt đất còn đàn hồi.
-Hùng Thị Giang, Trịnh Đức Đạt biểu cảm đăm chiêu, nhìn là biết đang đoán thân phận Bùi Kiên, đều là kẻ thích dùng trí não, tuy nhiên phương hướng lại khác biệt.
Quay sang nhìn thì thấy Lý Na đứng cạnh, có lẽ con gái trong môi trường q·uân đ·ội làm hắn yên tâm hơn, Bùi Kiên bản năng nhoẻn miệng cười. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cử tạ có hai thể loại, cử giật và cử đẩy, cả hai đều phải nâng tạ qua đầu.
Cử giật gồm một động tác duy nhất và tay cánh tay cách xa nhau.
Bùi Kiên nhìn lại khung cảnh, vừa hay Trầm Trọng Ngân về tới hàng thì biết đến lượt mình.
-Âu cũng là cơ hội tốt, vào quân ngũ làm lại bản thân dễ dàng hơn là bơ vơ ngoài xã hội!
-Phải bình tĩnh, ba bốn mười hai, tấn hai, tạm được rồi, không nên tham!
Bùi Kiên vung tay vận động, cái cổ lắc lắc kêu lên cờ rắc, bước tới tạ, cúi người, cong mông, nghiến răng, nheo mắt, nâng lên 3cm rồi hạ xuống.
“Rầm” một tiếng tạ rơi.
Nhìn biểu cảm tự tin này, Nguyễn Tự nghĩ ngay tới hai phương án tiếp theo, một là Bùi Kiên vẫn còn tính nết cũ, hay bốc phét.
Bỏ qua cái tên Trầm Trọng Ngân, Nguyễn Tự nhìn Bùi Kiên thì quả nhiên tên này đang sầm mặt.
Nghe vậy Bùi Kiên nhíu mày, nhìn ra bên ngoài mấy người thanh niên, quả nhiên, mấy người đó biểu cảm làm hắn khó chịu.
Chương 119: Mày đã làm gì vậy? (2)
“Làm được không, tôi nói cho đồng chí biết, ở đây nói được phải làm được, không được tự mãn, tự kiêu, nhiệm vụ phải hoàn thành, tiền đề trước nhất vẫn là trong phạm vi có thể hoàn thành!”
Vậy nên tiếng tạ rơi mới vang to như bom đ·ạ·n, Bùi Kiên nghĩ có khi môi trường q·uân đ·ội nên cái tiếng động gì cũng phải to.
-Giá như năm tháng quay lại! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn lại thấy Nguyễn Tự nói nhỏ với trợ lý gì đó, sau đó Lý Na đi tới gần, vẫn giữ nụ cười thân thiện nàng nói:
Có thắc mắc, Bùi Kiên kêu gọi hệ thống.
-Không, còn kịp, tất nhiên là còn kịp để làm gì đó, dù có trả giá bằng điều gì, dù tương lai đã định sẵn, thì trên quãng đường này tất nhiên mình còn có thể bù đắp lại.
Trầm Trọng Ngân khó chịu nhất, hắn ghét nghèo hèn liền bĩu môi mỉa mai:
“Thủ trưởng, cho tôi một tấn hai!”
Thấy người ta cầm bánh tạ ghi 200kg dễ như ăn bánh, tự tin lên cao, Bùi Kiên vơ tay vào cái bột gì đó mà hắn cũng không biết là bột gì, vỗ vỗ tay bụi mù trông rất là chuyên nghiệp.
Nhưng cũng chính tiếng “rầm” này, rất giống tiếng gì đó đổ vỡ khi hắn gọi điện về nhà báo nợ năm tháng chơi bời học cao đẳng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-Phan Đình Cương, à thôi.
Ngẫm vậy, Bùi Kiên bước tới cái tạ, khi người nhân viên hỏi hắn nâng tạ bao nhiêu, chưa kịp nói thì Nguyễn Tự giành trước.
Càng lạ hơn nữa, việc Bùi Kiên có mặt ở đây, nói lên rằng sau này họ sẽ học tập và rèn luyện cùng nhau trong sáu tháng, yếu đuối như vậy sẽ thành cái đuôi cản trở vô tích sự.
-Hoặc là tên này làm được thật!
Đôi mắt hắn đảo như rang lạc không hiểu chuyện gì xảy ra, rõ ràng chỉ số bảng cá nhân như vậy rồi, tại sao có cảm giác nâng quá 3cm thì cái lưng sẽ gãy?
Chửi rủa một câu, hằn học một câu, ghi lại thù hận bằng một câu, tất cả đều giấu trong lòng, Bùi Kiên liếc mắt nhìn Trầm Trọng Ngân gửi tín hiệu một ngàn cái oằn tà là vằn, xong quay sang nói với Nguyễn Tự:
Theo con gái Huyền Trân tự thuật lại, hơn chục ngày trước khi diễn kịch thử lòng Bùi Kiên, lực lượng lúc đó của tên này rõ rành rành tầm 400kg đổ lại, nàng để hắn nâng 600kg là đánh giá khả năng phát triển dựa trên thời gian tích lũy mà thôi.
Vậy thì tất nhiên mình có thể nâng tốt hơn con số một tấn hai, đắn đo một lúc, Bùi Kiên cẩn thận thử nâng số cũ rồi tính, hắn bây giờ học khôn hơn một ít rồi.
Bùi Kiên đã tìm thấy cái lỗi lầm cuối cùng còn thiếu rồi.
Thấy vậy Nguyễn Tự mở miệng nhắc nhở:
Đứa con hư không chỉ có lỗi riêng với cha mẹ, xét ở khía cạnh câu chuyện thời thơ ấu, vậy còn có lỗi với ông nội nữa.
Bùi Kiên chợt nhận ra rằng, sự cặn bã của mình không chỉ như đã từng nghĩ đơn giản.
-Nhìn thì biết, hai ông anh kia cầm bánh tạ y như bà loan xách rỏ đồ đi chợ, nhẹ như chơi!
-Hoặc là…
“Cười cái gì, đồng chí đi lên kiểm tra đi!”
Nguyễn Tự dăn dạy:
-Đúng là cháu có chỗ để chơi, nhưng cháu quên trưởng thành, cháu quên đi trách nhiệm!
Ánh mắt Nguyễn Tự lấp lóe, mở miệng: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mặc dù chỗ này cho phép võ đạo đại sư đo đạc sức mạnh, nhưng thời điển này, ngày hôm nay đều là những tông sư trẻ tuổi góp mặt.
Nguyễn Tự nhíu mày, đúng là thanh niên ngựa non háu đá. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nguyễn Tự nheo mắt để ý.
-Con c·h·ó, nhìn mày ngứa mắt lắm, đợi đấy!
Giọng nói tràn đầy tính sỉ nhục + sỉ nhục.
-Cháu xin lỗi!
-Rốt cuộc mày đã làm gì vậy?
Nghe xong Bùi Kiên gật gù cảm thấy có lý, cả hai loại võ đạo mình dùng luyện thể đều là đỉnh cấp, cài này do hệ thống nói thế.
“Tôi làm được!”
Không gian này hình elip, thuần một màu trắng, trốn trơn không có vật gì ngoài khoanh tròn chỗ nâng tạ.
Trên mặt mấy người này đầy vẻ ngạc nhiên, họ nhìn ngó dò xét Bùi Kiên, tự hỏi tại sao lại có kẻ yếu đuối như vậy được thử sức ở đây?
Chờ đợi rảnh rỗi, hiện tại Bùi Kiên mới nhìn tới không gian này, vừa nãy khi mới tỉnh liền chú tâm Phạm Côn Sơn, sau đó thì trầm tư ủ dột.
Bùi Kiên chưa tỉnh, hắn nghe tiếng tạ này liên tưởng đến tiếng bom ông nội phải ngã người né tránh trong trận đánh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.