Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1: Tiền truyện: Kiên “mõm”.
Thay vào đó quản lý sẽ đeo huy hiệu ghi rõ chức vụ mà nhân viên hay đùa là ‘cái biển cấm cãi’.
Từ sự tôn trọng công sức cho đồng tiền mình kiếm được, sẽ không ai cho hắn vay tiền nữa.
“Chẹp, đưa cho anh điếu thuốc!”
“ Đúng, mất tiền thì nói đi anh.”
Khu công nghiệp Vĩ Văn, thị trấn Vĩ Văn, tỉnh Nam Hà.
Bước vào dây chuyền, thứ đầu tiên sếp bình nhìn ngó là một lượt từ trên xuống dưới, đánh giá sơ bộ về thái độ làm việc của tất cả mọi người, ông ta hài lòng vì ngoài thiếu người nào đó ra, tất cả mọi người đều tại vị trí của mình.
Mười tám giờ ba hai phút tối, ngày 12 tháng 2 năm 2023, giờ nghỉ ăn cơm công ty H.
Nhưng mặt chữ giáp, cằm nhọn, trán nở, miệng choắt nói lên người này nhỏ nhen ích kỷ hay giả dối.
Mười chín giờ ba mươi phút tối.
Hai mươi giờ tối.
“Mười phút trước vừa kêu bỏ xong!”
Nhiều người nói nghe hiệu là biết sơ qua về một người, cái này cũng không đúng.
“Mo thờ phắc cơ, tôi không sợ anh, anh có giỏi hiện hồn về tìm tôi!”
Có những người lấy lỗ làm lãi, có những người chịu lãi rồi cũng lỗ, lại có những người sống mơ hồ ngày tháng với thứ gọi là đam mê.
“Về vụ nhầm model hàng hôm qua sao, không phải lỗi của tao, ông Bình nếu muốn nói gì thì xuống line mà nói, đúng nhận sai cãi, thế thôi!”
Và đặc biệt, đây là nơi thích hợp để trốn nợ.
Đây là hắn đang cân nhắc ngày mai tất tay vào con số định mệnh gì, hay bấm bụng bỏ qua đam mê mua một kiện mỳ tôn chống đói vì hết tiền.
Vốn dĩ không hề có nhưng nếu 18/20 điếu bị cùng một người hút, không cho cũng dĩ nhiên thôi.
“Biri…”
Đây là những điều các doanh nhân, chủ doanh nghiệp quan tâm, còn thứ một người thanh niên trẻ “trâu” hướng tới sẽ là những điều thú vị khác.
Thay vì xưng anh với em ông ta trầm giọng nói:
Một bàn tay nhẽ nhại mồ hôi bám vào lan can, một kẻ t·rần c·huồng lung lắc tiểu JJ trèo lên.
Nhếch mép liếc sang. x10.
Trên lan can cầu Nhật Tựu.
“Thật giả dối.”
Từ đối với dân thu họ tôn trọng, không muốn các anh các chị đêm về mất ngủ, ngày nắng mưa cũng đi tìm.
Đây mới là nhân đạo, nhân đạo của anh vứt cho con gâu gâu đi thôi.”
Nam.
Cái gì cơ, đồng nghiệp anh em tiếc nhau điếu thuốc?
Giả ngơ làm như không biết mọi người đang âm thầm chăm chú, sếp Bình mặt ngắn tũn lại đập bộp một tờ giấy để trên bàn rồi quay về khu điều hòa làm nốt công việc, ổng không có thời gian ngồi đợi ai đó đi h·út t·huốc trộm trở về.
Độc Lập Tự…
Ở công ty H giai cấp sẽ được làm nhạt tối đa, từ tổng đến nhân viên phèn sẽ mặc quần áo có giống nhau về chất vải và mẫu mã.
”Khát vọng sâu xa của mỗi con người là được khen ngợi, được tôn trọng và được quan tâm”.
Thanh niên thế kỷ 21 không nợ không thành người, Bùi kiên cũng là một con người quan tâm đến sự trưởng thành của mình, nên là hắn đang trốn nợ.
Mặt gẫy cằm dài thường đa nghi không dễ tin người, được một điều sống mũi thẳng ộp pa nói nên nội tâm luôn lạc quan, thì bị đôi mắt hơi lồi thâm thâm chiếm hết sự hết thu hút.
Bùi Kiên rất muốn sự hứa hẹn của mình có uy tín, nhưng “mưu sự tại nhân, hành sự tại thiên” hắn cũng không có cách nào.
Nhưng có một nhận thức chung từ tất cả, ai cũng muốn nhìn phản ứng của Bùi Kiên khi nhìn thấy tờ giấy này.
Bình thường cái ngữ này làm việc dù có hay trốn đi h·út t·huốc, lâu lâu vài ngày lỗi này lỗi nọ làm ổng phải giải thích lên xuống với các sếp trên phòng, nhưng tổng thể mà nói kế hoạch một ngày vẫn hoàn thành đầy đủ.
Câu chuyện diễn ra tại Đại Nam.
“Thằng em Kiên nay bú nhiều mana hung hăng quá à?”
Nằm sâu trong đất liền, có địa hình bằng phẳng, địa chất ổn định phù hợp cho phát triển công nghiệp – thương mại.
Thiên hạ vẫn đồn rằng:
“Lần thứ mấy thì không em không rõ, anh là quản lý anh đếm chứ em không có thời gian đếm, ngày hôm qua không phải lỗi từ em, em đi muộn nên….”
“Có mỗi việc trợn mắt lên phân biệt model thôi có làm được không Kiên, đây là lần thứ mấy rồi?”
“Trật tự một chút để anh suy nghĩ về tương lai.”
Một nửa lại cảm thấy lo lắng.
Sáu tiếng trước khi ai đó nhảy cầu.
Kiên ‘mõm’.
Mọi người xôn xao đến bàn tán.
Hắn chán nản cất đi điện thoại, nay hơi đen, lệch vài chục số là trúng đề rồi.
Số má trong giới cũng nửa tỉ.
Hay người ta cứu người t·ai n·ạn trên đường, nếu là vấn đề này thì nghiêm trọng, anh hiểu cứu một người hơn xây bảy tòa tháp không?
Từ đối với Bùi Kiên tôn trọng, xã hội đ·ánh đ·ập hắn ngay những ngày đầu tiên bước lên thành phố. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tôi tên Dư Đặng Bình, anh có giỏi thì về đây tìm tôi nha!”
Thu hồi phía trước mà nói, các khu công nghiệp không phải không có điều gì tốt để mà kể, ít ra trong cái xã hội thay đổi phương pháp làm giàu một cách chóng mặt này, có một việc làm trong khu công nghiệp vẫn là cái gì đó mang tính ổn định cao hơn đi buôn bán. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 1: Tiền truyện: Kiên “mõm”.
“Woooooo…” x10.
Đang định tiếp tục nâng lên đạo đức điểm cao xổ tiếp một tràng, thậm chí ý tưởng chỉ điểm giang sơn về phương cách quản lý cũng như thác tuôn trong đầu, thì đầu dây bên kia đã ‘ tút tút’.
Bùi kiên trốn thật xa, rời đất quê đi lên thành phố thề tay trắng lập nghiệp trả nợ, trả lại những lời cay đắng mà cha mẹ hắn dành cho hắn khi phải báo nhà.
Tuân theo quy luật đào thải của thiên địa tự nhiên, Kiên mõm bước tới một bước, hắn quá mệt mỏi, cần phải giải thoát. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Biri..”
Hai tiếng sau.
Sau một lúc tất cả quay trở lại làm việc.
Cả line làm việc nghe thế trố mắt theo dõi Bùi Kiên.
Chuyện đêm nay hắn không giám nhớ lại, cũng không dám suy nghĩ, tất cả đã quá sức tưởng tượng, quá sức chịu đựng một thằng đàn ông có thể gánh chịu rồi.
Vai rộng, bụng béo,tóc xoăn.
Mà lại.
Bùi Kiên cười nhếch mép bỏ qua bên tai những câu đại loại ’bọn em ủng hộ…’ ‘đã đến lúc thay quản lý mới…’ bầu Kiên ca lên làm quản lý…’ vân vân.
Đôi mắt đỏ hoe, nghiến răng, ông trùm rít từng chữ qua kẽ răng lẩm bẩm:
Giải thích là không thể giải thích, cái huy hiệu ‘cấm cãi’ lù lù ở đó, lần này đến Bùi Kiên nổi giận: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
---
Ít thì vài trăm, nhiều thì vài triệu, những kẻ dại dột lập tức suy nghĩ ngay làm sao thu hồi lại số tiền học phí bài học thế nào là ‘mõm’.
Tạch.
Không tiền, không người thân, không dựa dẫm, chốn về bình yên cuối cùng vậy chỉ có khu công nghiệp.
Vay tiền anh em ư?
Thực hư đúng sai ra sao chuyện nhà ai thì người đó biết, nhưng vấn đề rõ ràng thấy được nhất đó là ngư long hỗn tạp, thể loại người gì cũng có.
Bùi Kiên đi muộn là thật, không kịp tới giao ca nên không biết đổi model là thật, còn cứu người hay gì đó tất nhiên ngụy biện thôi, người với người đối thoại với nhau đạo đức điểm cao cực kỳ quan trọng.
Đôi lúc không bình yên lắm.
“Những khu công nghiệp, nơi mùa xuân tình yêu rạng rỡ và sự khởi điểm của những chiếc sừng!”
Lông mày hình lưỡi mác toát lên sự cương trực, ngay thẳng.
“Alô, Bùi kiên phải không?”
Dù sao cái xã hội này cứu người t·ai n·ạn giao thông được lên báo hay không thì không biết, nhưng tỉ lệ không nhỏ sẽ bị vạ lây, Bùi Kiên nói có chính là có, cũng không ai ở đây chứng minh được hắn nói sai.
Sếp Bình: (._.)
Từ sự tôn trọng đối với bản đánh giá quản lý thường niên, sếp Bình thường sẽ nói chuyện khá thân mật với nhân viên của mình, nhưng hôm nay thì không được.
“Nhỉ nhỉ cái đệch mịa nhà anh, nhân viên của anh đi muộn anh không quan tâm hỏi han nhân viên của anh gặp vấn đề gì trên đường thì thôi, nhỡ nhân viên c·hết con mịa nó luôn trên đường thì sao?
Mất bao nhiêu thời gian học tập cách suy luận số, từ duy tâm đến duy vật, từ bỏ hắn cảm thấy thật đáng tiếc.
Tóm lại đã xấu miệng còn tiện, xứng đáng được tám người con gái khen anh là người tốt.
Hai mươi phút sau Bùi Kiên công khai vụng trộm đi h·út t·huốc ba mươi phút về.
Bùi Kiên lạnh lùng quay về vị trí làm việc.
“Méo cho.”
Suy nghĩ về tương lai là thật, nhưng một người như hắn, chưa từng nghĩ đến công việc sau này, dự định gì đó ba năm, năm năm, hay khởi nghiệp một lĩnh vực nào đấy.
“Đồ c·h·ó Dư Đăng Bình, mày phải c·hết, bố thề!”
Bùi kiên hiểu cảm giác mọi người làm việc bị ông Bình đè nén bằng giờ giấc, bằng kế hoạch, và những quy định 5s rườm rà của công ty, hôm nay Bùi Kiên sẽ thay anh em bất bình, hắn muốn dẫn anh em làm cách mạng.
Quản lý Bình không xuống mà gọi điện cho nhóm trưởng đưa máy Bùi Kiên nghe. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kiên mõm đứng chơi vơi đung đưa như người bị ma quỷ nhập mà không ngã.
Ngoại hình nếu về thời tam quốc, Phượng Sồ thứ hai ngoài hắn không ai giám tranh thứ nhất.
Wow, Quyết định cho thôi việc anh em ơi.”
Hắn châm lên một điếu thuốc vừa giành giật của thằng em đồng nghiệp.
Sếp Bình hùng hùng hổ hổ từ khu văn phòng xưởng xuống line sản xuất, ông ta nghĩ mãi không rõ hôm nay Bùi Kiên ăn gan hùm gan báo gì mà nổi điên như vậy.
“Khét, khét quá khét….”
Lông mày nhăn lại thành chữ IJI, Bùi Kiên đáp lại:
“Nốt điếu này anh bỏ! Thật.”
---
Vài ba anh em bè nhậu và Karaoke của Bùi Kiên thì không mong muốn như vậy, thật sự tìm được một người ới là đi như hắn không phải dễ dàng gì, mỗi người trong tổ nhậu đều rất đáng quý.
Cao 1m60, nặng 70kg, 25 tuổi.
Điều đó không tồn tại!
Còn sếp Bình, có lẽ sợ mình nghe nhầm, nhưng mất hai giây ngẫm nghĩ đối tượng mà Bùi Kiên nói là mình, sếp Bình có chút nổi giận.
Chổng mông lên trời, đầu cúi xuống dòng sông, Kiên mõm hét lớn:
“…”
“Là chim sao hiểu được suy nghĩ của cá, cách làm việc của tao tự tao hiểu được!”
“ Cộng Hòa Xã…
“…”
Trong một căn phòng sang trọng, ông trùm nắm giữ tổ chức gián điệp Rings, tổ chức bao phủ toàn bộ Đại Nam đang t·rần t·ruồng co ro trong chăn, hắn đã tắm đến tám lần để rửa đi ô uế ngày hôm nay.
Theo hắn hiểu được, đàn ông mạnh mẽ tất nhiên phải mạnh mẽ rồi, nhưng không thể vì được khen ngợi và tôn trọng mà đắc ý vênh váo được.
“ Suỵt, không được giải thích, viết bản tường trình ký vào đêm nộp lên cho tôi, thành khẩn một chút tôi sẽ nhân đạo cho, hiểu vấn đề không nhỉ?”
Cả line thấy Bùi Kiên hùng hổ thì hớn hở bơm vào:
Đúng ra hiện tại không còn tồn tại!
Bùi Kiên: (O_O).
Bùi Kiên vốn dĩ định trả lời theo cách bình thường, nhưng nhìn lại cả line đang dõi con mắt trông mong lại đây, như ‘Đắc Nhân tâm’ từng đề cập:
Hắn là Bùi Kiên.
Một số người cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, cái con người lắm tật bất tài đó đáng bị như vậy từ rất lâu rồi, thái độ làm việc không tốt, ăn nói thì cợt nhả xỉa xói người khác,không đáng được làm việc có đãi ngộ tốt nhất nhì cái Vĩ Văn này.
“Mày nhìn mặt anh thế này mà kêu THẬT GIẢ DỐI?”
Không đầy đủ cũng không sao cả, trưởng nhóm sẽ phải bù vào, ai làm không quan trọng, công việc tay chân này sẽ không đến tay ổng, sếp Bình cần kết quả là đủ rồi.
“Kiên ca hôm nay thật mạnh….”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.