Tôi Chỉ Muốn Sống Yên Ổn!
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 6: Đồng phạm
Trong quá trình này, Quân rất tích cực phối hợp tên tài xế, cùng hắn mắng chửi, nguyền rủa những n·ạn n·hân của Huy. Dùng đủ loại từ tàn nhẫn nhục mạ ba người họ, hòng lấy thêm sự tin tưởng từ hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Em không biết!!" Quân lắc đầu, làm sao mà hắn biết được cơ chứ. Cái xác đó cũng t·rần t·ruồng giống như hắn, trên người không có thứ gì chứng minh được thân phận.
Tuy nhiên đây là khu vực hoang vắng nhưng địa thế quá tù túng, mặt đất ẩm ướt có vài chỗ bị xói mòn. Chôn vùi không bao lâu sẽ dễ bị lộ, dễ tích mùi. Không quá thích hợp.
Người thiếu niên vừa dập mạnh đầu tên tài xế vừa chửi: "Con mẹ mày, dám kéo tao xuống địa ngục với mày hả? Cho mày c·hết, cho mày c·hết!!"
Còn chưa kịp để lòng dạ hắn nguôi ngoi thì một âm thanh điện tử vang lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Điểm hệ thống: 1]
Vì Quân không có tí kinh nghiệm đánh nhau nào, hắn không kịp phòng thủ, thế là người thiếu niên ăn trọn một đấm. Cảm giác đó quá đau, y như rằng bạn bị một con ong bắp cày chích vào mặt vậy.
"Em không có lừa anh! Em nói thật." Vẻ mặt Quân khẩn thiết dùng hết sức để cam đoan, nhưng điều đó chẳng làm cho tên tài xế tâm thần này đếm xỉa đếm.
Nhìn xem mọi cảnh vật bên ngoài nhanh thoắt hiện thoắt ẩn trên kính chắn gió, Quân như nghĩ đến biện pháp gì đó, đây chính là biện pháp tốt ưu nhất cho tình huống hiện giờ.
Thể chất: 1 +
Lần này tài xế Huy cũng chịu nói chuyện, hắn bắt đầu bày tỏ nỗi lòng, rằng khoảng thời gian qua hắn đã phải đương đầu với những khó khăn như nào, nợ nần ra sao, nhưng tuyệt vọng nhất là sự phản bội của người mình yêu. Điều đó đã khiến hắn không còn hi vọng sống.
Người thiếu niên đành phải nói ra, hắn cần phải biến cả hai trở thành người chung một chiến tuyến. Dù sao cái xác kia ít nhiều gì cũng có một sự liên quan gì đó đến Quân, mặc cho hắn có g·iết người ta hay không.
Thấy vậy, Huy hài lòng. Đưa điếu thuốc lại gần, muốn mớm một miếng lửa. Quân dùng ý niệm nhấn vào dấu cộng ở cột Thể chất.
Vận tốc của chiếc xe tải bắt đầu giảm xuống mức độ cho phép, chỉ còn có hơn 60km/h. Huy cũng đã nhận ra khu vực này đã trong địa phận của thành phố. Nơi đây đã có người, không còn thích hợp đi với tốc độ vượt mức cho phép nữa.
[Tích. Điểm hệ thống +1]
Tinh thần: 2 +
"Bộp."
[Tên: Quân
Ánh mắt Huy lấp lóe như đang suy tư đến chuyện này. Quân biết, bản thân hắn cần phải làm sâu sắc hơn sự ràng buộc giữa hai người. Thế là: "Anh còn lo cái gì nữa? Hiện tại trong buồng xe này đã có dấu vân tay của em. Nếu chuyện này bị điều tra ra, em với anh chính là đồng phạm. Hai ta hiện tại chính là đồng chí."
"A".
Vì cự ly rất gần cho nên Quân đã đánh trúng tên tài xế, Huy kêu thảm một tiếng. Nhưng Quân đắc thế không tha người, nắm đầu Huy dập mạnh vào vô lăng từng đợt.
Quân đau đến ngây người, động tác trong tay hơi nới lỏng tạo điều kiện Huy thoát ra được.
Quân lấy lại tinh thần, thái độ hắn ngoan ngoãn c·ướp cái quẹt lửa: "Anh, để em." Người thiếu niên nịnh nọt châm cho hắn điếu thuốc.
Huy nhìn xem khuôn mặt đen sì của Quân, giờ phút này mặt của người thiếu niên rất chân thành, giọng nói thân thiện như kéo gần lại quan hệ của hai người.
"Hay là, hay là em giúp anh thủ tiêu cái người ở phía sau?" Bỗng nhiên Quân nghĩ đến cô gái-n·ạn n·hân của tên tài xế đang ở phía sau thùng xe.
Quân vội vàng chống đỡ nhưng lực lượng của hắn vẫn không sánh bằng với tên tài xế. Thể chất tăng lên 2 điểm vẫn không thể giúp hắn thắng thế trong trận chiến này.
Ngay lập tức {Thể chất} từ 1 thành 2. Một luồng khí nóng, sâu bên trong cơ thể Quân sống lại, chạy khắp cơ thể hắn.
Kỹ năng: Chạy lv.0 (12/100) +; Giao tiếp lv.1 (0/200) (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dù b·ị đ·ánh cho đầu óc choáng váng, máu mũi chảy lênh láng, nhưng Huy vẫn nguy mà không loạn, người đàn ông 30 tuổi cưỡng ép vung nắm đấm vào mặt Quân.
Cột thể chất bao gồm hết thảy các khía cạnh của cơ thể như sức khỏe, lực lượng, giác quan, độ linh hoạt, ngoại hình. Hiện tại Quân cảm giác thân thể mình như tỏa ra một nguồn sức sống mới.
Huy nhìn xem nơi này: "Chỗ này được không?" Tên tài xế hỏi Quân. Có vẻ như hắn vẫn còn giữ lại một ít sự cảnh giác cho Quân.
Chiếc xe tải dần chậm lại cho đến khi dừng hẳn ở một chỗ khá hoang vắng và không có ngôi nhà nào gần đây.
"Không có gì để nói cả! Cùng tao xuống địa ngục đi." Vẻ mặt Huy dữ tợn như quỷ, hắn thốt ra di nguyện của mình.
"Hahaha, mày đừng có lừa tao!! Cùng đăng xuất thôi!" Hiển nhiên là Huy cũng không có bị lời nói của Quân thuyết phục, hắn vẫn cố chấp với ý định đồng quy vu tận của mình.
"Thằng c·h·ó, tao đã biết ngay từ đầu mày không thành thật." Huy nắm lấy cơ hội, vẻ mặt hắn dữ tợn, hạ cẳng chân thượng cẳng tay với Quân. Từng cú đánh đau thấu thể mà ra nện vững vàng lên cơ thể yếu đuối của người thiếu niên.
[Tích. Giao tiếp lên cấp]
Người thiếu niên bắt được cộng cỏ cứu mạng, bởi vì khi hắn nhắc đến cô ta, ánh mắt của Huy co rụt lại, và tốc độ xe tải có phần giảm bớt.
Hiện tại Quân không dám đụng đến tên tài xế, chỉ cần hai bên xảy ra xô xát, không ai điều khiển vô lăng sẽ khiến chiếc xe tải phi nhanh mất lái, đến lúc đó sẽ c·hết nhanh hơn.
"Từ từ đã, sao mình lại có đống kiến thức này trong đầu." Quân giật mình trong lòng. Chẳng lẽ bộ thân thể này của mình thật sự là một t·ên s·át n·hân hàng loạt. Người thiếu niên hoảng sợ trong lòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trên đồng hồ đã điểm đến 5h02' sáng, mọi người đã bắt đầu tỉnh dậy để sẵn sàng cho một ngày làm việc mới. Tuy số lượng dân cư không nhiều nhưng cũng rất nguy hiểm nếu sơ sẩy để lộ.
"Anh Huy ơi!! Anh nói anh và em giống nhau mà. Đúng vậy, em cũng g·iết người giống như anh." Quân mở miệng thừa nhận mình đã tước đi mạng sống của một sinh mệnh.
Trong kí ức của Quân lại càng không có. Thứ hắn lấy được chỉ là tên và tuổi của bộ thân thể này thôi.
Chương 6: Đồng phạm (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Có vẻ như lời nói của Quân có một phần nào đấy đánh động Huy, tốc độ xe bắt đầu giảm dần chính là minh chứng rõ ràng nhất. Vận tốc từ lúc đầu vượt quá 100km/h bắt đầu giảm xuống 95km/h.
Người thiếu niên quan sát khuôn mặt của tên tài xế đang mớm lửa từ cái thùng quẹt, hắn như có được lực lượng. Vung mạnh chiếc quẹt lửa này vào mặt Huy.
Người đàn ông ấy như vứt bỏ hết thảy những điều tốt đẹp, ánh mắt của hắn đã không có sự sống.
"Mày g·iết ai?" Huy hơi lấy lại tinh thần, gặng hỏi người thiếu niên bên cạnh. Trong khi hai tay của hắn vẫn nắm chặt vô lăng và bàn chân vẫn giềm chặt chân ga.
"Mày g·iết bao nhiêu mạng người rồi?" Huy như có như không hỏi thăm hắn, người tài xế từ bên cạnh lấy ra một điếu thuốc, đưa tay muốn lấy cái quẹt lửa.
Lúc này tâm trí của Quân đã tập trung vào cái bảng của hệ thống. Nhờ công lao nãy giờ hắn nói chuyện với thằng tài xế tâm thần, kỹ năng giao tiếp đã lên lv.1. Không những thế hắn còn nhận được 1 điểm hệ thống.
Giờ này Quân mới có thể nhìn rõ được cảnh vật u tối xung quanh, 'Chỗ này là?'. Hắn nhìn xem ở hai bên đường đã xuất hiện những căn nhà. Có vẻ như hai người họ đã đi vào địa phận của Thành phố Liên Hải. Đây là vùng ngoại ô.
"Anh nói giỡn hả? Chỗ này sao mà phi tang được! Dân cư ở đây đã thấy qua chiếc xe của mình, rủi ro quá lớn, không phù hợp." Quân hơi trợn mắt nhìn xem khu vực này.
Nhìn xem cái bảng trước mặt, ở cột {Thể chất} {Tinh thần} {Chạy} đều xuất hiện một dấu cộng. Nghĩa là điểm hệ thống dùng để nâng cấp chúng nó?
Hắn còn tiết lộ cho Quân, thùng hàng ở phía sau xe không chỉ có một người, mà có tới tận ba người, hai tên đàn ông đ·ã c·hết hẳn và ả người yêu của hắn. Nhưng có vẻ như hắn không nhẫn tâm s·át h·ại cô ta được.
"Mày không biết tao đã phải trải qua cái gì đâu!!" Bất chợt Huy lên tiếng, âm giọng có phần bi kịch kéo Quân về với tình cảnh mà mình đang phải đối mặt.
"Anh đỗ xe ở một chỗ nào đó vắng vẻ, hai ta tranh thủ 'ặc' biến ả thành người kiếp sau." Quân làm động tác c·ứa c·ổ, trong khi ánh mắt vẫn nhìn đăm đăm vào tên tài xế.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.