Tôi Chỉ Muốn Sống Yên Ổn!
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 35: Con Ót và chơi trốn tìm
"Hì hì. Anh. Sao anh ngủ ở đây? Anh không có nhà à?"
"Loạt xoạt…Loạt xoạt." Con quạ loay hoay ở một bụi cây gần đó. Rồi nó gặm một cái cành cây ngắn từ bên trong đi ra. Con Ót để cây gậy xuống chân Quân.
Quân quan sát cảnh vật xung quanh, cậu nhớ lại: "Lúc nãy tai mình nghe được có tiếng bước chân nhỏ về phía bên trái, rồi biến mất."
"Á, sao anh bắt em trước." Đứa nhỏ ỉu xìu, ai bị tìm ra trước. Ván sau sẽ là người đi tìm.
[Tích, Thuần thú +4]
"Hôm đó nghe nói anh ý té cống. Cả người hôi ghê lắm."
Sự ham chơi trong người thiếu niên cũng được khơi dậy, cậu và Con Ót bắt đầu vui đùa cùng nhau. Sân chơi không còn giới hạn trong mảnh sân này nữa. Một người một quạ chạy khắp ngôi chùa vui đùa. Một bên ném, một bên tìm về. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Hì hì. Đi trốn thôi." Mấy đứa nhỏ bắt đầu phân tán khắp nơi, trên mặt tụi nhỏ tràn đầy nụ cười.
"Ăn đi." Quân cười nói. Con quạ giống như nghe hiểu, bắt đầu dùng cái mỏ của mình để mổ đống thức ăn trong chén nhựa.
Nhưng trong đầu Quân lại nhảy ra một ý nghĩ gì đó. Thế là: "Được, cho anh chơi với." Quân cười, cậu đứng dậy.
Chương 35: Con Ót và chơi trốn tìm
[Tích. Truy tung +1]
"Tiếp theo làm gì đây?" Quân há miệng hỏi một con quạ với chỉ số thông minh bằng một phần năm mình.
Sau khi uống nước xong, Con Ót vỗ cánh, nhưng nó không bay đi. Mà giống như ra hiệu cho Quân làm gì đó.
Quân nếm thử vứt cây gậy ra ngoài, con quạ ngay lập tức nhảy đi lại gặm cành cây, rời hớn hở mang về đặt xuống dưới chân cậu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Có người tìm cách trốn thoát nó, lại có người chấp nhận những nỗi buồn đó. Có kẻ thì chìm sâu, bị nhấn chìm bởi đầm lầy bạc bẽo ấy.
Quân nhìn xem cái cây cổ thụ to lớn trước mặt mình, phần thân của nó chắc ba người trưởng thành ôm mới hết. Cậu thả nhẹ bước chân, đi vòng qua sau.
"Hồi nãy, anh ấy bị giật mình á. Mà sao đầu anh ấy có tóc."
Quân nhìn xem ánh mắt hi vọng của mấy đứa nhỏ. Cậu định từ chối, dù sao mình cũng lớn rồi mà, chơi với tụi nhỏ sẽ khá mất mặt.
"Hoan hô đi thôi anh. Anh là người đi tìm nha." Mấy đứa nhỏ ngay tức thì giao cho Quân nhiệm vụ đi tìm. Hồi xưa chơi trốn tìm, đa phần mọi người đều muốn làm người trốn, ít có ai muốn làm vai trò đi tìm lắm. Khi còn bé, Quân cũng không ngoại lệ.
P/s: đoạn cuối viết không hay, khi nào đó tôi sẽ trở lại và viết lại.
Ánh mắt của nó nhìn cậu một cách tràn đầy sự chờ mong. Quân gãi đầu, không biết nên làm gì với cây gậy này, nhưng cậu vẫn nhặt cành cây lên.
Quả nhiên khi người thiếu niên nhìn về phía cửa sổ, một bóng hình màu đen đã đậu bên thềm cửa sổ. Chính là con quạ mấy hôm trước cậu cứu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quân đồng ý theo Con Ót ra ngoài sân. Con Ót hấp tấp đập cánh bay theo sau. Bộ dáng hớt hải của nó trông rất buồn cười.
Một cơn gió mát mẻ lướt qua gò má Quân, mí mắt cậu chập chờn đôi chút. Chẳng mấy chốc cậu đã có một giấc ngủ nông. Thính giác của cậu có thể nghe được tiếng lá xào xạt, khứu giác có thể ngửi được mùi vỏ cây mà lưng mình đang tiếp xúc, xúc giác lại cảm nhận được sự ấm áp bên dưới tán cây.
"Sao mày biết được kiểu vui chơi này?" Quân cúi người xuống, vuốt đầu Ót. Con Ót nghẹo đầu sang một bên, nó dùng bộ móng vuốt đẩy đẩy cây gậy. Tất nhiên là nó vẫn còn muốn chơi nữa.
"Thiệt không? Mày đừng có nói láo như hôm trước nha."
"Anh ấy đen quá, còn đen hơn thằng Mẫn nữa!"
Bỗng tai Quân hơi nhúc nhích, âm thanh vui đùa của mấy đứa nhóc giống như đang rõ hơn. Chợt cậu cảm thấy có một ngón tay đang chọt chọt cái má của mình.
"Chơi với tụi em đi anh. Bảo đảm anh không hối hận."
[Tích, Thuần thú +3]
Những ánh nắng gay gắt của buổi trưa hòa với khung giờ sắp vào chiều. Trong chùa có rất nhiều các cây cổ thụ to lớn, tán lá rậm rạp. Bóng râm rất nhiều, vì thế không có cảm giác nóng nực ngược lại khá mát mẻ.
Quân giật mình mở mắt. Trong tầm mắt cậu là mấy đứa nhóc đang cười lớn nhìn cậu. Sau đó là hàng loạt câu hỏi, câu nói đánh thẳng vào màng nhĩ của cậu.
"Anh gì ơi. Anh có phải mấy thầy chùa không? Hay là chú tiểu?"
Người thiếu niên trợn mắt, bất ngờ: "Mày là quạ mà Ót, có phải c·h·ó đâu?" Hành động vứt một đồ vật gì đó cho con c·h·ó mang về, thường là hành động vui chơi chỉ có ở bên Tây hoặc trong tivi là chính. Ở Việt Nam rất ít xuất hiện kiểu vui chơi này với vật nuôi.
"Anh ơi anh có muốn chơi trốn tìm với tụi em không?" Một cô bé đâu đó mười tuổi, dùng vẻ mặt nhiệt tình mời Quân chơi chung.
"Vậy là đúng như mình nghĩ, chơi trốn tìm có thể giúp cho kỹ năng Trốn và Truy tung tăng điểm kinh nghiệm." Quân mừng rỡ trong lòng.
Thế là cậu ra sức đi tìm mấy đứa nhỏ. Đứa thứ hai, thứ ba…Đứa cuối cùng đều bị tìm ra. Một người hòa mình với đám trẻ cùng chơi trốn tìm. Kinh nghiệm của hai kỹ năng này gia tăng liên tục, cho đến khi đủ số điểm kinh nghiệm tối đa cho một ngày.
Một ngày tràn đầy niềm vui cứ trôi qua một cách êm đềm như vậy. Nhưng trong đời, không phải lúc nào cũng vui vẻ. So với niềm vui, sự bình thường và nỗi buồn mới là món ăn thường ngày của một kiếp người.
Quân cười cười, nhặt lên cành cây. Lần này cậu vứt rất xa. Con Ót ngay lập tức giương cánh, thuận gió bay lượn tới chỗ cây gậy. Một cú sà sát mặt đất, đôi chân mạnh mẽ tinh chuẩn gắp lên cây gậy, Ót vui vẻ mang theo chiến lợi phẩm trở về cho Quân.
Nụ cười trên mặt Quân vẫn không giảm, trong mắt cậu xuất hiện một bảng điện tử mà chỉ mình cậu thấy được.
Nhưng Quân vẫn không ngừng nghỉ, vì cậu cũng cảm thấy vui vẻ. Đã bao lâu cậu không có một nụ cười thật như vậy. Cả đám nô đùa trong chùa, các nhà sư vừa tụng kinh xong, thấy được cảnh này, cũng nở một nụ cười hoài niệm.
"Haha, b·ị b·ắt rồi nha." Quân cười lớn, bàn tay chai sạn đụng vào người một đứa nhỏ đang núp ở đây.
Ngày nào nó cũng đến thăm cậu. Sau một lần lớn gan sờ người con quạ, điểm kinh nghiệm của kỹ năng Thuần thú gia tăng, Quân quyết định nuôi nó như một vật nuôi. Còn đặt tên cho nó là Con Ót.
"Mày muốn tao ra ngoài sao?" Quân dùng tay chỉ ra ngoài cửa và nói. Bỗng nhiên con quạ gật đầu. Điều này có đôi chút làm Quân ngạc nhiên: "Thông minh đến vậy sao?"
"Anh, coi chừng bị kiến cắn!! Lần trước em bị nó cắn sưng một chỗ luôn á."
Quân đang khá bối rối vì có một đống câu hỏi đổ ập lên người mình. Với người bình thường nếu bị đặt nhiều câu hỏi như vậy cùng lúc sẽ bị choáng váng. Nhưng nhờ đặc tính 'Tinh thần tỉnh táo' cậu có thể dễ dàng ghi nhớ hết tất cả những lời mà mấy đứa nhỏ nói.
"Ê, anh này là cái anh chửi đổng ở cổng chùa mấy hôm trước đó."
"Ót, ót."
Con quạ thấy thế liền hào hứng kêu 'ót ót' nó dùng đôi chân ngắn nhảy qua nhảy lại dưới chân cậu. Quân nhìn xem cây gậy trong tay rồi nhìn xuống vật nuôi của mình.
Quân quay mặt ra, nơi này đã trống trơn, không bóng dáng của ai cả. Mấy đứa nhỏ đã trốn đi hết rồi. Sau khi nghe tiếng Quân, tụi nhỏ che miệng cười, thu người để cố gắng không bị tìm ra trước.
Quân vẫn thành thật đếm giờ. Cậu tự nhận mình đã là một người trưởng thành, vì vậy không được g·ian l·ận. "90, 95, 100. Anh đi tìm nha."
Hôm nay lại là thứ bảy, một nơi lý tưởng này chả khác nào là chỗ tụ tập của mấy đứa nhóc. Ở phía xa xa, ngay dưới một tán cây to lớn, tụi nhỏ đang chơi trốn tìm. Có đứa thì trốn trong bụi, đứa thì trốn sau con sư tử đá, có đứa thì dùng kiến trúc của chùa để làm khiên…Ở đó vang lên những tiếng cười ngây thơ và tràn đầy sự vui vẻ.
Người thiếu niên vui mừng khi nhìn lượng điểm kinh nghiệm tăng nhanh. Rất nhanh kỹ năng Thuần thú đã đạt lượng kinh nghiệm tối đa của một ngày. Lúc này Con Ót cũng đã ăn xong. Quân rót cho nó một chén nước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quân ngồi tựa bên một cái cây khác, không xa so với tụi nhỏ. Sau một hồi vui chơi với Con Ót, cậu cũng khá mệt nên ngồi nghỉ tí. Ót thì bay đi đâu rồi không biết.
"Rồi, rồi. Chờ tao một tí."
Quân không hiểu hành động của nó, Con Ót nhận ra, nó dừng lại động tác vỗ cánh. Thay vào đó, nó dùng đôi chân nhảy lên bàn, tiếng lại gần cậu. Dùng cái mỏ đen tuyền của mình để kéo mép áo cậu hướng ra phía ngoài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong khoảng thời gian đấy, Quân tranh thủ sờ đầu nó. Con Ót không phản kháng, nó tập trung ăn đồ ăn, để im cho người thiếu niên sờ soạng mình.
"Được, mấy đứa trốn đi." Quân cười bất đắc dĩ, cậu úp mặt vào cây cây. Hô lớn đếm số: "5, 10, 15…"
"Đúng á, anh có muốn chơi với tụi em không?"
"Ót, ót, ót." Âm thanh quen thuộc đánh động, giúp Quân tỉnh táo lại khỏi sự hưng phấn. Cậu chợt bừng tỉnh: "Ấy, tới giờ cho Con Ót ăn rồi."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.