Tôi Chỉ Muốn Sống Yên Ổn!
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 32: Xui xẻo
"Không thể. Hôm nay họ còn đang làm ở một công trình khác." Chú Tú lên tiếng.
"Chưa. Bọn họ ngày mai mới tới." Bác Hoàng lắc đầu. "Có chuyện gì sao cậu?"
"Hôm nay không được sao?" Chú thợ điện cố gắng hỏi lại một lần nữa.
"Khung xe ở phía sau hơi lõm vào trong. Ngoài ra không còn chỗ nào hư hỏng hết." Sau khi kiểm tra, mặt Quân hơi dễ nhìn. Còn người đàn ông kia thì từ lâu đã không có bóng dáng.
Quân gọi ngay một tô. Rồi tìm một chỗ trống để ngồi. Trong quá trình cậu tìm kiếm vị trí đặt mông. Đi ngang qua một cái bàn đang được một người phục vụ lau dọn. Không để ý, Quân dẫm vào lát chanh dưới đất, bất chợt trượt chân một cái. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Từ bệ cửa sổ, Quân có thể nhìn thấy rõ từng nhóm chim chóc đang tranh nhau vị trí trú ngụ ở một cái cây, có tán lá rất dày.
Đúng 6h, âm vang tiếng chuông vang vọng trong chùa. Âm thanh ấy làm kinh động những tán lá cây chứa đựng những hạt mưa, ảnh hưởng đến những chú chim trú mưa.
Thay ra bộ quần áo mới giặt, rất thơm tho. Áo T-shirt cộng thêm quần tây đen. Đây chính là bộ quần áo ở nhà Thầy Hiền, Quân mang trên người lúc đến nơi này.
[Tích, điểm hệ thống +1]
Quân giật mình tỉnh dậy trên giường êm. Đầu cậu đổ mồ hôi như tắm. "Lại là cái giấc mơ kỳ lạ ấy."
Sau một hồi lâu. "Cuối cùng cũng xong." Quân bỏ bút xuống, thở một hơi thật dài. Cậu đưa mắt về phía cửa sổ, nơi đó chẳng còn ai cả. Hiển nhiên con quạ đã rời đi. Ngoài trời đã hết mưa từ lâu. Những tia nắng ngày mới đang lẻ tẻ xuất hiện.
"Hửm? Đặc tính không thay đổi." Quân không hiểu, lẽ nào lv.3 mới có đặc tính mới hay sao. Điểm hệ thống thì cậu không vội dùng, lúc này đang ở chung với nhiều người, không tiện lắm.
Lời tác giả: Tối nay hơi rảnh, nên tui tranh thủ viết một chương.
Thấy n·ạn n·hân đang nhìn mình, anh ta cũng biết lỗi: "Xin lỗi, đường trơn quá, tôi thắng gấp nên bị trượt."
Sau một hồi nhìn chán chê, con quạ không tiếp tục quan sát Quân. Nó chuyển sang tỉa tót bộ lông của mình, vuốt chỗ này, mổ chỗ kia, rảy nước để làm khô cơ thể.
"Hôm nay sao xui xẻo thế!" Quân lầm bầm một câu, rồi tiếp tục cưỡi xe đến chỗ làm. Lần này, người thiếu niên cực kỳ thận trọng, cậu không muốn chiếc phương tiện di chuyển duy nhất của mình bị hư hỏng. Đặc biệt là chiếc xe đạp này còn là đồ cậu mượn nhà chùa nữa chứ.
"Chỉ là, theo ý tôi, cả hai đội điện và nước nên cùng nhau trao đổi, thảo luận về việc làm hệ thống nước và điện sao cho phù hợp, để tránh trường hợp trùng đường đi." Chú thợ điện giải thích.
Nhiệm vụ chính của thợ xây là hỗ trợ đục rãnh tường cho họ đi dây điện, lắp đặt ổ điện, mạch điện. Lượng công việc không nhiều, nhưng lại cực kỳ yêu cầu sự khéo kéo.
Quân lên tiếng: "Chào mọi người."
Hai bên nhìn nhau một lát, Quân cười nhạt lắc đầu: "Sao mình cứ có cảm giác, con quạ này đang muốn nói cho mình cái gì đó nhỉ."
Đội thợ điện gồm năm người, tác phong rất chuyên nghiệp, bọn họ đo đạc kích thước tường, dựa theo bản vẽ thi công, bọn họ vẽ ra hoàn chỉnh sơ đồ điện cho cả cái nhà.
"Đùng." Một tiếng vang xuất hiện. Quân và chiếc xe đạp của mình, bị húc bay lên trước một đoạn, cậu vội vã dùng chân để thắng gấp. Rồi cậu nhóc nhăn mặt, quay ra sau lưng.
"Đúng rồi, các anh vẽ xong sơ đồ điện rồi à. Thế chỉ cho chúng tôi đục rãnh chỗ nào đi. Làm xong sớm, rồi về." Bác Hoàng đứng dậy đáp.
Còn chưa đi được vài mét, thì phía trước xuất hiện một trạm đèn đỏ. Quân thuần thục dừng lại. An phận chờ đèn đỏ nhưng những người dân khác. Cậu nhóc nhìn xem bộ đếm giây của cột đèn giao thông. Chỉ còn 9, 8, 7, 6…giây.
Chương 32: Xui xẻo
Không để Quân tự kết luận, trên mái nhà xuất hiện những tiếng lộp độp, tiếp đó xuất hiện càng nhiều những âm thanh như vậy. Trời tiếp tục đổ xuống những cơn mưa nặng hạt trong buổi sáng âm u này.
"À, Quân đấy à." Chú Tú cười đáp, ông ấy chính là người đang h·út t·huốc. Bờ môi có phần thâm đen, da dẻ tuy đen nhưng trông rất khỏe mạnh.
Thấy con quạ không có cử động uy h·iếp đến mình. Cậu không để ý đến nó nữa, mà tranh thủ thời gian lấy sách, vở và bút ra để tiếp tục cày điểm cho năm kỹ năng học, đọc, viết, suy luận và vẽ.
Quân giơ tay ra hứng những hạt mưa rơi từ trên mái xuống. Những giọt nước tranh nhau lấp đầy các khoảng trống trong tay cậu.
Nhưng sau khi cậu nhìn kỹ, thì đã nhận ra đó chính là con quạ ngày hôm qua. Trên thân thể nó vẫn còn những vết tích b·ị t·hương. Quân ngồi dậy dè chừng, hỏi nó: "Sao mày lại tới đây?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Con quạ đứng ở bên thềm cửa sổ, chăm chú nhìn người thiếu niên đang làm công việc của mình, nó dùng trí thông minh cơ bản của mình để đoán thử xem cậu đang làm gì, đang kiếm thức ăn à, hay là đang uống nước…
[Tích, Giao tiếp lên cấp]
"Argghhhh." Tiếng hét thất thanh vang vọng trong bình minh. Vang hơn cả tiếng gà gáy: "Ó o o o."
"Trời mưa hả ta?" Quân tự hỏi mình một câu hỏi, tưởng chừng đã quá rõ ràng có gì đã xảy ra với cảnh tượng này.
Một chú thợ điện hơi nhăn mày, anh ta là đội trưởng thì phải. Chú ấy đứng dậy, tiến lại chỗ Quân và mọi người.
May mà Quân phản ứng nhanh, cậu kịp thời nắm chặt cạnh bàn mới không té. "Móa, suýt thì mất mặt." Người thiếu niên ngay lập tức điều khiển tư thế, giả bộ mọi chuyện vẫn như thường. Cậu nhóc vẫn rất để ý ánh nhìn của người khác.
Bác Hoàng, Anh Biện và Anh Vân cũng đáp lời Quân. Mọi người bàn tán trò chuyện với nhau. Nào là nhà ai nay làm ăn phát đạt, từ chuyện bình dân nhất đến chuyện mang tầm cỡ quốc tế.
"Rốt cục mình cũng có một kỹ năng lv.2." Quân mừng rỡ trong lòng. Cậu vội mở ra bảng hệ thống.
Người phục vụ bỗng nhiên thấy được động tĩnh kịch liệt sau lưng, thì cũng quay người lại, xem xét tình hình. Thấy không có việc gì, thì lại tiếp tục làm việc của mình.
"May quá, trời hết mưa rồi. Thay đồ đi làm thôi." Quân vui mừng khi thấy cảnh này. Đừng quên, cậu nhận lương theo ngày, nếu nghỉ làm sẽ tương đương với mất 200 nghìn.
"Ừm. Vậy thôi, chúng tôi cố gắng thiết kế sơ đồ điện sao cho tránh trùng lặp nhất. Rồi ngày mai họ đến, có sai sót chỗ nào thì điều chỉnh lại sau." Chú thợ điện đành nói. Anh ấy trở lại đội nhóm của mình, thông báo cho họ tin tức này.
Một bóng đen từ xa bay đến. Quân cứ nghĩ nó cũng sẽ giống như những đồng bạn có cánh khác của mình, nhưng ai ngờ mục tiêu của nó là Quân.
Ngoài đường, còn nhiều người mặc áo mưa, trên đó bám đầy các hạt nước. Đường xá thì trông khá dơ bẩn, có chút trơn trượt. Quân phải thật cẩn thận để không bị những giọt nước bẩn văng lên người.
"Bác hiểu lầm. Chúng tôi còn chưa vẽ xong sơ đồ. Có một số việc chúng tôi muốn hỏi." Chú thợ điện lắc đầu, rồi nói: "Căn nhà này đã lắp đặt hệ thống đường ống nước chưa?"
[Điểm hệ thống: 1 điểm.] (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đèn xanh, mọi phương tiện đều rời đi. Quân chỉ cho anh ta một ánh mắt không mấy thiện cảm. Cậu dắt xe đạp lên lề đường để kiểm tra.
Người thiếu niên đưa tay tắt đi thứ âm thanh khó chịu đó. Quân vuốt mái tóc r·ối l·oạn của mình, xuống giường đi rửa mặt.
Mở cửa phòng đi ra ngoài, cậu thấy được khung cảnh ngoài trời có phần âm u hơn mọi hôm. Cảnh vật xung quanh thì ướt át, còn mang theo một ít hơi lạnh.
Cậu ra khỏi chùa, cưỡi chiếc xe đạp chạy nhanh trên đường. Vì vừa mới mưa, nên không khí có phần ẩm ướt và mát lạnh.
"Ăn phở đi." Quân dừng xe tại một quán phở làm ăn không tệ. Người ra người vào tuy không nhiều nhưng cũng không ít. Điều đó chứng minh một điều rằng, giá ở đây sẽ không quá đắt, hương vị sẽ không tệ.
[Giao tiếp lv.2 (3/500). Đặc tính: Thông tin rõ ràng, giọng nói hay ho.]
Và hiển nhiên, chẳng có tiếng đáp lại nào cả. Con quạ chỉ dùng ánh mắt đen óng và vô tri để nhìn người thiếu niên.
Cuối cùng cũng đến địa điểm làm việc. Vẫn là căn nhà ấy, nhưng hiện nay đã có mái. Đã có hàng rào, bây giờ chỉ thiếu đường ống nước và đường dây điện thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Tíc tíc tíc tíc…Tíc tíc tíc tíc." Âm thanh báo thức từ chiếc đồng hồ đặt ở tủ đầu giường. Hiện giờ mới chỉ có 5h50' sáng. Chiếc đồng hồ này Quân mới mua từ hôm qua, chỉ có sáu chục ngàn thôi.
"Mọi người là thợ xây ở đây đúng không?" Chú thợ điện hơi cười.
Ở đó có một người đàn ông đang ngồi trên chiếc xe máy của mình, có vẻ như anh ta đã v·a c·hạm với đuôi xe đạp của Quân.
Dựng xe ngay ngắn bên đường, Quân bước vào trong. Bên trong, đã có vài tiếng trò chuyện với nhau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một lát sau, mọi người đều đến đông đủ. Đội thợ điện cũng đến rất đúng giờ. Bọn họ mới là nhân vật chính của ngày hôm nay.
"Mưa như vầy có đi làm không nhỉ? Hi vọng là nó mau chóng tạnh." Quân lau đi bàn tay dính nước, cậu quay vào phòng, tiếp tục leo lên giường nằm.
Xong việc, cậu ta bước vào quán ăn. Mùi hương của phở ấy thật sự là không tồi, chưa gì mà dạ dày đã đánh trống muốn ăn rồi.
Vừa di chuyển dọc đường đến nơi làm, cậu vừa nhìn xem, sáng nay mình nên ăn món gì. Hiện tại tài chính dư dả, cậu muốn ăn cái gì đó sang một tí.
Tiếng đập cánh mạnh mẽ, bộ lông đen tuyền ấy ướt át. Nó xòe cánh đậu ngay bên thềm cửa sổ. Hành động này của nó làm Quân hơi giật mình.
"Bất cẩn quá, lần sau phải chú ý hơn mới được." Sau khi ăn xong, Quân đạp xe rời đi. Cậu vẫn không quên tự dặn với lòng mình phải cẩn thận hơn.
"Aizzz, mình thật sự là ghét trời mưa." Quân phàn nàn, dép của cậu dẫm lên một phần đất ướt và nhão nhoẹt bên đường. Người thiếu niên chà mạnh dép xuống mặt đất, hòng loại bỏ cục đất ấy.
Đó là Bác Hoàng, Chú Tú, Anh Biện và Anh Vân. Bốn người đang ngồi một chỗ dưới bậc thang, có người phì phèo khói thuốc, có người thì uống chén trà nóng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.