Tôi Chỉ Muốn Sống Yên Ổn!
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 28: Nhận biết đồng nghiệp
"Dạ em rõ rồi ạ." Quân trịnh trọng gật đầu. Làm hư công trình, chẳng những làm ảnh hưởng tiến độ xây dựng, mà còn làm ảnh hưởng tình cảm của các đồng nghiệp khác. Đặc biệt là người mới như cậu.
Quân nghiêm mặt gật đầu: "Con hiểu ạ, con sẽ cố gắng làm việc."
"Lại là kỹ năng mới! Kỹ năng lái xe á?" Quân nhìn xem bảng thông báo điện tử trước mặt.
"Hửm?" Người đàn ông trung niên đứng dậy, đi ra nhìn Quân. Sau khi quan sát Quân một lát, Bác Hoàng nhếch mép lên tiếng: "Cậu muốn xin việc?"
Kỹ năng lv.0 tối đa là 15 điểm, kỹ năng lv.1 tối đa là 30 điểm kinh nghiệm trong một ngày.
Quân lấy lại tinh thần, cậu thấy Bác Hoàng đang đứng trong căn nhà màu xám chờ mình. Quân vội vã chạy vào: "Xin lỗi, để bác chờ ạ."
"Căn cước công dân?" Bác Hoàng giơ tay ra. Nói miệng thì chưa chắc đã chính xác, tốt nhất vẫn là đối chiếu thông qua giấy tờ.
Ngay lập tức, anh thanh niên bất mãn: "Anh Biện. Sao anh c·ướp lời em?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
[Tích. Hành vi hợp lệ. Kỹ năng mở khóa]
"Dạ đây ạ." Quân vội móc từ trong túi ra tấm thẻ căn cước công dân giả của mình. May mà mình có đem, Quân thở phào.
Quân thành thạo tránh né các vật cản như xe máy, xe ô tô…Từ túi áo, cậu móc ra tờ giấy mà Thầy Trí cho. Dùng một tay điều khiển xe, một tay để cầm xem. Ánh mắt vẫn không quên quan sát đường đi.
Nhưng đèn xanh đã đến, thằng nhóc được bố mẹ chở đi mất. Trước khi đi nó còn le lưỡi, trêu chọc Quân.
Hiện nay chỉ có kỹ năng Viết, Đọc, Vẽ là có thể làm được mỗi ngày 15 điểm thôi. Trong hai ngày ở chùa, Quân còn khám phá ra một điều nữa.
Từ phía sau, Anh Biện nhào lên kẹp cổ Anh Vân. Anh Vân la: "Anh Biện, thả em ra, nghẹt cổ."
Quân thôi không nghĩ nữa. Cậu tăng nhanh tốc độ bàn đạp, mau chóng hướng tới địa điểm làm việc.
"Hi vọng là không muộn." Quân nhìn thấy địa điểm làm việc ngay trước mặt. Cậu dắt xe dựng ngay bên đường, chung chỗ với vài chiếc xe máy khác.
Bầu không khí của buổi sáng rất đông đúc, mọi người đi làm, đi ăn, đi chợ…Quân còn thấy mấy bé học sinh mặc đồng phục trường, ngoan ngoãn ngồi sau lưng bố mẹ, trên chiếc xe máy của họ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ở một khúc dừng đèn đỏ, Quân nhe răng trợn mắt, hù dọa một bé trai ngồi sau xe bố mẹ nó. Thằng nhóc chẳng những không sợ, còn làm mặt quỷ đáp trả lại Quân. Người thiếu niên trợn mắt, định mở miệng dạy dỗ.
"Dạ, vâng. Con được Thầy Trí giới thiệu đến đây ạ." Vẻ mặt Quân bình tĩnh nói ra người giới thiệu công việc cho mình.
Chương 28: Nhận biết đồng nghiệp
"Hahaha, mày láo quá. Rõ ràng là anh không dùng sức." Anh ta cười mắng, nhưng vẫn bỏ tay ra khỏi cổ của người thanh niên.
"Dạ, em đến xin việc ạ." Quân cười và đáp.
"Tốt, có tinh thần đấy." Người đàn ông ba mươi tuổi tán thưởng. Anh ta thiện chí giơ tay ra: "Tự giới thiệu. Anh tên là Biện. Thợ chính."
Quân cẩn thận bước vào cổng. Trước nhà, có một nhóm gồm ba người đang ngồi trò chuyện. Đó là ba người đàn ông. Từ quần áo của bọn họ, Quân đoán, có khi họ là đồng nghiệp của mình.
"Suýt thì c·hết." Người thanh niên thoát ra được. Làm bộ mình bị tổn thất, vuốt cái cổ không có dấu vết gì.
"Hahaha, có người thay chú mày. Chú em ngoan ngoãn theo anh trát vữa xi măng thôi." Một người đàn ông tuổi tầm 30, anh ấy cười to kẹp cổ người thanh niên.
"Móa, thằng quỷ nhỏ." Quân cười mắng một tiếng. Cậu giẫm bàn đạp, tiếp tục lên đường.
"Ngày hôm nay, hai đứa bay tranh thủ trái vữa cho xong phòng bếp và khu nhà vệ sinh phía sau. Chú sẽ lát mái." Người đàn ông lớn tuổi nhất, dùng vẻ mặt nghiêm túc dặn dò hai người đàn ông trẻ tuổi hơn.
"Không cần. Chúng mày quên à. Ngay hôm qua, Thầy Trí có ghé qua xin một chân phụ hồ cho một đứa nhóc." Người được gọi là Chú Hoàng lắc đầu, từ chối.
"Là vị nhà sư hôm qua à?" Người thanh niên hỏi.
[Tích. Kỹ năng Lái xe lv.0 (2/100)]
"Ngoại hình có chút gầy yếu. Nhưng không sao, chủ yếu là xem tinh thần làm việc. Lát nữa mày theo bác, hỗ trợ bác lát mái. Nghe chưa?" Bác Hoàng vỗ lưng Quân mấy cái, làm Quân nhe răng trợn mắt vì đau.
Do không chú ý, cậu suýt thì v·a c·hạm với một chiếc xe máy. May mà Quân phản ứng kịp thời, nên không xảy ra tại nạn. Nhờ động tác này, kỹ năng lái xe cũng tăng thêm 3 điểm.
"Dạ, thưa anh." Quân gật đầu, lại quay ra: "Chào anh Vân."
"Ừm, chính là ông ấy." Người thợ xây lớn tuổi nhất gật đầu.
Anh Biện không để ý đến sự la hét của Vân, mà cười nhìn Quân: "Quân, theo Bác Hoàng lên gác mái kìa. Bác ấy sẽ huấn luyện từ đầu cho em. Bác bảo sao thì làm vậy. Nhớ là phải cẩn thận, tránh làm hư công trình đấy."
"Không sao, đi thôi." Bác Hoàng lắc đầu, dẫn Quân đi lên trên tầng.
"Bác Hoàng ơi. Có người đến xin việc ạ." Người thanh niên quay đầu thông báo cho người lớn tuổi nhất.
"À, thì ra là nhóc à!" Bác Hoàng gật đầu. "Mà nhóc có chắc là mình làm được không đấy?"
Nếu tính cả kỹ năng Lái xe, thì hiện giờ Quân đã có tổng cộng mười ba cái kỹ năng rồi. Nhưng lượng kinh nghiệm cậu kiếm được mỗi ngày vẫn rất ít, chưa đạt được số lượng kinh nghiệm tối đa.
"Dạ, nay em vừa tròn mười tám ạ." Quân trả lời. Nhưng trong lòng, thật ra là mình mới mười sáu tuổi chín tháng thôi.
"Dạ, cháu xin lỗi." Quân quay đầu cười xấu hổ. Ông chú trợn mắt với cậu, rồi cưỡi xe đi mất.
Chiếc xe đạp hì hục lao nhanh trên đường, mang theo cậu thiếu niên lướt qua những cơn gió vào buổi sáng.
"Nguy hiểm quá, suýt thì tiêu đời. Phải cẩn thận hơn khi tham gia giao thông mới được." Quân thở phào. Lỡ mà x·ảy r·a t·ai n·ạn, b·ị t·hương là chuyện nhỏ, đền tiền cho người ta mới là việc lớn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quân hơi cười, gật đầu xem như chào hỏi anh ta. Bước vào một môi trường mới, Quân khá ngại ngùng, nên khó lên tiếng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ừm, nhắc nhở trước. Làm phụ hồ rất khổ đấy, yêu cầu chịu khó, kiên nhẫn, học hỏi mọi lúc. Mày mà có dấu hiệu lười biếng là bác đuổi luôn đó. Được chưa?" Giọng Bác Hoàng nghiêm túc.
Quân có phần không hiểu, thì người thanh niên: "Ý bác là em gầy quá. Nay em bao nhiêu tuổi?"
"Nhiều kỹ năng, nhưng chưa thể tận dụng triệt để. Điểm hệ thống rất tiện dụng, phải tìm ra cách tối ưu lượng kinh nghiệm ở các kỹ năng mới được." Quân nghĩ vậy trong đầu.
Bỗng anh ta nhận ra có tiếng bước chân. Ngửa mặt lên, Quân và người thanh niên chạm mặt nhau.
Ông chú đi xe máy dừng lại, nổi giận quát: "Thằng nhãi, mày đi kiểu gì đấy?"
Quân vội vàng nắm tay với Anh Biện, cười ngại ngùng đáp lại: "Em tên Quân ạ."
"Ừm biết điều đấy. Năm nay anh hai mươi tuổi. Xứng với chữ 'anh' em gọi." Anh Vân dùng vẻ mặt kiêu kỳ, dõng dạc nói.
"Hừm, đoạn ngã tư trước mặt rẽ phải." Quân quan sát, cậu bẻ lái xe đạp. Tay lái của Quân không tệ, cậu tạo ra một đường cong hoàn mỹ ở khúc rẽ ấy.
"Nghẹt thở, nghẹt thở. Anh Biện thả em ra." Người thanh niên la hét, vùng vẫy. Giống như một con gà sắp bị hành quyết vậy.
Người thanh niên: "Cậu có chuyện gì à?" Anh ta hỏi Quân.
"Hahaha, mọi người sau này là đồng nghiệp, nhớ trông nom cho nhau. Cái gì nhắc được thì nhắc nha." Anh Biện không để ý đến Vân, mà cười nói chuyện với Quân.
"Ủa, chú Hoàng lát mái một mình à? Hay để con phụ chú cho!" Anh thanh niên đáp lại.
"Ừm, thế thôi tụi anh ra phía sau trộn vữa đây." Anh Biện kẹp cổ Anh Vân, lôi anh ta đi mất.
Người thiếu niên dừng xe lại trước một căn nhà còn đang ở tình trạng xây thô. Bản thân nó còn chưa được lát mái và sơn tường. Để lộ ra màu da xi măng bằng phẳng.
"Dạ, vâng ạ." Quân nhiệt tình đáp. Cậu dùng hai tay nhận lại tấm thẻ căn cước từ tay ông bác.
Quân tranh thủ đáp ứng: "Dạ, con nghe bác ạ."
"Ừm, vừa tròn mười tám tuổi. Quê quán Thị trấn Xuân Hương. Xa quê lập nghiệp à?" Bác Hoàng cười hỏi thăm.
Đó là, số lượng điểm kinh nghiệm tối đa trong một ngày cho kỹ năng lv.1 là 30 điểm. Nhờ vào việc, Quân phải liên tục nói chuyện với các nhà sư, giảng giải cho họ, tại sao cậu lại lưu lạc đến đây, thì cậu mới mò ra được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.