Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 20: Bàn tay nhuốm máu

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 20: Bàn tay nhuốm máu


Cơn giận làm cậu quên đi nỗi sợ, Quân dũng cảm đ·ánh đ·ập cái xác của hai thằng. Lúc sống không trả nợ được, vậy thì sau khi c·hết trả cũng không muộn. Một lát sau, đánh mỏi đánh mệt, Quân cũng xả được cơn giận và sự uất ức đêm đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tinh thần: 4

Anh ta nhìn Thầy Hiền và nở một nụ cười nhẹ: "Thầy, con về thăm thầy nè."

Buổi sáng hôm đó. Những chú chim sẻ kêu chi chít trên đầu cành, không biết là đang nói chuyện hay cãi nhau nữa. Âm thanh đó đánh thức một người thiếu niên còn cuộn mình trong chăn ấm.

Xong xui hết những việc này, cả ba trở lại xe, thay đồ. Nổ máy về nhà. Quân ngồi co ro ở phía sau, nhớ những ánh nhìn c·hết không nhắm mắt, ánh nhìn cầu xin của gã gầy gò. Những cái xác, v·ết m·áu, khung cảnh hỗn loạn. Lương tâm người thiếu niên bị dao động nghiêm trọng.

Quân nhẹ nhõm khi thấy Mặt Sẹo và Cao Lớn đã sang thế giới bên kia. Người thiếu niên cảm thấy nội tâm của mình sáng sủa hơn rất nhiều. Hít một hơi thật sâu, mùi máu nồng nặc chui tuột vào mũi, suýt thì làm Quân sặc.

Quân đang loay hoay kéo một cái xác để chuẩn bị đựng vào túi ni lông, thì gương mặt của t·hi t·hể lộ ra. Quân khựng lại, cậu có chút không tin, nỗ lực nhìn thật kỹ khuôn mặt nhợt nhạt ấy.

Tuy cậu hận Mặt Sẹo và Cao Lớn, nhưng cậu cũng ám ảnh phần nào với sự c·hết thảm của bọn nó. Quân biết mình không làm được, mình vẫn là một con người đàng hoàng. Không phải một gã đao phủ vô tình như Thầy Hiền, một kẻ lạnh lùng như anh Khánh.

"Ăn sáng hay là để ăn trưa luôn?" Thầy Hiền uống một hớp trà, rồi hỏi cậu.

Quân tự nhủ: "Không thể tiếp tục như vậy được. Phải tìm cơ hội chạy thoát." Tại sao phải chạy thoát á? Quân đã chứng kiến hết mọi chuyện, biết quá nhiều. Nếu cậu không trở thành đệ tử của Thầy Hiền, vậy tương lai chỉ có một chữ, c·hết.

Giai đoạn tân thủ thì khác gì với giai đoạn bình thường? Được rồi, vấn đề này tìm hiểu sau cũng được.

"Hệ thống." Quân thầm nhủ.

Người thiếu niên uể oải, hai mắt lờ mờ. Tuy ngủ đủ, nhưng tinh thần của cậu có vẻ không được tốt lắm.

À, còn một chuyện nữa. Quân đưa mắt nhìn bảng thông báo.

Truy tung hay còn gọi là theo dõi hoặc lần theo dấu vết của một người hay sự vật, sự việc hiện tượng nào đó.

Đoạn thông báo này xuất hiện vào tối hôm qua, lúc mới về nhà. Vì quá mệt mỏi, Quân không thèm để ý đến bảng nhắc nhở này.

Mọi thứ tại hiện trường đều được dọn dẹp sạch sẽ, từng túi xác được chất lên xe tải. Tài xế xe tải là người của băng đảng, đến đây chở xác đi phi tang.

Quân nhìn xem đôi bàn tay của mình. Những hành động, khung cảnh, mùi vị đó. Đều in sâu vào tâm trí cậu. "May mắn, không gặp ác mộng." Quân thở dài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Ừm, thế-." Không đợi ông lão nói hết câu, một tiếng còi xe từ bên ngoài truyền vào, gây sự chú ý của hai người.

Với sự tàn nhẫn và vô cảm mà ông ta thể hiện hôm nay. Quân không dám đặt quá nhiều niềm tin vào sự nhân từ mà ông ta có nữa. Đặc biệt là có anh Khánh. Không có mình, có khi Thầy Hiền sẽ chọn anh Khánh làm truyền nhân cũng nên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thầy Hiền và anh Khánh vẫn tiếp tục thanh lý hiện trường, Thầy Hiền đã xử xong số người sống sót, ông nhận phần việc lau dọn của Quân.

Quân rời khỏi phòng đi qua phòng khách. Tất nhiên là Thầy Hiền đã dậy rồi, giống như mọi khi vẫn đang uống trà xem ti vi. Thần sắc nhàn nhã, y như rằng những gì xảy ra ở tối qua chỉ là một giấc mơ.

Thể chất: 2

Chương 20: Bàn tay nhuốm máu

Nhưng nghĩ đến điều hai gã này làm với mình, Quân nắm chặt tay. Cơn giận kìm nén bấy lâu nay bùng nổ. Quân nhấc chân, tàn nhẫn giẫm đạp lên thân xác của hai gã c·ướp. Anh một phát, em một phát. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hai thầy trò nhìn ra ngoài cửa thì thấy ở đó đang đậu một chiếc BMW màu đen. Một người thanh niên khoảng hai mươi lăm tuổi bước xuống. Thân hình cao ráo, ngũ quan tuấn tú. Trông khá đẹp trai.

Kỹ năng: Chạy lv.1 (11/200); Giao tiếp lv.1 (103/200); Nhặt lv.1 (22/200); Chiến đấu lv.0 (12/100); Giả tạo lv.0 (56/100); Nấu ăn lv.0 (22/100); Suy luận lv.0 (4/100); Truy tung lv.0 (17/100)

Tự tay Quân bỏ hai cái xác của Mặt Sẹo và Cao Lớn vào túi xác, hai thằng này còn khá may mắn, mất chi không nhiều, coi như khá lành lặn. Không như anh Khánh, nãy giờ vẫn còn đang lắp ráp quý ông ở đằng kia, thất lạc quá nhiều bộ phận.

"Sao mày lại ở đây?" Quân nhỏ giọng. Đáng tiếc Mặt Sẹo đã xuống địa ngục, không thể đáp lại câu hỏi của cậu.

Kỹ năng mới là Suy luận và Truy tung. Xem như có còn hơn không, hiện tại Quân không biết nó có thể giúp ích gì cho mình, thôi thì xem như nguồn cung cho điểm hệ thống cũng được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mỗi người ba nén nhang, "Chỉ thắp, không nói." Thầy Hiền dặn dò. Quân gật đầu bắt chước hai người còn lại bái lạy.

2h55' rạng sáng. Cả thành phố chìm trong đêm tối, giấc ngủ ngon lành của nhiều người diễn ra.

Quân chậm chạp rời giường, đi đánh răng. Nhìn xem mình trong gương, ngũ quan thô cuồng, làn da đen nâu. Điểm sáng suy nhất là đôi mắt sáng ngời, chỉ có điều hiện tại hơi đục ngầu.

"Còn một đứa nữa." Quân đi xung quanh tìm kiếm, rốt cuộc hắn tìm thấy một cái xác cao to, nằm sấp bên dưới cái bàn bị lật, trên lưng có hai lỗ thủng lớn vẫn còn chảy máu loang lổ xuống sàn.

Người thiếu niên cảm thấy không thoải mái, thế là ngồi bệch xuống luôn. Hai tay ôm đầu, cảnh tượng xung quanh như khiến cậu nhấn chìm vào vũng lầy tội ác. Quân không thể tỉnh táo nổi, cậu hối hận.

Chiếc xe tải chứa đầy cái ác của đêm nay, khởi động và biến mất khỏi tầm mắt của ba người. Giữa đường Quân lấy lại sự bình tĩnh, cố gắng gia nhập vào công việc. Cuối cùng Quân cũng nín nhịn hoàn thành nhiệm vụ đêm nay.

"Đi theo thầy." Thầy Hiền lên tiếng dẫn đường Quân và Khánh đi lại chỗ một cái bàn thờ Ông Tài và Ông Địa.

Quân gật đầu, cậu xách cái xô, đổ đầy nước vào, hòa tan nó với một ít dung dịch trong cái bình xịt. Khuấy đều, sau đó là lau dọn.

[Tích. Giai đoạn tân thủ đã kết thúc]

Không thể chịu đựng được thêm nữa, Quân hoảng hốt đứng dậy chạy ra ngoài. Xé mở khẩu trang, ọe ọe nôn ra một bãi dịch. Cậu nôn ra hết đồ ăn của bữa tối. Một phút sau, Quân mỏi mệt tựa bên tường, thở hổn hển.

"Tốt, mọi chuyện đã thành công tốt đẹp." Thầy Hiền đi ra căn phòng kia, kết quả kiểm tra khiến ông lão hài lòng. Sạch sẽ như mới.

Đang lúc Quân muốn thanh lý cái xác tiếp theo, giọng anh Khánh vang lên: "Số 3, đã tới lúc lau dọn vết tích tại hiện trường, mấy cái xác còn lại, để tôi lo."

[Tên: Quân

Kỹ năng Giao tiếp đã đi được nửa quãng đường, chẳng bấy lâu nữa sẽ nâng cấp. Kỹ năng Nhặt cũng tăng lên một tí, do ngày hôm qua Quân 'nhặt đồ' khá nhiều.

"Dạ, con làm ngay đây ạ." Quân vội vã lên tiếng. Tiếp tục công việc dang dở của mình.

Đang lúc Quân lau dọn, hắn bất cẩn trượt chân, té ngã vào một cái xác không đầu. Người thiếu niên quên luôn cơn đau, ánh mắt nhìn chòng chọc vào phần cổ kinh dị ấy. Cảm xúc bị kìm nén tuôn ra, Quân hoảng sợ và buồn nôn. Cậu nhớ đến cơn xác mộng.

"Hôm nay là ngày gì thế này? Liên tiếp mở kỹ năng." Quân sững sờ trong chốc lát, rồi lại hoạt bát trong lòng.


Đó là Mặt Sẹo. Cái gã đã c·ướp Quân, cho Quân hai cái tát đau điếng ở bến xe. Gã còn đe dọa: "Tao sẽ cắt gân tay gân chân của mày, rồi bán sang nước ngoài cho người ta moi n·ộ·i· ·t·ạ·n·g mày ra."

Quân mở mắt, tỉnh dậy vào lúc 10h44'. Khá muộn so với mọi hôm, cũng đúng thôi. Về nhà đã là 3h15' sáng. Ngủ đến giờ mới dậy là bình thường.

"Nhanh làm việc đi, thời gian có hạn." Âm thanh nghiêm khắc của Thầy Hiền vang lên, kéo Quân về với thực tại.

"Dạ, ăn trưa luôn ạ." Quân cười đáp lại. Khó khăn lắm cậu mới nặn ra được một nụ cười chân thành.

Điểm hệ thống: 0]

Quân có hỏi anh Khánh, anh có bí quyết gì chỉ cho em về vấn đề lau dọn ở h·iện t·rường v·ụ á·n không. Đáp lại Quân là: "Lau sao mắt không thấy là được. Ngày mai sẽ có đội ngũ khác lo liệu về mấy cái vết tích ẩn."

"Móa, đi tìm xác. Mở khóa kỹ năng. Cũng hợp lý." Quân cạn lời, lắc đầu bỏ qua suy nghĩ, tiếp tục làm việc.

Quân đi lên lật người t·hi t·hể lại, quả nhiên đó là thằng Cao Lớn. Cái thân xác cao lớn và mạnh mẽ khiến Quân bất lực, không thể trốn thoát, giờ lại nằm bất động ngay đây, lạnh ngắt. Người thiếu niên hơi thổn thức.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 20: Bàn tay nhuốm máu