Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 11: Rơi Xuống Vực Thẳm
Cơn đau xé gan xé phổi khiến toàn thân Đốc Ngữ run lên lẩy bẩy, vì vậy hắn không kịp phản kháng lại đòn tấn công bất ngờ của Châu Ly.
Cô đưa mắt nhìn về phía vực thẳm, thâm tâm trở nên vô cùng phức tạp.
Mái tóc bồng bềnh kia, gương mặt bí ẩn đằng sau lớp khẩu trang đó, chẳng phải ai khác ngoài sát thủ S.
Châu Ly dựa người lên tảng đá gần đó, ôm ngực thở hổn hển.
Vì vậy, cho dù cô có dốc hết toàn bộ sức lực đi chăng nữa thì vẫn không thể kéo anh lên được.
Gã tóc húi cua lập tức quay phắt người lại, nhận ra có gì đó không phải liền vội vàng lao người chạy tới.
Trớ trêu thay cho hắn, đằng sau Đốc Ngữ vốn là vực thẳm sâu hun hút.
Ngay khi v@t cứng ngắc của hắn bật tung ra bên ngoài, cơn lợm giọng đến mức buồn nôn.
Châu Ly không nhìn anh, chỉ hời hợt nói.
- Bám chắc lấy tôi!
Chương 11: Rơi Xuống Vực Thẳm
Châu Ly ngồi bật dậy, đoạn bước xa khỏi anh, toan trở về tìm Cố Tử Khâm.
- Ở dưới đó!
Đốc Ngữ bị thắt cổ, vùng vẫy kêu lên loạn xạ.
Cô đảo mắt quan sát tình hình xung quanh.
Không biết hiện giờ anh như thế nào rồi? Nếu cô chậm trễ, chỉ e anh sẽ xảy ra chuyện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Những lời Đốc Ngữ nói, Châu Ly hoàn toàn hiểu.
Cơ thể nặng nề của hắn cứ như vậy rơi thẳng xuống bên dưới, hắn bị bất ngờ tới mức không cả kịp hét lên.
Châu Ly nhoài người ra sau lưng Đốc Ngữ, dùng dây giày vòng nhiều lần quanh cổ hắn, siết thật chặt lại.
Đột nhiên, S bật cười, nhìn cô đầy nghi hoặc:
Hắn hò hét gọi đồng bọn đến, sau đó hung hăng bao vây lấy Châu Ly.
Ngay khi môi cô sắp phải hé mở, ánh mắt ôn hòa của Châu Ly bỗng chốc thay đổi hoàn toàn.
Tôi không thích có quá nhiều người đứng nhìn!
Cô nhanh chóng luồn tay xuống dưới chân, sau đó kéo mạnh dây giày ra bên ngoài, nhân cơ hội Đốc Ngữ không để ý liền co gối huých thật mạnh lên.
Thế nhưng Châu Ly không có ý định buông tha cho hắn.
Châu Ly nhìn về hướng bọn chúng đang canh giữ, co chân giật lùi tới phía tảng đá lớn cách đó không xa.
Khi anh c·h·ế·t, Châu Ly sẽ hoàn toàn được tự do, không chịu sự kiểm soát và đe dọa của anh nữa.
Đám người hô hào nhau, sau đó co chân bỏ chạy.
Đốc Ngữ lim dim hai mắt, dùng tay ấn mạnh đầu Châu Ly xuống.
Sức lực của S vốn dĩ đã nặng gấp đôi Châu Ly.
- Nếu tôi c·h·ế·t, chẳng phải cô sẽ được tự do hay sao?
Đốc Ngữ theo quán tính mất đà, ngã nhào xuống đất.
- Ngậm nó vào đi!
Chỉ còn cách duy nhất...
- Một là tôi c·h·ế·t, hai là cả chúng ta đều c·h·ế·t.
Ngay lúc này, mọi lợi thế đều đổ dồn cả về phía đám người Đốc Ngữ.
Châu Ly bị chúng dẫn tới một đồi dốc cao, cách nơi Cố Tử Khâm nằm khoảng chừng hơn mười mét.
Đám thuộc hạ há miệng c·h·ế·t sững, không tin vào những gì chính tai mình nghe thấy.
Bởi vậy thành vách nhanh chóng rẽ ra, đem cả Châu Ly và S cùng nhau rơi xuống vực thẳm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
S hờ hững đề nghị.
Sắp c·h·ế·t tới nơi rồi mà anh còn lải nhải được!
- Anh...!anh muốn làm gì? Tôi là người đã có chồng, xin anh tự trọng!
- Buông tay ra đi!
Vậy nhưng mép vách mục rữa không thể chứa được sức nặng của hai người lâu đến như thế.
Châu Ly cụp mắt, ngoan ngoãn cất tiếng:
Lũ người còn sót lại đứng chụm cả vào nhau, liên tục đảo mắt quan sát tình hình bốn phía.
Miệng Đốc Ngữ lập tức chảy máu, ngay cả lưỡi cũng dính vào răng, hắn chỉ có thể ú ớ trong cuống họng, lăn lội dưới đất.
Châu Ly khó nhọc nói.
Đại ca g·i·ế·t người không gớm tay của chúng, cuối cùng lại c·h·ế·t rũ trong tay của một ả đàn bà.
S chỉnh lại chốt s·ú·n·g, đem cất vào trong ngực áo.
Làm gì thì làm, giữ mạng vẫn là yếu tố quan trọng đầu tiên.
Cơn đau đớn bất ngờ này khiến Đốc Ngữ rú lên, hai mắt trợn ngược.
Hắn ngửa cổ cười lớn, sau đó phẩy tay ra hiệu.
- Được, tôi sẽ đi theo các anh! Tuy nhiên, các anh phải thả Cố Tử Khâm ra.
Lập tức, đám thuộc hạ đã nhanh chân tiến đến cởi trói cho Cố Tử Khâm.
Thế nhưng, động tác bóp cò của hắn chưa kịp thực hiện, một viên đ·ạ·n từ đâu phóng qua, ghim xuyên qua đầu hắn.
Bàn tay của hai người lúc này cũng đã đỏ ửng, gân xanh nổi lên, tưởng chừng như cánh tay có thể vỡ nát bất cứ lúc nào.
Anh đưa mắt nhìn Châu Ly, bàn tay giơ lên cao, búng nhẹ một tiếng.
Cô bỏ mặc tất cả, lao người về phía S, sau đó túm lấy tay anh, dùng toàn bộ sức bình sinh kéo anh lên.
Cô từ từ cúi thấp đầu xuống đến ngang hạ bộ của hắn, sau đó lần mò cởi khóa quần Đốc Ngữ.
- Đương nhiên là một mình anh c·h·ế·t rồi! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai mắt Châu Ly trở nên đầy phức tạp, nhìn xoáy sâu vào anh.
Cô thở dài một tiếng, co người kéo mạnh S lên.
- Đừng đi!
Thế nhưng đám người hung hãn này vẫn còn sót lại vài kẻ.
Vừa lúc Đốc Ngữ dốc sức vung tay kéo mạnh Châu Ly lại về phía mình, đột nhiên Châu Ly bèn buông tay ra.
Vừa nghe thấy cô nói như vậy, d*c vọng trong người Đốc Ngữ đã cuộn trào sôi sục.
Tuy nhiên, từ phía xa trông lại, chúng chỉ kịp bắt gặp hình ảnh Châu Ly vấp ngã, còn bóng dáng Đốc Ngữ lại không thấy đâu.
Chiều ý cô, Đốc Ngữ sai đàn em bỏ đi, đứng cách xa hai người bọn họ một khoảng dài, lại bị cây cối rậm rạp che khuất, sẽ không thể nào trông thấy những sự việc đang diễn ra ở đây.
Thế nhưng, chưa để hắn kịp phản kháng, Châu Ly đã cuộn tay thành nắm tròn, dùng sức đấm thật mạnh lên miệng Đốc Ngữ.
Mặc dù miệng cô nói thế, nhưng tay vẫn nắm chặt S, không buông. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô vận dụng toàn bộ sức bình sinh, kéo mạnh hắn ta đi một đoạn dài.
S chống tay đứng dậy, thế nhưng mặt đất nơi anh đang đứng vốn đã rẽ từ bao giờ, ngấm thêm nước mưa ẩm ướt nên nhanh chóng mục mủn, vỡ ra một mảng lớn.
- Chạy!
Đám thuộc hạ chờ lâu sốt ruột, xen lẫn tính tò mò, quyết định cùng nhau xoay đầu, rẽ nhánh cây hé mắt quan sát.
S mất đà ngã nhoài xuống vực, may mắn anh kịp thời tóm được thành vách, cơ thể tạm thời treo lơ lửng trên không.
Châu Ly cứng rắn phản đối.
Gã tóc húi cua tức đến hai mắt long sòng sọc, giơ s·ú·n·g nhằm thẳng về hướng Châu Ly nhả đ·ạ·n.
Thế nhưng, bàn chân cô không may giẫm phải một khúc cây khô, ngã phịch xuống đất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hiện tại anh đã bị hôn mê, Châu Ly không thể nào đem anh chạy theo mình.
Châu Ly há miệng thở hắt ra một hơi.
Đến lúc này, Châu Ly mới thở phào nhẹ nhõm, nằm vật xuống dưới đất nghỉ ngơi.
Dường như kẻ kia chỉ có ý định cảnh cáo và đuổi chúng ra khỏi đây.
Động tác thân mật bất ngờ này của anh khiến Châu Ly giật nảy mình.
Châu Ly hừ lạnh mắng.
Châu Ly ngoài phải tự vệ bản thân, còn phải luôn để mắt, canh chừng tới Cố Tử Khâm.
Đột nhiên, hình ảnh nhiễu loạn về buổi tối hôm ấy chợt trở lại trong đầu Châu Ly.
Hắn ngã vật xuống đất, c·h·ế·t không kịp ngáp.
Kẻ đầu sỏ đã c·h·ế·t.
Từ phía đằng xa, bóng hình người đàn ông cao lớn chầm chậm tiến về phía cô.
Châu Ly nhếch môi cười khẩy, bình thản chỉ tay về hướng vách núi mà nói:
Những lời S nói rất đúng.
Sự việc kinh hoàng xảy ra vừa rồi khiến Châu Ly không dám nghĩ lại.
Cô muốn nôn mửa một lần, thế nhưng vì Cố Tử Khâm và vì chính bản thân mình, do vậy đành phải cắn răng, nuốt ngược lại xuống dạ dày.
S cũng búng tay gọi cô giống hệt động vật như thế, trong lòng Châu Ly cảm thấy rất khó chịu.
- Cảm ơn anh đã cứu tôi một mạng.
Chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, hai chân Châu Ly run đến lẩy bẩy.
Cô đứng sững lại, nhìn về phía anh đầy nghi hoặc.
Chờ đám đán em đã khuất xa, Đốc Ngữ đưa tay vuốt nhẹ lên hai má trắng ngần của Châu Ly, cười ha hả mà nói:
- Lưu Châu Ly, Đốc Ngữ đang ở đâu?
- Ông đây vốn rất thích đàn bà tự giác.
Thêm một loạt đ·ạ·n nữa được nổ ra, lần này viên đ·ạ·n chỉ sượt qua chân bọn chúng, khiến bụi đất bay lên mù mịt.
Đột nhiên, S cất giọng gọi Châu Ly.
Đôi mắt sắc lạnh của S như cười như không, ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay vuốt nhẹ lên má.
- Câm miệng đi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.