Đỉnh Phong Thiên Hạ
SS Hà Thần
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 5: Vị thiếu gia mệnh khổ
Lục Lâm Thiên hỏi.
Sau khi đưa quần áo cho mẫu thân, Lục Lâm Thiên quay lại phòng của mình, thân là Lục thiếu gia, Lục Lâm Thiên chỉ có duy nhất một đặc quyền, đó chính là được cùng mẫu thân ở trong một căn phòng riêng biệt, không phải ở chung với những người hầu khác. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong ba người này, hai người là người hầu cao cấp của Lục gia, bình thường cũng chỉ hầu hạ Đại phu nhân. Về phần tổng quản, 35 tuổi, ba người này đều là người hầu đi theo từ nhà mẫu thân đẻ của đại phu nhân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lục Lâm Thiên nhìn chăm chú nhìn ba người này, sát khí tràn ngập trong lòng. Ba người này mình không thể không diệt, để lại tuyệt đối là một đại họa hại, bình thường chúng cũng hay gây khó dễ cho mẫu thân mình.
– Công tử, ăn mau đi, chúng ta còn phải đi khuân đồ, bằng không, Triệu quản gia nhất định lại tìm chúng ta gây phiền toái.
– Chuyển vật gì?
Lục Lâm Thiên hiểu ra, lập tức nói:
Vừa rồi không thấy mẫu thân trong đình viện, Lục Lâm Thiên cũng biết thời gian này mẫu thân hẳn là đến phòng giặt quần áo phía sau viện. Sau khi sinh ra mình, theo lý mà nói mẫu thân cũng là Nhị phu nhân của Lục gia. Nhưng bà lại không có bất kỳ danh phận gì, còn phải tiếp tục làm việc như một nha hoàn, hơn nữa bởi vì thường xuyên bị ức hϊếp nên cuộc sống càng khổ cực. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
– Ngươi cho rằng ngươi là thiếu gia thật sự à, không cần làm việc sao, hôm nay hiệu buôn đã đem đến không ít hàng, chúng ta phải đi mang tới nhà kho.
– Ta nghe nói là mấy người Triệu quản gia đem người đánh cho một trận, sau đó không thấy tăm hơi người đâu, có phải là đã xảy ra chuyện gì không, bọn hắn đã làm gì thiếu gia thế?
– Công tử, chúng ta đi thôi.
– Ta vốn cũng không phải là thiếu gia.
Lục Lâm Thiên đang ngủ ngon đây, thì có một giọng nói thì thầm bên tai hắn.
Mở hai mắt ra, Lục Lâm Thiên thấy một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi xuất hiện ở trước mắt mình. Thiếu niên này mặc trang phục người hầu, kỳ thật trang phục của mình cũng không khác hắn là bao, thiếu niên này mắt sáng mày rậmơ dùng lời ca ngợi để hình dung hắn chính là trông rất thông minh sáng sủa.
– Triệu tổng quản, tiểu tử này làm sao mà… Hắn rõ ràng bị chúng ta… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lục Tiểu Bạch trừng mắt liếc Lục Lâm Thiên, sau đó móc ra một miếng bánh đưa cho Lục Lâm Thiên.
Lục Tiểu Bạch nhìn Lục Lâm Thiên, sau đó ánh mắt cẩn thận quan sát Lục Lâm Thiên, nhỏ giọng mà nói:
Lục Tiểu Bạch hướng tới Lục Lâm Thiên nói.
Lục Lâm Thiên nghe thanh âm cũng biết đó là Lục Tiểu Bạch, trong số những người hầu của Lục gia, cũng chỉ có Lục Tiểu Bạch có quan hệ tốt với hắn nhất.
Lục Tiểu Bạch kéo Lục Lâm Thiên vội vàng ra ngoài, cửa sau cách đó không xa, cũng là chỗ chất đầy một ngàn túi hàng hóa, thoạt nhìn mỗi túi đều không nhẹ.
Chỉ là trong ba người này, hai người là người hầu cao cấp, cũng là Vũ giả Vũ đồ, Triệu tổng quản lại là Vũ sĩ, mười đại hán bình thường cũng không phải đối thủ Triệu tổng quản, muốn loại bỏ ba người này, chỉ sợ là rất khó khăn.
Dựa theo quy định của Lục gia, là một người hầu, nếu có thể chính là trở thành Vũ đồ thì địa vị mới được nâng lên, về phần Linh giả, quên đi, Linh giả vô cùng ít, cả Lục gia tối đa cũng chỉ có hai, ba Linh giả, mỗi người đều là bảo bối của cả gia tộc.
Lục Lâm Thiên nói, nhìn Lục Tiểu Bạch, trong lòng cũng là có chút cảm động, xem ra trước kia Lục Lâm Thiên còn có một huynh đệ như vậy, có thể coi là rất tốt.
Lục Tiểu Bạch hướng đến Lục Lâm Thiên nói.
Một đêm ngủ thật say để bù lại mấy ngày không được ngủ, Lục Lâm Thiên ngủ rất ngon, trong mộng còn mơ về mấy mỹ nữ, thiếu chút nữa máu mũi đã chảy ra rồi.
Lục Lâm Thiên biết rõ tạm thời mình cũng không có biện pháp thay đổi điều gì, chỉ có thể cắn răng thầm nghĩ trong lòng, nhất định phải mau chóng thay đổi, phải tìm cách trở thành Vũ giả hoặc Linh giả mới được.
Triệu tổng quản nhỏ giọng nói:
Chương 5: Vị thiếu gia mệnh khổ
– Thiên thiếu gia, người phát sốt hay sao? Người không có chuyện gì là tốt rồi, lại còn muốn đi tìm bọn hắn tính sổ, ngươi muốn c·h·ế·t à?
– Ồ, tại sao hôm nay Triệu tổng quản không gây phiền toái cho chúng ta nhỉ?
Vừa nâng một túi hàng hóa, Lục Tiểu Bạch vừa hướng Lục Lâm Thiên nói, tựa như có một số điều nghi ngờ, vì bình thường Triệu tổng quản luôn bằng mọi cách phải gây sự với mình.
Ra khỏi đình viện, hai người đi đến cửa sau Lục gia, hàng hóa hiệu buôn đều để ở cửa sau.
Lục Lâm Thiên nhìn ba người kia, nhớ rõ đây chính là ba người đánh c·h·ế·t Lục Lâm Thiên lúc trước, sau đó lặng lẽ ném xuống vách núi. Nhắc tới ba người hay ức hϊếp mình, nếu là thật đánh c·h·ế·t mình, thì họ cũng không dám để cho ai biết, dù sao trên người mình cũng mang dòng máu của Lục gia.
– Không nên gọi ta là thiếu gia, ngươi có thể gọi ta công tử.
– Yêu thú huynh đệ, huynh đã cứu ta, hẳn là vì muốn để cho ta giúp huynh chăm sóc con Tiểu Kim Xà này phải không? Ta nợ huynh một ân huệ, con Tiểu Kim Xà này, ta sẽ thay huynh chăm sóc thật tốt.
– Thiên thiếu gia, mấy ngày này người đã đi đâu? Người không sao chớ?
Ở phía trước, Triệu tổng quản cùng hai tên người hầu cao cấp nhìn Lục Lâm Thiên, cả ba đều hết sức ngạc nhiên, ba người nhìn nhau, sắc mặt tái nhợt.
Lục Lâm Thiên nói, nếu dưới vách núi không có con Yêu thú dơi cho mình hai viên yêu đan, chắc hẳn mình đã c·h·ế·t cóng ở trong đầm nước rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
– Ta không sao, chuyện này, về sau ta sẽ tìm bọn hắn tính sổ.
Đi qua vài hành lang, Lục Tiểu Bạch đột nhiên hướng Lục Lâm Thiên nói, ở bên cạnh cửa sau Lục gia có ba thân ảnh, hai thân ảnh là người hầu, còn lại mặc trang phục tổng quản.
Lục Tiểu Bạch nhìn Lục Lâm Thiên liếc mắt một cái, nói:
– Lục Tiểu Bạch, ta đang có nằm mơ đấy.
– Không có gì ngạc nhiên, có thể là chúng ta luống cuống tay chân nhìn lầm rồi, tiểu tử này mạng lớn, ném xuống vách núi cũng không c·h·ế·t. Không c·h·ế·t cũng tốt, có vẻ như lão gia đang điều tra nên tạm thời đừng đυ.ng đến tiểu tử này, để cho hắn thoải mái thêm mấy ngày nữa.
– Thiếu gia…
– Đi nhanh lên nào, Triệu quản gia đã tới rồi đó.
Lục Lâm Thiên đột nhiên nhớ tới ở kiếp trước, đột nhiên hướng Lục Tiểu Bạch nói:
Trong ba người, tên người hầu bên trái hướng tới Triệu tổng quản nói:
– Không gọi là thiếu gia, ta đây gọi ngươi là gì? Cả Lục gia, thì chỉ có ta cùng Nam thúc gọi ngươi là thiếu gia, ngươi còn không hài lòng? Nhanh dậy ăn sáng đi, ta có mang đồ ăn sáng đến đây.
Lục Lâm Thiên nói, xem ra làm thiếu gia như thế này, thật đúng là mệnh khổ a.
Lục Tiểu Bạch nhìn Lục Lâm Thiên trợn mắt nói.
– Dừng lại, về sau đừng gọi ta là thiếu gia.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.