Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 89 Vô Sắc Thánh Y, Trận Đạo Tông.
“Đám này thật là...” Lâm Tuyệt dở khóc dở cười lẩm bẩm, sau đó hơi hơi vểnh lên khé môi, thì thầm nói:
Điều khiến cho bọn hắn rung động sởn gai óc là trong đám đó đã có vài người bổng dưng đau đớn gào thét, thân thể đang bắt đầu dần dần phân rã thành vũng máu, vô cùng rợn người.
“Chuyện gì xảy ra? Bọn họ bị làm sao vậy?”
“Đây là đại sát trận, nếu như không nghĩ ra biện pháp thoát khỏi nơi này thì chúng ta liền giống như những tên kia, hóa thành huyết nhục.” Tên nam nhân tu sĩ này vừa nói vừa chỉ vào vũng máu dưới đất, nói chuyện một cách vô cùng đạm mạc, giống như không hề bận tâm.
Vô Sắc Thánh Y giống như vô hình một dạng, hòa lẫn vào đạo bào của Lâm Tuyệt, nhìn từ bên ngoài trang phục của hắn hoàn toàn không có gì thay đổi, nhưng lại khiến cho hắn cảm nhận được một cổ cảm giác an toàn vô cùng, rất chi là thoải mải.
Hắn tu luyện công pháp địa cấp cực phẩm bất bại kim thân đến viên mãn, bên trong mặt lấy tuyệt phẩm pháp khí, bên ngoài phủ thêm tuyệt phẩm pháp bảo, có thể nói ổn đến vô địch a.
Đinh!
Không tốn bao nhiêu thời gian, Địa Linh hoàn toàn bị bao phủ trong trùm sáng, nhìn qua giống như một cái kén biết phát sáng vậy, âm thanh cũng từ đó dừng hẳn.
“Hệ thống! Luyện hóa nó.”
Cơ Dạ là ai bọn hắn có lẽ không biết, nhưng Trận Đạo Tông thì bọn hắn chắc chắn đều biết a.
Chương 89 Vô Sắc Thánh Y, Trận Đạo Tông.
“À...ờm...” Lâm Tuyệt trầm ngâm một lát, sau đó vò đầu nhỏ của Địa Linh cười cợt nói.
Bức xúc khó chịu lại không thể tự mình phát tiết ra, để người khác nhìn vào lại tưởng hắn đa nhân cách, điên điên khùng khùng tự cùng chính bản thân mình đấm đá lẫn nhau.
“Ngươi để ý như vậy làm gì? Cuối cùng vẫn sẽ ra kết quả hay sao?”
“Ta càng ngày càng cảm thấy ngươi có nhân tính, hơn nữa còn có chút xu hướng biến thái.”
Cái này là tốt cho ngươi, sau này nếu có cơ hội, ca ca nhất định đút cho ngươi một cái thẻ tiến giai a.
Dần dà càng lúc càng có nhiều tu sĩ bị trận pháp hút vào sâu bên trong.
Lâm Tuyệt cùng với hệ thống đang lẫn lộn câu thông, bên này thì Địa Linh đang hớn hở chờ đợi cuộc vui.
Lâm Tuyệt nghe theo hệ thống, không do dự cắn nát ngón trỏ để máu tươi nhỏ từng giọt lên phía trên kén sáng.
Hai sư trò bàn luận, bắt đầu nghiên cứu địa lợi xung quanh, tìm cách đột nhập phá giải trận pháp.
“Hệ thống! Nếu như bây giờ ta cường hóa món này pháp bảo, liệu rằng sẽ xóa bỏ đi đạo ấn ký kia chứ?”
“Vân tiên tử! Hân hạnh hội ngộ a! Tại hạ họ Cơ, tên chỉ có một chữ là Dạ, Trận Đạo Tông chính lạ tại hạ nơi chốn.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đinh!
Đây chính là một trong những đại tông môn thuộc lãnh thổ Đại Hạ Hoàng Triều, nói về trận pháp thì Trận Đạo Tông đứng thứ hai liền không ai dám đứng thứ nhất.
“Đại ca ca có thứ đồ gì chơi vui sao?”
Đinh!
“Có chứ! Chẳng qua là ta chưa thử qua bao giờ, nhưng đảm bảo với ngươi là chơi bao vui, vui đến mức choáng cả đầu, ngươi dám cùng đại ca ca chơi sao?”
[Ngọa tào! Thương hại đâu? Thương xót đâu? Ta còn tưởng rằng kí chủ sẽ dỗ ngọt để nó tự động dâng hiến chứ? Vẫn là chiêu trò lừa gạt ép buộc động thủ à.]
Không thể đợi lâu, Lâm Tuyệt vội vàng khoát lên trên người.
Từ mi tâm của Lâm Tuyệt, đột nhiến bắn ra một đạo ánh sáng hình nón, quét tán ra dần dần bao bọc lấy toàn thân địa linh.
[Kí chủ ngưu bức! Khặc...khặc]
Đồng dạng, cũng có rất là nhiều người hoảng sợ kinh ngạc, vội vàng lùi ra thật xa vũng máu.
Đám người Lam Hoàng Thiên Tông bị cuốn đi gào khóc inh ỏi.
Sau một trận cuồng hấp điên đảo trời đất, tất cả các tu sĩ đều bị hút vào một cái lòng ánh sáng.
[Đương nhiên! Chỉ cần qua tay hệ thống, không gì là không thể!]
[Hạ phẩm pháp bảo Kim Thiền Giáp thành công tiến giai thành Tuyệt phẩm pháp bảo Vô Sắc Thánh Y]
Owo~ Uỵch~ Rầm!
Bị người lừa bán còn vui vẻ như vậy sao?
Sở Phàm hoàn toàn tin tưởng vào mắt nhìn của sư tôn hắn, cẩn thận dò hỏi:
“Sư tôn có biện pháp phá giải sao?”
[Chỉ tại kí chủ không hỏi, ta còn tưởng rằng kí chủ là đang cố làm ra vẻ]
“Chơi! Chơi! Chỉ cần chơi vui, tiểu đậu đậu hoàn toàn không sợ!” Địa Linh vui vẻ nhảy đông đổng lên nói.
Nhưng phòng ngự pháp bảo mặt lên người lại khác, có hệ thống ẩn dấu che chở, hoàn toàn không sợ người khác dòm ngó phát hiện, có thể an tâm mặt lên a.
Đại khái vài phút trôi qua, Lâm Tuyệt khó chịu hỏi lấy hệ thống:
Nghĩ đến điểm mấu chốt, Lâm Tuyệt thanh thản hơn không ít.
Bị ngã lăn lóc trên mắt đất, đám người Lam Hoàng Thiên Tông đứng dậy, xoa mông, đập vào mắt bọn hắn cũng là đồng dạng hơn trăm người bị cuốn đến nhốt vào trong lòng sáng, không những vậy, quân số vẫn còn đang không ngừng gia tăng.
Lúc này, một tên tu sĩ tiến đến, nhìn qua dáng vẻ liền cho người khác cảm giác vô cùng có học thức.
“Yên tâm đi! Ta không có hại nó! Có chút đau đớn nhưng rồi sẽ qua nhanh thôi.” Lâm Tuyệt đưa tay trấn an nói.
Vân Thanh Trúc cũng không có nhìn đến hắn, chỉ là nhẹ nhàng gật đầu một cái, xem như đáp lại mà thôi.
“Có gì đó không đúng, phía trước giống như có người bày bố qua đại sát trận.”
Không do dự liền để hệ thống cường hóa qua, mặc kệ chủ nhân của món pháp bảo kia là ai, chỉ cần qua tay Lâm Tuyệt thì đó chính là đồ của hắn.
“Con mẹ nó! Tiên sư nhà ngươi!”
“Trước tiên không vội! Ta cần tại phía bên ngoài quan sát kỹ lưỡng đã.”
Lập tức, hắn lực chú ý đều đổ dồn lên người của Địa Linh.
Lâm Tuyệt trong lòng tự mình an ủi lấy.
Nơi này hiện tại đã không còn gì để Sở Phàm phải lưu luyến ở lại, hắn cũng không muốn trở thành kỳ đà cản mũi, nhanh chóng cáo từ rời đi.
Đinh!
“Sư Huynh! Huynh tính làm gì nó vậy?”
Ngồi trên lưng của Đại Ô Quy, Lâm Tuyệt từ trong nhẫn trữ vật lấy ra hạ phẩm pháp bảo Kim Thiền Y xem xét.
[Vô Sắc Thánh Y: có thể tùy cơ cải biến kích cở, hấp thu tất cả đòn công kích từ xa chuyển đổi thành sức mạnh công kích, dưới Độ Kiếp Kỳ gần như vô địch tồn tại] (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Địa Linh mặt dù không hiểu sao trong lòng giật mình bất an, nhưng vẫn ngoan ngoãn bay tới bên cạnh Lâm Tuyệt, âm thanh non nớt dò hỏi:
Lâm Tuyệt trong lòng có chút thổn thức, lừa gạt con nít như vậy khiến hắn có chút chịu không được.
Hạ Ngưng Tuyết giờ phút này vẫn đang bên trong quá trình luyện hóa khai mở huyết mạch.
Nhận được câu trả lời đáng tin của hệ thống, Lâm Tuyệt hài lòng mĩm cười.
Địa Linh lúc này có chút sợ hãi vùng vẩy, dần dần đau đớn thét lớn lên.
“Hỗn đản, ta không có khùng đến mức đó.”
“Hệ thống! Lượng máu như vậy đã đủ chưa? Ta sắp sửa bị hút khô a.”
“Cảm giác thật chil a.” Lâm Tuyệt hưởng thụ nở nụ cười lâng lâng.
Không đúng! Tính ra tuổi tác của nó còn lớn hơn ta gấp trăm vạn lần a.
“Đù...ngon.” Lâm Tuyệt trầm trồ không thôi, hắn có cảm giác muốn bay lên.
Đinh!
[Khụ...khụ chỉ cần một giọt liền đủ]
Sau đó nào có phải là dáng vẻ của một kẻ day dức, không hề do dự, Lâm Tuyệt tóm chặt lấy Địa Linh, câu thông hệ thống nói:
Bản thân Lâm Tuyệt cũng có một món hạ phẩm Pháp Bảo Thanh Sam Kiếm.
“Nhìn qua, trận pháp này đủ mạnh để vây g·i·ế·t tu sĩ nguyên anh kỳ, sau bên trong có bày bố sát trận g·i·ế·t c·h·ế·t tu sĩ hóa thần kỳ hay không thì ta không rõ, nhưng đại khái ta có nắm chắc 6 thành phá giải trận này trận pháp.”
Vân Thanh Trúc cùng với đám đệ tử Lam Hoàng Thiên Tông cũng không thể nào thoát khỏi, toàn bộ đều bị cuốn trôi đi vào.
Lâm Tuyệt cau thông với hệ thống hỏi lấy.
“Aaaaaaa....á....cứu mạng...Lâm đại thần cứu mạng a.”
“Ngọa tào! Con mẹ nhà ngươi! Sao không chịu nói sớm?” Lâm Tuyệt vội vàng thu tay lại, dùng linh lực nhanh chóng khép kín vết thương.
Đinh!
Bên trong Huyền Vũ Sơn.
Xung quanh đám đệ tử đến từ các tiểu tông môn hay đại tông môn, nghe đến thân phận của Cơ Dạ đều bắt đầu sôi trào lên.
Cũng ngay lúc hắn đang hưởng thụ, đạo tàn niệm mà hắn truyền vào Lạc Sương Sương truyền đến tin tức.
Trần Tịnh Y hơi hơi bỡ ngỡ, lo lắng đi lên dò hỏi: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
[Cường hóa thành công]
Sau đó liền đưa ánh mắt chuyển hướng đến Vân Thanh Trúc, điệu bộ thay đổi hoàn toàn, vô cùng thâm tình ôm quyền nói:
“Ân! Muội nghe huynh.” Trần Tịnh Y ngoan ngoãn gật đầu rồi đi qua một bên, nàng thật sự có chút đau lòng Địa Linh, không muốn nhìn thấy nó chịu đau đớn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thật là khổ không thể tả mà.
Lệ Nhược Hà thấy vậy nuốt mạnh nước bọt, hoảng sợ nói:
Bởi vì là dạng pháp kiếm, Lâm Tuyệt vẫn hay lấy ra sử dụng, cho nên hắn không dám cường hóa đến tuyệt phẩm, hắn biết với thực lực hiện tại của hắn, giữ không nổi bảo vật quý giá này.
Lâm Tuyệt bực tức không thôi, hắn thường xuyên đi đào hố chôn người khác, ai lại ngờ rằng chính mình lại luôn bị hệ thống cho ngậm bồ hoàn.
“Tiểu đậu bỉ! Lại đây với ca ca nào!” Lâm Tuyệt nhìn về Địa Linh vẫy vẫy tay.
Lâm Tuyệt nhìn qua đoán chừng cũng sắp đi đến đoạn cuối, hắn cũng không muốn tại nơi này ngồi ngây ngốc tốn thêm thì giờ.
“Vậy thì tốt quá! Chúng ta còn không mau chóng hành động đi, đệ tử cần phải nhanh chóng thu hoạch toàn bộ đám tài nguyên này a.”
Đi được khoảng một đoạn thì Đổng Lão đột nhiên xuất hiện, nhíu chặt lông mày nói:
Sau khi rời khỏi Huyền Vũ Sơn, Sở Phàm lại dựa vào ghi chép đánh dấu phía bên trên bản đồ mà tiếp tục tìm kiếm cơ duyên.
...
[Gần đèn thì rạng, gần mực thì đen] (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dù sao, chỉ cần luyện hóa thành công Địa Linh thì toàn bộ bí cảnh nơi này đều nằm trong sự kiểm soát của hắn, an toàn của đám đệ tử Lam Hoàng Thiên Tông kia cũng sẽ được đảm bảo dưới mí mắt của hắn.
Đinh!
Pháp bảo này không thuộc về Sở Nhạc, cho nên khi đối phương c·hết đi, bên trên pháp bảo vẫn tồn tại lưu lại đạo ấn ký.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.