Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 87 Người này rốt cuộc là ai?
Lâm Tuyệt không nói hai lời, trở tay liền là tuyệt kỹ vạn kiếm đoạn trường hà.
Một khi đã đi ra, liền không thể chui vào lại, trách móc bọn ngốc bức này cũng vô dụng, cho nên Lâm Tuyệt cũng đành thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nhưng mà...”
“Ha ha...mắt nhìn tốt đấy!” Đệ tử Lam Hoàng Thiên Tông lần lượt đứng ra cho điểm khen.
“Tiểu tiên nữ xin cứ an tâm, 1 vạn tên phách lối như bọn hắn cũng không có khả năng đã động đến một sợi tóc của Lạc sư muội đâu.”
“Khụ...khụ” Lệ Nhược Hà ho khan hai tiếng, vội vàng đạp bay vị sư đệ kia, lúng túng nói:
Nhưng khi nhìn đến bộ dạng của đám người Lam Hoàng Thiên Tông liền là một trận buồn bực.
Nhưng vì bị phản phệ bởi khế ước sủng thú mà thổ huyết trọng thương ngã quỵ trên mặt đất.
“Hừ!”
Cũng là chiêu thức này, nhưng lại mang đến cảm giác vô cùng khác lạ.
Vân Thanh Trúc hiện tại đã sắp suy cùng lực kiệt, chẳng muốn màng đến đám dở hơi này, đành giao phó cho mệnh trời vậy.
Lệ Nhược Hà mở miệng đáp:
Hết cách, Lạc Sương Sương chỉ có thể vươn mình đi lên dùng sức một người chặn đánh hơn 10 tên tu sĩ và một đám yêu thú, cảnh giới đều áp đảo nàng.
“Lạc sư tỷ quả thật là kim đan hậu kỳ, nàng không thể nhưng chẳng phải đã có tình lang của tiểu tiên nữ bảo kê hay sao?” một tên đệ tử nhanh mồm nhanh miệng đáp.
“Huynh bị điên sao? Nếu nàng có thể tự mình giải quyết lấy, ta hà cớ gì phải mất đi một lần quý giả của Lâm kiếm tiên?”
“Ta không có nha!” Tên đệ tử kia không cam lòng bị bêu xấu, vội đáp trả.
Chỉ riêng Dương Kiệt liền đã điều khiển 1 một lúc 4 con yêu thú nguyên anh kỳ, trong đó có hai con vừa mới đột phá hậu kỳ và hai con là trung kỳ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhìn đến trên vòm trời vạn kiếm tề mình, thả ra vô tận uy áp liền khiến cho chúng sinh bên dưới linh hồn toạn bộ tê rần.
“G·i·ế·t sạch bọn chúng cho ta!” Dương Kiệt thật sự đã nổi điên, hắn đã tỏ ra nhân nhượng, nhưng đối phương lại không hề nể mặt mũi, làm một tên thiên kiêu như hắn, tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua.
“Ta mặt kệ các ngươi là ai, đây là chuyện riêng tư giữa ta và nàng, nếu như bây giờ vòng qua đi đường khác, ta liền có thể mở một mắt cho qua, còn nếu không thì đừng trách ta cùng một chổ cũng đem các ngươi g·i·ế·t sạch.”
Là nam nhân, lại toàn bộ nấp đằng sau vị cô nương kim đan hậu kỳ đằng trước, thật sự là quá mất mặt.
Hắn hiện tại chỉ là một đạo tàn niệm, thực lực hoàn toàn không thể sánh bằng bản chính, nhưng cũng đủ dư sức để quét sạch đám yêu thú đến hỏa thần kỳ còn không phải là này.
Nghe được câu trả lời, Lâm Tuyệt liền có chút hết nói nổi.
Đúng là người so với người mà.
Lạc Sương Sương trong lòng thất vọng không thôi, nhưng nhờ vậy, hình tượng cao cả của Lâm Tuyệt trong lòng nàng lại lớn mạnh lên không ít.
Lạc Sương Sương lúc này đã bị hành động của đám sư huynh đệ đồng môn này làm cho tức điên.
Đám đệ tử Ngự Thú Tông lúc này đã đùng đùng sát khí. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dù sao mục tiêu của hắn chỉ là Vân Thanh Trúc mà thôi.
Nhận được chỉ thị, toàn bộ đệ tử cùng còn lại đám yêu thú đồng loạt xuất thủ.
“Ta cũng nói cho ngươi biết, chỉ cần có ta ở đây...à không, chỉ cần có Lạc sư tỷ của ta còn đứng ở đây, liền đánh cho ngươi xưng thành đầu heo, mạnh miệng như ngươi bảo đảm sống không quá hai giây.” Tên đệ tử Lam Hoàng Thiên Tông hùng hồn đứng ra vỗ ngực nói, nhưng đâu đó ánh mắt của hắn lại cực kì né tránh Lạc Sương Sương.
Còn về Lâm đại thần là ai, nàng chẳng buồn liên tưởng, có lợi hại qua nàng sao? Sức một mình liền giải quyết hết đám thú triều đằng sau sao?
“Cái này...cái này, chúng ta không gặp nguy hiểm thì lấy đâu ra triệu hồi Lâm đại thần a?”
Lạc Sương Sương bắt đắc dĩ không thôi, muốn đứng ra chống đở đưa mình vào thế nguy hiểm thì trước mặt nàng đã xuất hiện một đạo thân ảnh xinh đẹp, xuất thủ cứu giúp.
Đứng trước mặt nàng là một đạo thân ảnh tuyệt mỹ, khí độ phi phàm, lấy tay làm kiếm, nhẹ nhàng vung ra một đạo kiếm khí quét ngang toàn trường.
“Tốt! Tốt! Tốt!” Dương Kiệt bị nói cho giận điên, liên tục đề lên ba từ tốt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dương Kiệt ánh mắt lạnh lẽo đưa ra lời đề nghị đày tính uy h·i·ế·p.
Lâm kiếm tiên làm người quang minh lỗi lạc, luôn luôn sống khép kín, không màng đến danh lợi, âm thầm chịu đựng đắng cay để người mình quan tâm không chịu lấy thương tổn.
“Các ngươi là ai?”
Đám đệ tử ngự thú tông cùng với còn lại yêu thú ngay lập tức bị chém ra làm hai, bỏ mình ngã nhào lăn lóc trên mặt đất, máu tươi cũng từ đó không ngừng phun trào.
“Ta giống như là nhận biết qua, các ngươi là đệ tử của Lam Hoàng Thiên Tông đi.”
“Chuyện này không liên quan gì đến các ngươi, nhanh chóng rời đi đi.”
Vân Thanh Trúc lúc này đã thật sự rung động đến đỉnh điểm, ngơ ngác nhìn lấy, bởi vì kiếm chiêu này quá quen thuộc.
“Lạc sư muội! Hay là muội một mình lao thẳng về phía thú triều đằng kia đi.”
Nếu như lúc toàn thịnh, Vân Thanh Trúc có lẽ sẽ không sợ, nhưng hiện tại, nàng đã bị đám thú triều bào mòn đến cạn đáy linh lực, hiện tại chiến lực liền không đến 2 thành.
“Đúng vậy! Đường này không phải của nhà ngươi mở ra, bọn ta thích đi đâu thì đi a.”
“Không nhưng nhị gì hết, nếu có thể an toàn cứu nàng chạy trốn là tốt nhất, bắt đắc dĩ lắm ta mới ra tay, nếu tên ngu ngốc nào tự tìm đường c·h·ế·t thì đừng có trách ta.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau khi đám đệ tử Ngự Thú Tông bỏ mình ngã xuống, Dương Kiệt lại bị trọng thương, đám yêu thú lúc này mất đi toàn bộ khống chế, càng trở nên cuồng bạo tăng tốc lao về phía đám người Vân Thanh Trúc.
“Tình lang???” Vân Thanh Trúc nghiêng đầu khó hiểu hỏi.
Chưa kịp đến bên cạnh của Vân Thanh Trúc thì đám người Lam Hoàng Thiên Tông đã bị đệ tử của Ngự Thú Tông bao vây chặn lấy, mở miệng quát hỏi:
“Không thể a! Rời đi rồi bọn ta biết ăn nói làm sao với Lâm đại thần a.”
Chúng đệ tử phía sau vội vàng cho hắn nhấn điểm khen.
Lạc Sương Sương kiên quyết giữ lấy lập trường của mình, hung hăn trừng mắt đám đệ tử Lam Hoàng Thiên Tông.
“Sư tỷ( muội) cứu mạng a.”
Chương 87 Người này rốt cuộc là ai?
Hắn cũng loáng thoáng nghe qua đám này có ác chủ bài vô cùng lợi hại, tuy tự tin tuyệt đối nhưng cũng không ngu ngốc muốn làm ngươi đi trước thử thực hư.
“Đúng vậy a! Xin tiểu tiên nữ cứ an tâm, có bọn ta ở đây liền không ai có thể đã động đến ngươi, tuy bọn ta yếu nhưng bọn ta có người bảo kê a.”
Vân Thanh Trúc nhìn thấy một màn này liện chịu không được, muốn lao ra ngăn cản thì đám đệ tử Lam Hoàng Thiên Tông vội vàng ngăn lại.
“Tiểu tiên nữ nghe nhầm, tên đó bị ngọng, răng bị hở, mở miệng liền bị gió lùa nên phát âm có chút sai lệch âm tự.”
Lạc Sương Sương hiện tại có chút hồi hộp, lúng túng, ấp úng ngượng ngùng nói:
Mức độ hoa mỹ đã đạt đến đỉnh điểm, uy lực lại khiến cho chúng sinh bên dưới sinh ra không nổi mảy may kháng cự.
Nhưng hôm nay.
“Là...là cứu một người...n...nên mới bị cuốn vào vòng vây.”
Lệ Nhược Hà trừng mắt nhìn hắn, một bộ muốn nhào lên nện c·h·ế·t tên ngu ngốc này, vị sư đệ kia quả thực bị dọa sợ, bịt miệng không dám nói thêm lời nào.
Càng không nghĩ đến là đám thối nam nhân hết mực tôn sùng ngài ấy lại không có chịu học được tinh túy cốt lỗi cách sống chân chính, lại một mực thích gây sự, muốn tìm đường c·h·ế·t như vậy.
“Người này rốt cuộc là ai?” Vân Thanh Trúc ngơ ngác lẩm bẩm nói.
Vân Thanh Trúc mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng nhìn đến có người chịu đến giúp đỡ, cũng liền đứng chung đội ngủ, ra tay ứng cứu.
Dương Kiệt lúc này đưa ánh mắt nhìn về phía Lạc Sương Sương cùng núp đằng sau đám đệ tử.
Mặc dù đám này yêu thú chỉ có kim đan kỳ, nhưng số lượng lại nhiều hơn gấp hai lần quân số của đệ tử Lam Hoàng Thiên Tông, khỏi nói cũng biết bọn họ đánh là đánh không lại, vội vàng trốn sau lưng của Lạc Sương Sương.
“Đến đây làm gì?”
Vân Thanh Trúc cũng là trợn mắt hốc mồm, vồi vàng lấy tay che miệng, nàng hoàn toàn không hề nghĩ đến khả năng sẽ có người kịp thời ra tay ứng cứu, không những thế, người này lại lợi hại đến trình độ như vậy.
“Các ngươi là đụng độ phải thú triều?”
Lệ Nhược Hà cùng đám sư đệ của mình đưa mắt nhìn nhau, âm thầm trao đổi lấy.
Phía bên kia, Vân Thanh Trúc đã giải quyết xong gần hết đám yêu thú, liền quay đầu nhìn về phía đám đệ tử Lam Hoàng Thiên Tông, âm thanh nàng giờ phút này có chút yếu ớt thiếu hơi.
Trong một sát na đó, thời gian giống như bị dừng lại.
Đám yêu thú dẫn đến thú triều cũng bị uy áp đè ép khiến cho di chuyển hoàn toàn bị đình trệ.
Con mẹ nó! Ta lưu lại đạo phân thân nhằm bảo đảm an toàn cho các ngươi, cũng là đúng lúc xuất hiện thu hoạch tàn cuộc, các ngươi lại lấy ta ra cứu người?
“Bọn ta chỉ đi ngang qua, hơn nữa...đây là nhà của ngươi chắc?”
Giải quyết xong đám người cùng yêu thú trước mặt, Lâm Tuyệt đưa mắt xem xét hoàn cảnh xung quanh, sau đó nhíu mày nhìn về phía của Lạc Sương Sương, mở miệng hỏi:
Ra lệnh cho đám chiến sủng của mình tấn công đệ tử Lam Hoàng Thiên Tông.
Mọi việc diễn ra quá đột ngột, Dương Kiệt đứng ở xa không có tham chiến liền may mắn sống xót.
“Muốn c·h·ế·t?”
Có Lệ Nhược Hà cầm đầu, đám đệ tử khác liền bắt đầu đứng ra mạnh miệng nói.
Với tu vi nguyên anh kỳ của mình, liền dễ dàng chém g·i·ế·t hơn phân nữa đám yêu thú kim đan kỳ của Ngự Thú Tông.
Mặc dù có ác chủ bài trong tay, nhưng đám người Lam Hoàng Thiên Tông vẫn bị tràng diện trước mắt làm cho có chút nao núng hoảng hốt.
“Làm sao có thể? Ta nhìn qua nàng chỉ là kim đan hậu kỳ...” Vân Thanh Trúc có chút ghét bỏ đám nam nhân không trọng tình này, nhưng vẫn là tò mò hỏi lấy.
Cũng ngay lúc này, khoảng cách giữa Lạc Sương Sương và đám yêu thú chỉ cách nhau không đến 3 mét, tưởng chừng như nàng sẽ bị vồ xé bỏ mình trong miệng yêu thú thì một trận quang mang từ giữa mi tâm của nàng bắn ra.
Lúc trước ở trên khán đài quan sát, nàng đã phần nào cảm nhận được uy lực của nó.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.