Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 73 Không ai có thể làm tổn thương muội!
Đám đệ tử bên dưới không hiểu chuyện gì liền bị đè sấp mặt nằm rạp dưới đất không thể nhúc nhích, thân thể tưởng chừng như rớt vào vô tận kiếm vực.
“Ngọa tào! Cái gì vừa mới xảy ra?”
Bởi vì sau nhiều lần hy sinh, Lâm Tuyệt tồn tại giống như thần tượng trong lòng của Sở Phàm, làm một tên mê đệ, Sở Phàm tuyệt đối không tin. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chính vì lý do đó cho nên nàng mới một đường đuổi theo tới tận đây.
Nhìn qua một mớ thông báo, Lâm Tuyệt nhíu chặt lông mày, vội vàng cảm ứng vị trí của Trần Tịnh Y một đường đuổi đến. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lâm Tuyệt lắc mình liền đã xuất hiện ngay bên cạnh của Trần Tịnh Y, dùng tư thế ôm công chúa bế nàng lên.
“Linh quả?”
Lâm Tuyệt đau lòng hôn nhẹ lên môi của nàng, ôn nhu nói: “Đồ ngốc! Ta làm sao có thể để chuyện đó xảy ra, chỉ cần ta còn sống, đảm bảo không ai có thể làm tổn thương muội.”
Điều này khiến nàng rung động không thôi.
Mạnh Đào tà mị nhìn lấy mệt mõi dựa lưng vào đại thụ thở hồng hộc Trần Tịnh Y mở miệng trào phúng.
Trên tay hắn lúc này vẫn còn đang nắm lấy cọng dây leo không ngừng lắc lư, liền vội vàng ném ra chổ khác.
Chương 73 Không ai có thể làm tổn thương muội!
Tên này biết Sở Phàm không dễ chơi, cho nên mới chọn cách liên thủ uy h·iếp hắn, để Sở Phàm biết khó mà lui, tự động giao ra linh quả.
Hơn nữa, cảm giác được Lâm Tuyệt bên cạnh che chở đã khiến nàng dần dần bị lệ thuộc vào đối phương, bây giờ chỉ có một mình nên nàng có chút bồn chồn lo lắng, bước chân cũng dè dặt chậm chạp đi rất nhiều.
Hiện tại Sở Phàm đang bị truy đuổi, Lâm Tuyệt cũng không còn hứng thú bám theo hắn nữa, rảnh rổi lại mở ra quan hệ nhân mạch xem xét tình huống của Hạ Ngưng Tuyết và Trần Tịnh Y. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ở một nơi cách đó không xa, Hạ Ngưng Tuyết men theo một lối đi nhỏ hướng về sâu bên trong hẻm núi, nơi này ánh sáng không thể chiếu rọi tới cho nên có chút ảm đạm mờ mịt.
Sở Phàm lúc này liền có chút chột dạ lùi về sau vài bước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng dựa vào pháp khí hộ thể, trong thời gian ngắn đám người Mạnh Đào cũng không thể làm gì được nàng, chỉ có thể bao vây xung quanh chờ đợi nàng hao sạch linh lực rồi xử trí.
[Trần Tịnh Y đạo lữ của ký chủ tiến vào Hạ Hoàng bí cảnh bị đệ tử của Huyền Minh giáo mai phục, dựa vào tuyệt kỹ Vạn Kiếm Đoạn Trường Hà thành công g·iết ngược]
Trần Tịnh Y ngoài một thân tuyệt kỹ kiếm pháp lợi hại cùng trang bị đầy đủ ra liền không còn gì khác.
Lâm Tuyệt trước khi rời đi không biết vô tình hay sơ ý, liền đánh rơi đám dây leo Tru Yếm quả rớt ngay dưới chân của Sở Phàm.
“Ngọa tào!”
Mạnh Đào liên tục sử dụng chưởng pháp công kích, khuôn mặt tà mị hưng phấn cực kỳ.
Nhưng ta còn chưa nghĩ ra kế hoạch làm như thế nào thì linh quả đã mất dạng a.
Kiếm khí trực thẳng vân tiêu chiếu rọi cả vùng trời ảm đạm.
[!!!...]
Núp ở từ xa quan sát Sở Phàm cũng liền trợn mắt hốc mồm, cúi người nhặt lấy dây leo dụi dụi con mắt, kinh ngạc thốt lên:
“Linh quả của ta đâu rồi?”
Sở Phàm mặc dù tự tin vào thực lực của mình, nhưng đối phương nhân số lại đông như vậy, chắc chắn hắn đánh không lại.
Không chỉ vậy, đặc hiệu buff từ tuyệt kỹ kiếm pháp viên mãn cũng liền chồng chất thêm vào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chính vì vậy, dù có như thế nào đi chăng nữa, trong trường hợp này thì 36 kế, chạy vẫn là thượng sách.
Dù sao lúc đó Lâm Tuyệt xuất thủ quá nhanh, Sở Phàm hoàn toàn không kịp phản ứng.
Từ lúc đi vào Hạ Hoàng bí cảnh, việc đầu tiên hắn muốn là tìm lấy tung tích của đám người Lam Hoàng Thiên tông, hắn muốn g·iết c·hết Sở Phàm và muốn chiếm hữu lấy Hạ Ngưng Tuyết.
“Con mẹ nó! Liền là ngươi Sở Phàm!”
Lâm Tuyệt lúc này có chút bắt đắc dĩ gãi gãi đầu: “Ta nói là ta sơ ý ném mớ dây leo đó ra liệu có ai tin không?”
“Con mẹ nó! Là tên hỗn đản nào làm? Bước ra đây cho ta.”
Đám tu sĩ phía dưới bị một màn này làm cho mộng bức không kịp phản ứng.
...
“Các ngươi nhìn!”
“Chạy? Ngươi bây giờ thử chạy cho ta xem?”
Bởi vì nàng biết mình tư chất thường thường, dung mạo lại không sánh bằng Hạ Ngưng Tuyết cùng Thường Nguyệt tiên tử, cho nên nàng không có đòi hỏi gì nhiều ở Lâm Tuyệt, nàng vẫn luôn cho rằng mình chỉ là một thị nữ bên cạnh Lâm Tuyệt mà thôi, lại không ngờ rằng trong lòng Lâm Tuyệt nàng cũng quan trọng không kém, bởi vì ngay lúc nàng gặp phải nguy hiểm đến tính mạng, Lâm Tuyệt liền kịp thời ứng cứu.
“Um..um...” Trần Tịnh Y giờ phút này hạnh phúc cực kỳ.
Đây rốt cuộc là quái vật phương nào xuất thế?
Nói ta có ý định muốn một mình hốt trọn cũng hoàn toàn không sai!
“Lão tử bảo đảm chơi không c·hết ngươi!”
Đối phương pháp khí cũng không thiếu, quân số lại vô cùng đông đảo, cho nên sau vài lần giao thủ, linh lực của nàng tiêu hao quá nhanh liền rơi vào thế hạ phong.
Bọn hắn lúc này hoảng loạng sợ hãi không thôi.
“Con mẹ nó! Không phải ta!” Sở Phàm xua tay loạn xạ nói.
Dần dần số người tham gia đuổi g·iết Sở Phàm nhiều không đếm xuể.
“Khốn nạn! Sự thật rành rành vậy còn dám chối cãi?” Đám tu sĩ lúc này tức giận vô cùng, xắn tay áo lên một bộ không hợp liền nhào lên tẩn cho Sở Phàm một trận.
Đám tu sĩ lúc này nào còn hoài nghi mà khẳng định 100% Sở Phàm chính là người gặt hái lấy mớ linh quả, hò hét đuổi g·iết.
Cùng lúc đó.
Sở Phàm vội lấy ra phi chu mà lúc trước Lâm Tuyệt đưa cho leo lên chạy trốn, hắn giờ phút này liên tục mắng chửi 18 đời tổ tông tên hỗn đản trộm lấy linh quả kia.
Một cổ uy áp cực kỳ khủng bố giáng lâm.
Nếu nói ta thèm thuồng đống này linh quả là đúng!
Bởi vì uy áp này bọn hắn chưa từng cảm nhận qua bao giờ.
Càng tiến sâu bên trong, huyết mạch bên trong cơ thể nàng càng phản ứng dữ dội, Hạ Ngưng Tuyết lúc này có chút nao núng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng một mình thám hiểm vùng đất đầy xa lạ này.
Nhìn thấy nữ nhân của mình bị người khác bao vây đè đánh, Lâm Tuyệt khí giận ngút trời.
Trong lúc nguy hiểm nhất lại được người mình thương yêu xuất hiện bảo vệ, khiến nàng hạnh phúc không kiềm nổi rơi lệ, những giọt nước mắt lã chã rơi không ngừng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên trong đời nàng trải qua sinh tử.
Nguyên một đám tu sĩ tức giận gào thét đến đỏ cả mí mắt, vội vàng đưa mắt tìm kiếm xung quanh.
...
Sở Phàm mộng bức lấy tay chỉ lấy mặt mình nói: “Cái gì ta?”
Cái này liền nói rõ Lâm Tuyệt vẫn luôn âm thầm theo dõi bảo vệ nàng.
Không ngờ rằng lại bắt gặp Trần Tịnh Y, liền liên thủ với đám đệ tử khác vây bắt nàng.
Mạnh Đào lúc này hoảng sở đến nổi tim muốn rớt ra bên ngoài, nhắm mắt giả c·hết.
Hơn nữa, theo như Sở Phàm biết thì Lâm Tuyệt không phải loại khốn nạn như vậy, với thực lực của hắn thì cần gì phải chơi trò nham hiểm như vậy.
Bởi vì lúc trước tranh đoạt cơ duyên cho nên nàng có đắc tội qua không ít người, Mạnh Đào thân phận địa vị cực cao, sức hiệu triệu của hắn vô cùng lớn, chỉ cần hắn mở lời, đám đệ tử đến từ các tiểu tông môn liền răm rắp nghe theo.
Từ lúc đi vào Hạ Hoàng bí cảnh, Hạ Ngưng Tuyết không hiểu sao cứ cảm giác có thứ gì đó vô cùng thân quen đang vẫy gọi nàng.
“Muội...hức...muội cứ ngỡ...hức...sẽ không...không...được gặp lại huynh nữa chứ.” Trần Tịnh Y nghẹn ngào nói, hai tay vòng qua ôm chặt lấy cổ của Lâm Tuyệt có chút run rảy, dù cho mạnh mẽ đến đau cũng trở nên yếu đuối trước người yêu đậm sâu.
“Ha ha...”
Tu vi hóa thần trung kỳ toàn bộ bạo khởi.
Nói chạy liền chạy, Sở Phàm liền không thèm quay đầu lại nhìn tình huống ra sao, co giò liền bật hết mã lực chạy trốn.
Đám người nghe thấy âm thanh liền vội vàng nhìn sang, hướng ánh mắt cảnh giác bất thiện, lúc này có người nhận ra Sở Phàm, âm thanh lạnh lùng nói:
Hắn cũng không có nghĩ đến người đó là Lâm Tuyệt.
Trần Tịnh Y lúc này đang ngồi khoanh chân, cắn chặt răng ngọc vận dụng pháp khí tạo thành rào chắn cố gắng chống đở lấy công kích của đối phương, trên khuôn mặt lúc này đã thấm đẩm mồ hôi.
Sở Phàm trong lòng đậu đen rau muống lấy, hắn trước tiên muốn cùng đám người này giải thích nhưng cảm nhận được xung quanh lúc này đang có rất nhiều tu sĩ ào ạc chạy đến, hắn bây giờ muốn giải thích đã không còn kịp, hơn nữa đám này chưa chắc đã tin.
Bí cảnh dù sao cũng thật sự không có rộng lớn, Lâm Tuyệt đại khái chỉ mất vài khắc đồng hồ liền đã bắt kịp khí tức của Trần Tịnh Y.
Bọn chúng chắc chắn sẽ soát người, mà thời gian qua Sở Phàm thu thập được lượng lớn tài nguyên, có thể nói vô cùng giàu có, nếu như để đám này phát hiện, chắc chắn sẽ bị hấp dẫn đến lé con mắt.
Mạnh Đào giờ phút này còn đâu dáng vẻ tà tiếu như lúc trước, hắn sắc mặt không có tí máu, bởi vì cổ uy áp này mạnh đến biến thái, gia gia của hắn chính là Đại trưởng lão của Thái Huyền tông, tu vi phản hư trung kỳ cũng chưa từng làm ra uy áp đáng sợ như vậy.
“Dám chơi trò âm hiểm trộm lấy linh quả, mau chóng nôn ra đây! Đừng nghĩ một mình ngươi liền có thể chống lại đám người bọn ta.”
“Nếu như không biết điều, đừng trách bọn ta thủ đoạn độc ác.”
[Hạ Ngưng Tuyết đạo lữ của ký chủ tiến vào Hạ Hoàng bí cảnh, phát hiện động thiên phúc địa, tâm tình hiện tại có chút bồn chồn lo lắng bất an,...]
“Con mẹ nó! Tan vật ở đó còn giả vờ?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.