Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 51 Lần Đầu! Lưu Sùng muốn nhận làm nghĩa tử.
Tại sao lại là ta?
Hắn muốn mở miệng giải thích thì Âu Dương Hạo liền đạp hắn bay ra khỏi cửa, giận dữ quát: “Ta không cần biết các ngươi dùng biện pháp gì, bắt buộc phải lôi kéo Lâm Tuyệt trở lại tông môn, nếu như không thành các ngươi cũng đừng nghĩ đến việc trở về đây nữa, nhanh chóng cút đi làm cho ta.”
Huyền đệ đã có.
Không bao lâu thì Hạ Ngưng Tuyết từ bên trong đi ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lâm Tuyệt bị âm thanh của hệ thống làm giật nảy cả mình.
Lưu Sùng thấy vậy liền gấp, hắn cũng muốn kết cái thân quen, Lưu Sùng bắt đầu lẩm nhẩm tính toán.
[Nếu thật có người đó, ta sợ kí chủ liền núp sâu lưng đâm c·h·ế·t hắn đi]
Lưu Sùng thấy vậy liền mộng bức.
...
Mặc dù Lâm Tuyệt trong lòng vô cùng rạo rực nhưng hắn lại tỏ ra rất tế nhị trong chuyện này, trước tiên liền dạo món khai vị để cho nàng cảm thấy bớt lo lắng xấu hổ, sau đó mới bắt đầu chiêu đãi nàng bằng món ăn chính.
“Đại gia nhà ngươi! Sau này làm ơn đi lẫn tránh chổ khác giùm con.” Lâm Tuyệt nhăn nhó khó chịu câu thông nói.
“Vâ...vâng!”
Cố Trường Thanh chỉ kịp rên la một tiếng rồi cấm thẳng đầu xuống đất, âm thanh im bặt.
Vô Danh phong.
Đinh!
Cố Trường Thanh lúc này vẫn bất tĩnh nhân sự nằm đó, Lâm Tuyệt vừa lúng túng vừa hứng tình, không thể làm gì hơn liền mang ra vài tấm vải nhanh chóng quấn chặt Cố Trường Thanh thành kén nhộng rồi đạp bay ra khỏi động phủ.
Ánh mặt trời ấm áp len lỏi qua từng khe hở của vách đá, chiếu rọi cả căn phòng tối tăm ngày nào.
“Nhưng mà ta có chút dị ứng a.” Lâm Tuyệt bĩu môi.
Lâm Tuyệt thấy vậy nở nụ cười, dùng tay vuốt lọn tóc mai của nàng hất qua sau tai, nhu tình nói: “Nếu như không cần phải tu luyện, ta nguyện cùng nàng suốt đời suốt kiếp bên nhau.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Hỗn trướng! Là kẻ nào khi đó muốn đuổi Lâm Tuyệt, bước ra đây cho ta!”
Giờ phút này, Lâm Tuyệt và Thường Nguyệt tiên tử vẫn lười biếng ôm ấp nhau không chịu rời giường.
Suy nghĩ này vừa thoáng hiện lên vài giây, Lâm Tuyệt liền lắc đầu rùng mình.
Lâm Tuyệt ôn nhu hôn nhẹ lên trán của nàng rồi bắt đầu ngủ thiếp đi.
[Ta tin nàng thật lòng, còn kí chủ chắc chắn không]
Và sau đó...
Lưu Sùng bị đám phong chủ không thương tiếc bán đứng tức giận muốn thổ huyết, hắn run rẩy muốn trước tiên tìm lý do thoái thác thì đám phong chủ kia vô cùng hiểu ý đồng loạt lui ra sau 3 bước, để lại Lưu Sùng bơ vơ một mình đứng đối diện với Âu Dương Hạo.
Âu Dương Hạo dùng ngón tay không ngừng gõ mạnh vào mặt bàn, sau đó giận quát.
Đinh!
Thường Nguyệt tiên tử nhìn bộ dạng có chút tà d·â·m của Lâm Tuyệt, nàng có chút rụt rè xấu hổ.
Đúng vậy! Con hàng này luôn tìm cách gây khó dễ cho Lâm Tuyệt, lấy hắn ra làm chim đầu đàn là lựa chọn sáng suốt nhất.
Đây là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất Lâm Tuyệt làm cho nàng phải đổ máu, chính vì vậy tấm vãi dính lấy huyết hoa này của nàng là vật vô cùng quan trọng đối với hắn.
Đinh!
Đinh!
“Các ngươi nói là Thường Nguyệt tiên tử đi đến Vô Danh phong đã 7 ngày vẫn chưa chịu đi ra?” Âu Dương Hạo nhíu mày hỏi.
Lâm Tuyệt không do dự lấn người đi lên khóa chặt lấy đôi môi anh đào nhỏ nhắn đỏ mọng của nàng, hai tay siết chặt đan chéo phía sau phần eo tinh tế, đôi bàn tay không hề thành thật bắt đầu di chuyển xuống phần hông.
Phía ngoài tĩnh lặng nhưng bên trong Lâm Tuyệt lại chứa đựng một ngọn núi lữa đang sục sôi, bất cứ lúc nào đều sẽ bùng nổ, hắn dùng tư thế ôm công chúa bế lên Thường Nguyệt tiên tử, không nói hai lời liền mang nàng trở về động phủ của mình.
Cả đám phong chủ lúc này thấp thoảng đứng trước cửa sơn phong, không dám tự ý xong vào, chỉ có thể đứng ở bên ngoài truyền âm.
[Tại sao?]
Thường Nguyệt tiên tử bị những cử chỉ đơn giản nhẹ nhàng của Lâm Tuyệt làm cho mê mệt không thôi.
Lưu Sùng trước tiên muốn đi lên chào hỏi, nhưng lời đến miệng lại nuốt trở về, hắn không biết phải xưng hô thế nào, ấp a ấp úng lúng túng vô cùng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thường Nguyệt tiên tử thấy vậy chớp chớp mắt, dùng đôi bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn như không có xương của mình đặt lên khuôn mặt của Lâm Tuyệt, ôn nhu nói: “Chàng đang suy nghĩ chuyện gì sao?”
Hạ Ngưng Tuyết cũng là vui vẻ nhận lấy, chỉ cần có ai đó nịnh nọt nàng chính là thê tử của Lâm Tuyệt, nều đều thấy người đó dễ nhìn.
Hạ Ngưng Tuyết cũng là chớp chớp đôi mắt to nhìn lấy, nàng mặt dù không thích đám người này, nhưng vì nể câu đệ muội này mà vui vẻ nhận lấy lễ vật.
Đôi tay nhỏ nhắn trắng nỏn của nàng bắt đầu vòng lên sau cổ của Lâm Tuyệt, giờ phút này nàng chỉ muốn cùng Lâm Tuyệt hòa quyện làm một.
[Kí chủ quả nhiên tính toán như thần, nàng ta vậy mà tự động tìm đến trao thân]
Lợi hại như vậy sao?
Có lẽ đây chính là giấc ngủ sảng khoái nhất từ lúc Lâm Tuyệt trùng sinh đến thế giới này, hắn cảm thấy nếu như nơi này không có tiên thần ma quỷ, hắn nguyện cùng Thường Nguyệt tiên tử làm một đôi quyến lữ đi đến cuối đoạn hồng trần.
Lâm Tuyệt cũng liền mặt kệ hệ thống, xoay người ôm lấy Thường Nguyệt tiên tử ngủ thiếp đi.
Chương 51 Lần Đầu! Lưu Sùng muốn nhận làm nghĩa tử.
Con mẹ nó!
Nhìn thấy là Hạ Ngưng Tuyết, đám người liền thở phào nhẹ nhỏm, mặc dù lần này đến đây là muốn mời Lâm Tuyệt trở về, nhưng bọn hắn thật sự không dám đối mặt với Lâm Tuyệt, vẫn là lôi kéo người quen bên cạnh của hắn dễ dàng hơn.
Đinh!
“Ngọa tào! Ngươi liền chứng kiến hết thảy?”
[Kí chủ cũng quá đê tiện đi, nói láo như vậy không sợ bị đau lưỡi sao?]
Đinh! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bên trong đại điện tông môn ngồi đó Âu Dương Hạo cùng 17 vị phong chủ, hiện tại liền thiếu đi bóng dáng của phong chủ Hồ Điệp phong cùng Vô Danh phong, bên cạnh đó, cũng thiếu đi hai vị phong chủ khác, bọn hắn bây giờ chỉ còn lại nguyên thần nên đành phải bế quan bên trong động phủ khôi phục nhục thân.
Âu Dương Hạo càng nghĩ càng tức, ném mạnh chén trà xuống đất, nếu ngay cả Thường Nguyệt tiên tử cũng dời chổ ở sang Vô Danh phong, thử hỏi xem Lâm Tuyệt còn che chở cho Lam Hoàng Thiên tông sao? Tông môn đã đối xử với hắn như thế còn dám đòi hỏi người ta che chở?
Nàng không biết tại sao Lâm Tuyệt lại cố gắng như vậy, nàng cũng không thể ích kỷ chiếm trọn thời gian của Lâm Tuyệt, nhưng giờ phút này, nàng quá yêu Lâm Tuyệt đi, nàng liền muốn tham lam chiếm lấy hắn.
Nàng biết Lâm Tuyệt mỗi ngày không phải bế quan khổ tu thì cũng là đóng cửa tu luyện, hoàn toàn không thấy đi ra ngoài sóng.
[Hệ thống chính là một phần của kí chủ, không phải người ngoài, kí chủ cứ yên tâm]
Nghĩa huynh cũng có người nhận.
Sáng sớm hôm sau.
Nó đã lấy đi biết bao nhiêu tinh lực của Lâm Tuyệt và từng đốm huyết hoa của Thường Nguyệt tiên tử. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một tuần trôi qua.
Sau hơn một canh giờ, đại chiến mới đi đến hồi kết, mặc dù không có kẻ thắng người thua nhưng hậu quả của trận chiến để lại hồi ức khó có thể quên cho hai người.
Tề Vô Hối thấy vậy liền trước một bước bắt trước làm theo, hắn cũng từ bên trong không gian giới chỉ chọn lấy một mớ tài nguyên quý gia dâng lên nói: “Đại tẩu! Ta và Lâm đại ca từng có một lần kết bái huynh đệ chưa thành nhưng trong lòng ta luôn luôn kính ý Lâm đại ca, hôm nay vội vã đến bái phỏng chỉ có thể mang theo chút lễ vật, kính mong đại tẩu có thể vui vẻ nhận lấy.”
Thường Nguyệt tiên tử nhìn thấy Lâm Tuyệt nhẹ nhàng xếp gọn mảnh vãi, cùng với nhừng hành động tinh tế của hắn, nàng không hiểu sao trong lòng vô cùng ấm áp, nàng nở nụ cười vô cùng mãn nguyện ôm chặt lấy Lâm Tuyệt từ từ chìm vào giấc ngủ.
Lâm Tuyệt giờ phút này đ·ạ·n đã lên nòng, nên cho dù trời có sụp xuống hắn cũng phải bắn.
Thường Nguyệt tiên tử nghe lời ngon ngọt từ chính miệng người mình yêu thương, liền hạnh phúc không thôi.
Ta yêu ngươi.
“Cái gì mà tính toán ở đây? Cái này là duyên phận! Là duyên phận ngươi hiểu không? Ta và nàng là thật lòng yêu nhau!” Lâm Tuyệt bị hệ thống nói vậy liền không vui.
Đám phong chủ nhìn thấy một màn này liền trợn mắt hóc mồm.
Đinh!
Lâm Tuyệt thật sự không chịu nổi ánh nhìn phong tình như vậy, nàng lúc này quả thật diễm mỹ tuyệt luân, một vẻ đẹp mà không cách nào có thể miêu tả bằng lời.
Đám phong chủ sợ hãi cuối thấp đầu xuống, không ai dám làm chim đầu đàn đi ra nhận tội, nhưng bởi vì sợ bị tội đánh lên đầu mình, đám phong chủ không biết cố ý hay là vô ý đều chuyển dời ánh mắt đến chổ Lưu Sùng.
Đám phong chủ vội vàng cúi đầu rồi nhanh chóng kéo theo Lưu Sùng trạng thái uể oải rời đi.
“Khụ...khụ...” Lâm Tuyệt lúng túng ho khan.
“Ta không có thói quen làm chuyện ấy bị người khác nhìn thấy.”
“Ngươi tại sao có thể nói ta như vậy? Ta tự tin vỗ ngực đảm bảo, trên đời này không ai yêu nàng bằng ta!” Lâm Tuyệt rất tự tin nói.
Bọn khốn nạn này là có chuẩn bị trước sao?
[Hệ thống liền là một phần của kí chủ, đường nhiên có thể nhìn hết thẩy]
Câu từ này cứ mãi vang vọng sâu trong tâm trí của Thường Nguyệt tiên tử, nàng chưa bao giờ cảm thấy đơn giản 3 câu lại khiến cho nàng hạnh phúc lớn lao đến vậy.
Thường Nguyệt tiên tử bị hôn có chút giật mình trợn to mắt, nàng chỉ biết đứng im cho Lâm Tuyệt liên tục chiếm tiện nghi, dần dà nàng bị nụ hôn mãnh liệt của Lâm Tuyệt làm cho mê muội, bắt đầu đê mê đáp trả.
Nàng ngây ngốc chớp đôi mắt to nhìn Lâm Tuyệt thật trìu mến.
Lưu Sùng trong lòng một trận đau thương khóc không ra nước mắt.
Kệ mẹ nó! Nghĩa tử này ta làm.
Ngọa tào!
Liễu Viêm thấy vậy liền đi lên chặn họng, từ trong không gian giới chỉ lấy ra một mớ tài nguyên dâng lên nói: “Xin chào đệ muội! Ta và Lâm Tuyệt là sư huynh đệ đồng môn không cùng sư phụ nhưng tình thân lại vượt qua thân huynh đệ, Đường huynh hôm nay đường đột đến không có mang theo nhiều lễ vật, kính mong đệ muội không chê nhận lấy.”
Ta đã làm gì sai để phải nhận lấy sự đối xử này?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.