Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 49 Hai vị lão lục đối thoại, b·ắ·t· ·c·ó·c t·ố·n·g· ·t·i·ề·n.
Trong thời gian đó ngươi đánh ta mắng ta, ta biết phải làm sao bây giờ?
“Ta mặc kệ ngươi có phải hay không tuyệt thế kiếm tiên trong lời đồn, chỉ vì ngươi lúc nãy nhẹ nhàng hóa giải luồng kiếm khi kia, liền hoàn toàn xứng đáng cùng ta đánh một trận.” Cố Trường Thanh hưng phấn nói.
Nữ nhân này thật sự rất đẹp mắt, đem so sánh với các đại tông môn thế gia, công chúa hoàng triều, nàng đảm bảo đứng vị trí đầu bảng, ta không tin ngươi liền không vì nàng mà xuất hiện.
Cố Trường Thanh nghe vậy liền nổi cả da gà.
Lâm Tuyệt vờ như không nghe thấy, không có bất kỳ phản ứng nào.
Đợi ngươi đột phá đến phản hư kỳ chắc?
Hắn giờ phút này như một vị vô thượng kiếm tiên đang dạo chơi giữa trốn hồng trần khói bụi.
Các ngươi tính mang ta về đóng cửa thả c·h·ó hay gì?
Đồng ý xong, hắn liền bạo phát toàn bộ tu vi, muốn miểu sát Lâm Tuyệt.
Trình Hàn trong lòng cũng chửi tục lên.
Cố Trường Thanh nhìn thấy màn này cũng là nghẹn họng trăn trối, hắn đạo tâm suýt nữa thì bị kiếm ảnh đánh tan.
Đạo hư ảnh lúc này có chút chịu không nổi, vội vàng mở miệng nói: “Cầu mong tiểu hữu hạ thủ lưu tình thu lại thần thông.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lâm Tuyệt vừa ra tay liền sử dụng Vạn Kiếm đoạn trường hà, cũng đã đến lúc để sự thật nhiều năm qua được phơi bày trước ánh sáng.
Là mỗi ngày luyện kiếm hay là mỗi ngày ngươi treo ta lên đánh a.
Thường Nguyệt tiên tử bị một màn này làm cho trái tim loạn nhảy, nàng không nghĩ tới thời khắc quan trọng nhất Lâm Tuyệt lại đứng ra bảo vệ tông môn, hắn không phải bị đuổi đi rồi sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây? Là vì ta sao?
Đạo hư ảnh thấy vậy liền cắn răng mở miệng nói: “Chỉ cần tiểu hữu chịu thu lấy thần thông, ta lấy danh nghĩa tông chủ Thiên Đạo Kiếm tông chấp thuận bất cứ yêu cầu nào của tiểu hữu.”
“Vãn bối cũng không có yêu cầu gì quá đáng, chỉ là muốn đổi lấy một chút ít tài nguyên tu luyện mà thôi.”
“Ngươi cảm thấy là có thể đánh thắng được ta sao?” Cố Trường Thanh bị nói cho chọc cười.
Cố Trường Thanh cùng đạo hư ảnh kia cuối cùng cũng thở phào một hơi, nếu như châm lại vài giây, bọn hắn thật sự lành lạnh.
“Yêu cầu gì?”
Cố Trường Thanh hoảng sợ không thôi, nhưng vẫn cắn răng kiên trì chống đở.
Cảm nhận được khí tức cường đại của Cố Trường Thanh, tất cả mọi người đều trầm mặt tuyệt vọng, chỉ có thể ngước mắt nhìn lấy kiếm khí mạnh mẽ chém xuống mà không thể làm gì hơn.
Toàn bộ trên dưới đám người bị kiếm ảnh này làm cho tê cả da đầu, cũng cảm nhận được luồng khí tức vô cùng quen thuộc.
Kiếm ảnh ẩn hiện trên bầu trời Lam Hoàng Thiên tông.
Đám phong chủ bắt đầu run rẩy không dám tin tưởng lấy.
“Được!” Cố Trường Thanh tức giận vô cùng, hắn cảm thấy Lâm Tuyệt đang xem thường hắn.
Cố Trường Thanh lạnh lùng thờ ơ đáp: “Ta chỉ muốn cùng hắn chiến một trận, chẳng phải hắn nói thích nàng sao? Nếu như còn không xuất hiện, ta chỉ đành mang nàng về làm con tin.”
Đạo hư ảnh có chút kinh dị nhìn vào Lâm Tuyệt, ôm quyền nói: “Đa ta tiểu hữu thủ hạ lưu tình, ta là Trình Hàn tông chủ của Thiên Đạo Kiếm tông.”
Chương 49 Hai vị lão lục đối thoại, b·ắ·t· ·c·ó·c t·ố·n·g· ·t·i·ề·n.
Một canh giờ cuối cùng trôi qua, Cố Trường Thanh vẫn không thấy vị tuyệt thế kiếm tiên kia xuất hiện, hắn không nói hai lời liền muốn xuất thủ, chộp lấy Thường Nguyệt tiên tử mang đi.
Lâm Tuyệt nhìn vào Cố Trường Thanh lắc đầu, sau đó hắn ánh mắt nhìn về Thường Nguyệt tiên tử, thâm tình nói: “Tuyệt thế kiếm tiên ta không biết, nhưng nếu như ngươi muốn tìm người yêu nàng, có lẽ người đó chính là ta đi.”
Con mẹ nó!
“Các hạ là chính đạo tu sĩ đi? Tại sao lại phải vô duyên vô cớ đến nơi này gậy sự?” Lâm Tuyệt âm thanh không có bất kỳ tình cảm nào nói.
Bên dưới toàn tông nhìn thấy cảnh này cũng là trợn mắt hốc mồm, không thể tin được là Lâm Tuyệt lại mạnh như vậy.
Lâm Tuyệt trong lòng đậu đen rau muống nói.
Trên thân hắn linh lực lúc này ngưng tụ thành tấm bình trướng, nhưng chống đỡ không quá 2 giây liền như thủy tinh vỡ vụn, hắn cũng bị lực phản chấn làm cho trọng thương thổ huyết, cứ tưởng là sắp lành lạnh thì trên mi tâm hắn liền xuất hiện một đạo hư ảnh đứng ra giúp hắn chặn đỡ.
Cố Trường Thanh vừa nói vừa nhìn về phía Thường Nguyệt tiên tử.
“Vậy ta cũng không tiện làm phiền tiểu hữu.” Trình Hàn vừa định mang theo Cố Trường Thanh rời đi thì ngay lập tức bị Lâm Tuyệt ngăn cản.
Con mẹ nó!
“Đúng vậy! Chỉ cần đối phương dùng kiếm ta đều muốn khiên chiến và đánh bại hắn!”
“Ấy ấy! Ngài không phải hứa chấp thuận bất cứ yêu cầu nào của ta sao?” Lâm Tuyệt nhìn vào đối phương chớp chớp mắt hỏi.
Con mẹ nó!
Con mẹ nó! Đây là b·ắt c·óc t·ống t·iền sao?
Có thời gian?
Thời gian của ngươi là khi nào?
Mặc dù Cố Trường Thanh lúc này nhìn không ra cảnh giới của Lâm Tuyệt, nhưng hắn cảm thấy đối phương còn trẻ như vậy cùng lắm chỉ là hóa thần sơ kỳ mà thôi, hắn sở hữu một viên sơ minh kiếm tâm, con đường kiếm đạo có cực cao lĩnh ngộ, hắn không tin có nhân vật trẻ tuổi nào lợi hại hơn hắn, hắn muốn đánh bại tất cả để đúc thành vô địch kiếm tâm.
Bởi vì thân phận mặt mũi, hắn cũng không tiện ép buộc, đành mở miệng cười nói: “Như vậy cũng tốt, có thời gian nhất định phải ghé chơi a.”
Lâm Tuyệt cũng không vì thế mà thu tay.
Thực lực thật sự chênh lệch quá lớn, không đột phá hóa thần đại năng, đến bao nhiêu nguyên anh kỳ cũng vậy.
Lâm Tuyệt cũng chẳng quan tâm đến thái độ của hắn, khiêu khích nói: “Ta chỉ muốn hỏi ngươi có muốn hay không muốn?”
Lâm Tuyệt nhìn vào đạo hư ảnh, mở miệng hỏi: “Không biết tiền bối danh xưng?”
Lâm tuyệt ôm quyền nói: “Nhất định! Nhất đinh!”
Cố Trường Thanh lúc này nhíu lại đôi lòng mày, mở miệng hỏi: “Ngươi chính là trong lời đồn tuyệt thế kiếm tiên vị kia?”
“Ha ha! Đúng là già rồi hồ đồ mà, không biết tiểu hữu có yêu cầu gì muốn ta thực hiện sao?” Trình Hàn lúng túng cười nói.
Lâm Tuyệt cũng là vô cùng lễ độ ôm quyền nói: “Kính ngưỡng đại danh! Kính ngưỡng đại danh! Vãn bối chẳng qua là muốn cho vị huynh đài này biết hương vị giang hồ, hoàn toàn không có ý muốn hạ sát thủ.”
Mặc dù ta không cảm nhận được sát ý từ ngươi, nhưng nếu để kiếm ảnh kia chém qua hắn, liệu hắn còn đứng dậy nổi? Không nằm liệt giường cái vài chục năm đi.
Có người giờ phút này đã đỏ ngầu cả mắt, ôm lấy lòng ngực hỗ thẹn vô cùng.
Cố Trường Thanh trong lòng suy nghĩ lấy.
Đây là kiếm pháp gì?
Cố Trường Thanh khi thấy Lâm Tuyệt xuất hiện cũng là trấn kinh vô cùng, lẩm bẩm nói: “Tốt tuấn mỹ!”
“Tiểu hữu tuổi còn trẻ lại có thực lực kiếm đạo khủng bố như vậy? Không biết có hứng thú đi đến Thiên Đạo Kiếm tông dạo một vòng? Ta còn muốn cảm tạ tiểu hữu ân tha mạng.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Có thời gian vãn bối chắc chắn đến bái phỏng a.” Lâm Tuyệt từ chối khéo léo.
Cố Trường Thanh nghe vậy cũng là mộng bức.
Đừng nói là 20 năm, 20 ngày ta cũng chịu không nổi a. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ngươi dám trù ta c·hết yểu?” Cố Trường Thanh giận dữ nghiến răng nói.
Cố Trường Thanh chẳng qua chỉ là muốn cùng Lâm Tuyệt chiến một trận mà thôi, cũng không hề có ý định ra tay với Lam Hoàng Thiên tông, nhưng nếu đối phương đã muốn khư khư bảo vệ Thường Nguyệt tiên tử không để hắn bắt đi làm con tin, hắn chỉ có thể ra tay dạy dỗ bọn họ một hai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn lúc này, bộc phát ra một cổ kiếm ý vô cùng cường đại, muốn một chiêu chém đi nữa cái tông môn làm đại giới.
Trình Hàn lúc này chỉ là một đạo phân thân, hắn không có lòng tin từ trong tay Lâm Tuyệt mang đi Cố Trường Thanh, chỉ có thể nhượng bộ lúng túng nói: “Tài nguyên tu luyện ta có thể chu cấp cho tiểu hữu, nhưng để hắn ở đây 20 năm thật sự có hơi lâu.”
Người của Lam Hoàng Thiên tông làm sao có thể để chuyện đó xảy ra.
Lâm Tuyệt lúc này sử dụng thân pháp đạp gió mà bay, đạo bào bị gió thổi tung bay phần phật, lọn tóc đen dài uốn lượn bay theo chiều gió kết hợp với khuôn mặt đẹp tuyệt mỹ cùng trích tiên khí chất.
“Ngươi hỏi vậy là có ý gì? Cố Trường Thanh khó hiểu hỏi.
Thường Vô Hạng trước tiên đi lên ôm quyền nói: “Các hạ làm người như vậy có phải hay không có phần bá đạo? Lam Hoàng Thiên tông cũng không hề làm gì đắc tội qua Đạo Thiên Kiếm tông.”
Trình Hàn trong lòng chửi bậy không thôi, nhưng bên ngoài lại hòa nhã lệ độ đáp.
“Haizz!” Lâm Tuyệt thở dài một hơi liền sử sụng thần thông s·ú·c địa thành thốn nhanh chóng đi đến vung kiếm nhẹ nhàng hóa giải đi luồng kiếm chiêu này.
“Người thua không được mang thù! Như thế nào?” Lâm Tuyệt lúc đầu muốn im lặng g·iết c·hết tên này, nhưng cảm thấy không ổn, đối phương tính cách bá đạo như vậy vẫn sống đến tận bây giờ, chứng tỏ sau lưng có hộ thuẫn vô cùng lợi hại, Lâm Tuyệt chưa biết cụ thể liền không dám có hành động lỗ mãng, nhưng nếu đánh cho một trận bầm dập thì chắc không có vấn đề gì lớn.
“Vãn bối cảm thấy rất vừa ý vị huynh đài này, muốn cùng hắn ở cùng một chổ tu luyện cái 20 năm, không biết ý của tiền bối thấy thế nào?”
Thường Vô Hạng biết không thể làm gì hơn, hắn trong lòng có chút thấp thỏm bất an, hắn cũng không thể mặt dày đi cầu kiến Lâm Tuyệt được.
Nếu như Lâm Tuyệt muốn xuất thủ hắn liền đã lộ mặt.
Vạn kiếm tề minh, thiên địa biến sắc.
Nếu không phải nhìn ngươi là cường giả phản hư kỳ, ta đảm bảo đi lên quạt ngươi mặt mũi bầm dập.
Cố Trường Thanh hoảng sợ nhìn về phía Trình Hàn lắc lắc đầu.
Trong lòng nàng trăm mối ngổn ngang, không có lời giải, chỉ có một điều làm nàng biết rõ, nàng đã phải lòng Lâm Tuyệt.
“Ngươi gặp bất kỳ người nào dùng kiếm đều muốn khiêu chiến sao?” Lâm Tuyệt nghiêng đầu nhìn hắn hỏi.
Lâm Tuyệt nghe vậy mới hài lòng hóa giải đi kiếm chiêu.
Vội vàng xuất thủ ngăn cản.
“Không hề lâu nha! Không biết chừng ở bên cạnh ta hắn còn cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh nữa là, đến lúc đó sợ đuổi đi hắn còn khó, hắn chẳng phải rất thích khiêu chiến với kiếm đạo tu sĩ sao? Ta liền cùng hắn mỗi ngày rèn luyện, đảm bảo khiến hắn sung sướng.” Lâm Tuyệt chân thành nói.
“Như vậy đi! Ta đưa ra một yêu cầu, chỉ cần ngươi đáp ứng ta liền cùng ngươi giao thủ, như thế nào?”
Nguyên anh kỳ liền lợi hại như vậy?
“Ta hỏi ngươi, ngươi đã bao giờ đi ra quốc thổ Đại Hạ hoàng triều bao giờ chưa?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Còn nếu như hắn không muốn, Thường Vô Hạn cũng đành cố gắng tự mình chống đỡ lấy.
Lâm Tuyệt vừa nói vừa đi lên bắt lấy Cố Trường Thanh kéo về bên cạnh mình.
Lâm Tuyệt ngạo nghễ đứng giữa không trung, hắn lúc này liền bạo phát toàn bộ tu vi nguyên anh kỳ viên mãn, khí tràng trực tiếp đè ép toàn bộ khu vực xung quanh.
Cố Trường Thanh thấy vậy chỉ hừ lạnh một tiếng liền ép bọn hắn ngã quỵ xuống đất, chỉ có Thường Vô Hạng là vẫn còn trụ vững lấy, nhưng cũng không có thay đổi được bao nhiêu.
Con mẹ nó! Lại muốn dẫn ta về địa bàn các ngươi?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.