Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 39 Giao chiến bắt đầu!
Thực lực chênh lệch như vậy, đây không phải là chiến đấu mà là đưa đầu người a. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vậy trên hông ngươi đang đeo thứ đồ gì?”
“Khục..” Ngô Ứng Thiên cũng là vội vàng ho khan một tiếng, sau đó nói: “Thật ra ta chính là Ngô Ứng Thiên a.”
Đám ma tu lúc này vô cùng khát máu muốn ứng chiến, nhưng cấp trên vẫn cứ án binh bất động không chịu đưa ra hiệu lệnh khiến bọn chúng bất mãn không thôi.
Nhưng Âu Dương Hạo lại không nghĩ đến người dấy lên nhiệt huyết lại là đám ma tu a.
Âu Dương Hạo thấy đám đệ tử nhiệt huyết như vậy, trong lòng liền thổn thức không thôi.
“Ta đến nơi này thật ra là tìm một người tên là Ngô Ứng Thiên, ngươi là người nơi này liệu có biết đến hắn?”
Hắn hiện tại chỉ có nghĩ đến cách đó mà thôi, ai c·hết không quan trọng, trọng yếu là hắn bất tử.
Tiên sư nha nhà nó! Ta vậy mà không hay biết gì cả.
Mãi mà không thấy giao chiến, ma môn nội ứng liền không yên phận, không ngừng xúi giục đám đệ tử Lam Hoàng Thiên tông cùng đi ra g·iết địch.
Chính đạo môn phái sau khi biết tin ma tu trước tiên muốn đánh chiếm Lam Hoàng Thiên tông cũng là nượp nượp phái cường giả nguyên anh kỳ đến ứng trợ, dù sao trận chiến này không phải vì cá nhân, mà là sinh tồn giữa ma đạo và chính đạo, nếu Lam Hoàng Thiên tông ngã xuống, bọn hắn kết cục cũng không khác mấy.
Con rối của Thiết Diện đạo nhân?
Sau khi suy nghĩ thiệt hại, Lâm Tuyệt quyết định cùng Ngô Ứng Thiên đi về Thiên Ma tông, dù sao hắn vẫn còn có người cần phải bảo vệ.
Hơn nữa, trên người Lâm Tuyệt mặt lấy đạo bào khiến hắn vô cùng khó chịu, dường như đã từng gặp ở đâu đó.
Sau khi xem xét hồ sơ của Ngô Ứng Thiên, Lâm Tuyệt liền mặt mày nhăn nhó khó coi vô cùng.
...
Hai bên cũng chỉ có thể ngăn cách ở hộ sơn đại trận ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi cũng không hề có ý định muốn đánh nhau.
Mặc dù La Nhuận là nguyên anh kỳ cường giả, nhưng dù sao cũng là kẻ đến sau tìm nơi nương tựa, cho nên bọn hắn cũng không có ưa, mặt mũi cũng chẳng thèm nể bao nhiêu.
Cũng ngay trong lúc này.
Lúc này liền có người đi lên nói: “La Trưởng lão! Tại sao lại không ra lệnh đánh chiếm?
“Bên đối phương ước chừng hơn 50 tên cường giả nguyên anh kỳ đi, ngươi cảm thấy 20 người đánh với 50 người thì bên nào thắng?” Bị tên đệ tử nói năng cọc lốc không nể mặt, La Nhuận cũng chẳng hề tức giận, từ tốn giải đáp cho hắn nghe.
“Cái này cũng không tốt lắm đâu.” Lâm Tuyệt lúng túng nói.
“Ồ! Ngươi quen biết Thiết Diện đạo nhân?” Ngô Ứng Thiên tò mò hỏi.
Không nên a!
Ngô Ứng Thiên “Hừ” lạnh một tiếng, liền xuất thủ đánh vào người của Lâm Tuyệt.
Âu Dương Hạo cuối cùng loại bỏ hộ sơn đại trận, cùng toàn tông quyết một trận sống mái với ma tu.
Lâm Tuyệt theo bản năng cầm lên nói: “Lệnh bài thân phận a!”
Bị đánh bất ngờ, Lâm Tuyệt cũng không có phản ứng, hắn đứng yên nhìn lấy vuốt trảo nện trên thân mình, dù sao cũng chỉ là tiện tay một đòn thăm dò mà thôi.
Hắn từ từ đi đến phía trước trận pháp, âm thanh chế nhạo nói: “Hộ sơn đại trận? Ha ha...nói như vậy là các ngươi cam chịu làm rùa rút đầu a, hoặc là nói các ngươi bên trong tông môn hiện tại không có Vương Tiêu Dao tọa trấn!”
Ngô Ứng Thiên sau khi xem xét Lâm Tuyệt cũng là nhíu mày, hắn không nhìn rõ được tu vi của đối phương.
Con mẹ nó!
La Nhuận sau khi đã biết được đáp án liền thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không có Vương Tiêu Dao, mạng sống của hắn liền đảm bảo.
Nhưng khi nhìn thấy trên đó khắc to 3 chữ Vô Danh phong, Lâm Tuyệt cũng hết nói nổi, hắn lúng túng sờ đầu của mình nói: “Ta nói là trùng tên, ngươi liệu có tin không?”
Tùy thời cùng đám ma tu nghênh chiến.
“Hừ! Nếu ngươi đã biết đến sự tồn tại của Thiết Diện đạo nhân, ta cũng không thể để ngươi sống được.” Lâm Tuyệt bộc lộ ra sát cơ khóa chặt lấy Ngô Ứng Thiên.
Toàn bộ trên dưới Lam Hoàng Thiên tông đều tụ tập trước sơn môn.
“Khụ khụ...ngươi có lẽ đã nghe nhầm! Ta lúc nãy nói là ngươi quen biết kẻ thù g·iết tiện nghi sư tôn của ta, chứ không hề nói hắn là sư tôn của ta nha.” Lâm Tuyệt vội vàng phủ nhận nói.
Bây giờ lại bỏ chạy để lại cục nợ này cho hắn, Lâm Tuyệt giờ phút này thật muốn cùng sư tôn hắn liều mạng một trận.
“Ai là huynh đệ với ngươi?” Ngô Ứng Thiên nghiêm mặt nói.
Nghe vậy, tên đệ tử kim đan kỳ kia liền lúng túng.
“Sao lại không tốt? Huynh đệ đây là không chịu nễ mặt lão huynh rồi?” Ngô Ứng Thiên lúc này liền không vui.
Cũng không muốn để mọi người thất vọng.
Sẽ không phải là đánh nhỏ gặp lớn, đánh lớn gặp lão, đánh lão gặp cụ, đánh cụ gặp tổ chứ?
“Thật? Đừng có lừa ta a? Ta nghe nói hắn soái lắm, nhưng ngươi xấu quá a.” Lâm Tuyệt giả vờ không tin hỏi lấy.
Quan trọng là Lâm Tuyệt có thần thông s·ú·c địa thành thốn, tự tin tăng lên gấp bội. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đi! Đều là người một nhà, chúng ta cùng về ma môn rồi nói chuyện a.” Ngô Ứng Thiên lúc này cũng vui cười, mời mọc nói.
Rầm!
Âu Dương Hạo đứng trên bầu trời Lam Hoàng Thiên tông, thần sắc lạnh lùng nhìn chằm chằm La Nhuận, không nói lời nào.
Lâm Tuyệt tiện hề hề cười nói: “Ây da! Thật ngại quá! Đi ra ngoài cũng nên chuẩn bị chút đồ tốt a.”
Thái Thượng trưởng lão Thường Vô Hạng đến giờ vẫn còn đang bế quan, kéo dài được bao lâu hay bấy lâu.
“Ta nói này lão huynh đệ!”
Ngô Ứng Thiên nhíu mày, mở miệng nói: “Tuyệt phẩm pháp khí hộ thể.”
Con mẹ nó, ở nơi này ta còn có thể chạy, về địa bàn của ngươi ta cũng không có tự tin chạy được a.
La Nhuận âm thanh bình tĩnh nói: “Bên mình hiện tại có bao nhiêu cường giả nguyên anh kỳ?”
La Nhuận ở bên ngoài quan sát cũng không có trước tiên tuyên chiến.
Hắn chỉ sợ xảy ra xung đột đánh rắn động cỏ, không không bị một tên cường giả không rõ lai lịch dòm ngó.
Bọn hắn khát máu thiện chiến là thật, nhưng cũng không ngu.
Khói bụi tiêu tán, Lâm Tuyệt chẳng hề xê xích gì, bình yên như vại mĩm cười nhìn lấy Ngô Ứng Thiên.
Dù sao tiện nghi sư tôn của hắn lúc trước đánh b·ị t·hương Ngô Ứng Thiên cũng không chịu g·iết đối phương, Lâm Tuyệt cảm thấy chắc chắn có vấn đề.
Dù sao hắn còn có 40 năm tu vi chưa sử dụng, Lâm Tuyệt không tin đánh không lại Ngô Ứng Thiên.
La Nhuận thấy vậy liền chửi bậy: “Con mẹ nó! Đang yên đang lành các ngươi nổi điên cái gì a? Mau thu binh trở về a.”
“Quen biết? Hahaha...Hahaha...”
Lâm Tuyệt lúc này tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.
Theo hiệu ứng đám đông, dần dần kích thích sĩ khí của bọn hắn.
Hắn liền nhìn xuống lệnh bài treo ngang hông của Lâm Tuyệt.
Mặc dù hộ sơn đại trận cũng không thể giúp tông môn vượt qua kiếp nạn, nhưng dù có hao sạch tài nguyên cho thứ vô bổ cũng còn tốt hơn là trở thành chiến lợi phẩm cho ma môn.
Đùa ta chắc?
Lâm Tuyệt âm thầm chửi bậy lên.
“Đại khái khoản 20 người đi! Có vấn đề gì sao?” Tên đệ tử kim đan kỳ khó chịu hỏi.
Lâm Tuyệt lắc đầu nói: “Cái này không thể nói cho ngươi biết được, dù sao Thiết Diện đạo nhân không cho phép ta nói cho người khác biết a.”
“Sao ngươi biết ta quen biết Thiết Diện đạo nhân?” Lâm Tuyệt giả vờ giật mình hỏi.
Tối lữa tắt đèn.
Ngô Ứng Thiên nhíu mày, cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian liền mở miệng hỏi: “Bí mật gì?”
“432 năm a! Ta bị hắn đánh trọng thương phải bế quan hơn 400 năm, ngươi nói xem? Ta có quen biết hắn không?”
“Tông chủ! Chúng ta nên làm gì bây giờ a?” Đám trưởng lão Vân Thiên tông hoảng sợ hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vừa đánh vừa lui! Mặt kệ đám đệ tử ma môn, các ngươi đánh yểm trợ xung quanh ta, kéo dài thời gian đợi ma chủ đại nhân đến.” La Nhuận bắt đắc dĩ nói.
La Nhuận liền truyền về tin tức Vương Tiêu Dao thật sự đã không còn ở Lam Hoàng Thiên tông, hắn cũng không có vội đánh trận đầu, dù sao hắn cũng không muốn làm chim đầu đàng, thế trận này nhìn sao cũng là ma tu yếu thế hơn, hoàn toàn đánh không lại.
Nghe vậy, Ngô Ứng Thiên có chút hứng thú, vội vàng nói: “Ngươi tìm hắn làm gì?”
“Câu nệ chi tiểu tiết nhỏ nhặt đó, ta nói cho huynh đệ ngươi biết một bí mật, ngươi cũng không được nói cho bất kỳ ai a.” Lâm Tuyệt không thèm để ý, tiện hề hề nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc này đây, vô tận sát ý bỗng nổi lên, Ngô Ứng Thiên giận dữ quát: “Vô Danh phong! Ngươi là gì của Vương Tiêu Dao?”
Con mẹ nó!
Chỉ có Hóa Thần Kỳ đại năng mới gánh nổi.
Nhưng bên trong chứa đựng vô vàng hận ý, hắn cực ghét loại tu sĩ như vậy, nếu ma tu khiến hắn căm hận 10 phần, thì La Nhuận liền bị ghét bỏ 100 phần.
“Ngọa tào! Ngươi vừa mới nhắc tên của Thiết Diện đạo nhân a.” Ngô Ứng Thiên cũng là chửi tục lên.
“Ngươi quen biết tiện nghi sư tôn của ta?”
Hắn thật ra chỉ muốn lợi dụng Ngô Ứng Thiên để moi thêm thông tin của Thiết Diện đạo nhân, còn muốn đối phó với Ngô Ứng Thiên hóa thần trung kỳ loại này, Lâm Tuyệt nghĩ cũng không thua kém bao nhiêu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 39 Giao chiến bắt đầu!
“Khụ khụ...tiểu huynh đệ nhìn sao chứ, lão huynh đây cũng đâu đến nổi nào a.” Ngô Ứng Thiên tự tin khoe lấy vóc dáng.
Hoạn nạn có nhau a.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.