Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 22 Ai bảo ta liền thích ngươi cơ chứ.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22 Ai bảo ta liền thích ngươi cơ chứ.


“Đệ tử hạch tâm mỗi tháng đều sẽ được ban thưởng 2 viên kim nguyên đan, bên cạnh đó còn có thể dùng điểm cống hiếm để đổi.”

Vị nữ đệ tử dẫn tiến Lâm Tuyệt bị lời nói của hai người làm cho kinh ngạc không thôi.

Nàng là ai?

“Con mẹ nó Lâm Tuyệt, ngươi chớ chạy a.”

“Kỳ thật ta đến đây là muốn hỏi sư huynh vài vấn đề, ta hiện tại đã đột phá kim đan, không biết có đan dược gì thích hợp cho cảnh giới kim đan kỳ tu luyện sao?”

Huynh đệ tình thâm a.

“Ai...” Lâm Tuyệt bị đối xử ghẻ lạnh cũng là chạnh lòng, thở dài một hơi, sau đó nói:

Vị nữ đệ tử này càng nghĩ càng sợ, cơ thể không tự nhủ run lẩy bẩy, nàng biết quá nhiều a, có hay không bị g·iết người diệt khẩu?

Nói như vậy ta nếu là đem linh thạch cùng nàng đổi lấy đan dược, biết đâu được khiến nàng có hảo cảm thì sao?

Chương 22 Ai bảo ta liền thích ngươi cơ chứ.

“Nói! Tìm ta làm gì?” Thường Nguyệt tiên tử khó chịu nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Con mẹ nó chứ.

Lâm Tuyệt quan sát bên ngoài sơn phong, vẫn thấy được lát đát vài tên đệ tử đang tiến hành thổ nạp, hoặc là thi triển võ kỹ, Lâm Tuyệt lúc đầu cứ nghĩ nơi này sẽ toàn là nữ nhân, nhưng không nghĩ đến nam tu cũng là vẫn có, hơn nữa số lượng cũng không ít.

Lúc này Thường Nguyệt tiên tử mở ra đôi mắt đẹp nhìn thấy một bộ háo sắc Lâm Tuyệt liền ghét bỏ không thôi.

Vị sư huynh đẹp trai này là ai a? Có thể dám thẳng thắng nói như vậy với phong chủ.

“Cảm ơn sư huynh, sư đệ đi tìm Thương Nguyệt tiên tử trao đổi a.” Lâm Tuyệt chấp tay không do dự liền chuồn đi.

“Ngươi còn dám nhìn ta như vậy, có hay không ta móc mắt ngươi a.”

Bên trong cung điện tràng ngập ánh lữa, Lâm Tuyệt cũng không muốn ở lại lâu cùng một lão già thiếu vải, đành nhanh chóng nói chính sự.

“Ai sẽ là người ban thưởng cho bọn hắn?” Lâm Tuyệt tò mò hỏi.

Hung dữ với ta làm gì a.

“Ta thấy nàng trạng thái không tốt, muốn hỏi han có gì sai sao?” Lâm Tuyệt cũng là mộng bức trả lời.

Có lẽ cũng nên thay đổi Vô Danh phong a.

Hít sâu lấy một hơi, Lâm Tuyệt nghiêm túc nói: “Ta muốn ở tiên tử nơi này trao đổi kim nguyên đan.”

“Ta lần này đến tìm tiên tử vì hai lý do, một là muốn có được không gian riêng tư nói chuyện với tiên tử hai là...”

Không bao lâu, có để tử mở ra trận pháp, dẫn hắn tiến vào sơn phong.

Kể cả là vị nữ đệ tử dẫn đường này, mặc dù nàng có chút e thẹn rung động nhưng hoàn toàn không dám mở miệng bắt chuyện, mà im lặng dẫn đường.

“Đương nhiên là ta sẽ ban thưởng cho đồ đệ hạch tâm của ta.” Liễm Viêm đương nhiên nói.

“Tu sĩ nguyên anh kỳ đối cực phẩm linh thạch rất trọng yếu sao?” Lâm Tuyệt hỏi lấy.

Lâm Tuyệt vừa đi vừa ngắm nhìn xung quanh, trong lòng cũng là vô hạn cảm khái.

Lâm Tuyệt trong lòng đậu đen rau muống, nhưng cũng không thèm để bụng, ai bảo hắn liền thích Thường Nguyệt tiên tử đâu.

“Không đổi! Ngươi có thể cút được rồi.” Thường Nguyệt tiên tử chẳng hề nể mặt mũi, mở miệng liền từ chối.

“Vậy sư tôn của ta ở đâu?”

Chẳng nhẽ vị này cũng là phong chủ sao? Nhưng hắn rõ ràng mặc lấy đạo bào chân truyền a, chẳng lẽ là tình nhân?

“Sư đệ nguyện ý đổi sao?” Liễu Viêm bên cạnh thúc d·ụ·c. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Liễu Viêm bị hành động của Lâm Tuyệt làm cho suýt nữa thổ huyết, cả cơ thể bởi vì tức giận mà run lẩy bẩy, nộ hóng gào thét.

Ngự kiếm một đường đến trước cổng sơn phong.

“Cái này ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai a, ngươi đi mà hỏi sư tôn của ngươi a.”

Khỏi nói cũng biết là bị lão già này hố thậm tệ rồi.

Không biết là lỗ hay lời nhỉ?

“Mười viên cực phẩm linh thạch đổi lấy 1 viên kim nguyên đan.” Lâm Tuyệt không từ bỏ, mở miệng nói.

Lâm Tuyệt khuôn mặt co rúm.

Lâm Tuyệt chưa nói hết câu thì một luồng hàn ý khóa chặt hắn, khiến hắn tê cả da đầu.

“Ta nguyện đổi 1 mai kim nguyên đan lấy 10 viên cực phẩm linh thạch từ sư đệ a.”

Bà nương này không không nổi khùng quát hắn là sao?

...

Lâm Tuyệt càng là mộng bức.

Bên ngoài động phủ đã có thể tính ra được hơn 20 người, chưa kể nơi này còn có rất nhiều động phủ, đại khái số lượng đệ tử cũng trên dưới 50 người, hơn nữa nhìn lấy bộ dạng đều là kiểu khổ tu chăm chỉ.

Lâm Tuyệt mĩm cười nhìn nàng: “Không có chuyện gì ta liền không thể đến gặp tiên tử sao?”

Thứ hỗn đản.

Gì chứ.

Lâm Tuyệt cũng là nuốt nước bọt một cái.

“Nếu còn dám nói nhăng nói cuội, ta bảo đảm ngay lập tức phế bỏ ngươi.” Thường Nguyệt tiên tử âm thanh lạnh lùng nói.

“Sư đệ cái này hỏi đúng người a, cảnh giới kim đan kỳ sẽ phục dụng kim nguyên đan để tu luyện, nhưng phục dụng quá nhiều đan dược sẽ ảnh hướng rất lớn đến căn cơ a, chỉ khi nào cảnh giới bị ràng buộc thì mới nên tìm đến đan dược a.” Liễu Viêm cũng rất là chân thành giải đáp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Còn có thiên lý sao?

Chẳng trách lúc trước Thường Nguyệt tiên tử đối với ta tức giận như vậy lại đồng ý dùng 100 viên cực phẩm linh thạch buông tha ta a.

Nếu dùng 2000 viên linh thạch quy đổi thành đan dược sẽ là 200 mai a.

Trên đoạn đường đi, cũng có rất nhiều đệ tử đứa ánh mắt nhìn đến Lâm Tuyệt, nhưng cũng không có ai tỏ ra bất kỳ hành động nào cả.

Bước vào sơn phong, đập vào mắt Lâm Tuyệt là một tràng phong cảnh hữu tình, hoa thảo nhiều vô số kể, hương thơm ngào ngạt lay động phương tâm, cảnh tượng tràn ngập sắc màu, hoàn toàn không có cảm giác hiu quạnh như Vô Danh phong.

Lâm Tuyệt âm thầm nghĩ đến, khé miệng liền không tự giác cong lên.

Hắn không biết giá cả thế nào, liền cứ lấy theo giá Liễu Viêm đưa ra, nếu không đủ hắn nguyện bỏ thêm, dù sao Thường Nguyệt tiên tử cũng là nữ nhân mà hắn định, ai đến cũng không thay đổi được, bồi thêm cho nàng hoàn toàn không sợ thua thiệt.

Ta còn chưa bàn điều kiện ngươi liền trục khách?

Lâm Tuyệt bị một màn này làm cho câu hồn đoạt phách nhìn chằm chằm lấy Thường Nguyệt tiên tử.

“Cút!”

“Ta nhìn ngươi thần sắc không được tốt a, có khó khăn gì cứ việc nói a.” Lâm Tuyệt một bộ quan tâm hỏi han lấy.

“Ngươi đi ra ngoài trước đi.” Thường Nguyệt tiên tử nhìn vào vị đệ tử nói.

Lâm Tuyệt chưa vội đồng ý mà sờ cầm suy tư. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lúc này, bên trong tòa cung điện cũng chỉ còn lại hai người, Lâm Tuyệt không hiểu sao có chút căng thẳng, cũng có chút hưng phấn chờ mong.

Trong mắt của ngươi ta quan tâm ai đó đều có ý đồ muốn sờ mó sao? Ta không phải loại đó a, lần trước sờ ngươi hoàn toàn là vô ý a.

Đối với sử dụng đan dược làm hao tổn căn cơ, Lâm Tuyệt hoàn toàn không để ý, hắn sử dụng là vô cấu đan, kèm theo vô thượng tâm pháp, cho nên cắn đan dược dẫn đến hao tổn căn cơ là không thể nào xảy ra.

Chỉ là chạm nhẹ bóp nhẹ phần hông của ngươi một cái thôi mà sinh ra ác cảm lớn như vậy sao?

Nghe vậy Lâm Tuyệt hài lòng mĩm cười.

Liễu Viêm chậm một bước để Lâm Tuyệt chạy mất, tức giận đùng đùng:

Ngồi trên bảo tọa liên hoa, một vị tuyệt sắc nữ tử đang nhắm mắt tĩnh tọa, nàng người mặt váy mỏng màu trắng, khoát lên thất thải vũ y, khí chất tuyệt luân, trần trụi hai chân, da thịt trắng như mở đông, không nhiễm trần thế như tiên nữ hạ phàm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Không như Hỏa Diểm phong ánh lữa dập dờn, nơi này có chút lạnh lẽo u tối, đại điện rộng lớn gọn gàng, đặc biệt hương thơm tràn ngập lan tỏa khiến Lâm Tuyệt mê mẩn quên lối về.

Lâm Tuyệt ho khan 2 tiếng, ung dung nói: “Tiên tử đẹp như vậy, ta nhìn cũng đau có mất đi miếng thịt nào a.”

Hắn trong 6 năm qua tiêu xài tích góp cũng chỉ còn lại không đến 2000 viên cực phẩm linh thạch, đoạn thời gian gần đây hắn chỉ toàn cường hóa đan dược mà không có cường hóa linh thạch.

Liễu Viêm thành thật trả lời: “Đúng vậy! Ở cảnh giới này, rất khó luyện chế đan dược tu luyện, đại đa số là nhờ hấp thụ linh khí, mà cực phẩm linh thạch lại là lựa chọn số 1 a.”

“Nhưng ta có thể chỉ cho ngươi một cách có thể thu đến kim nguyên đan.”

Ngoài kia có biết bao nhiêu ngươi muốn được ta bóp mà ta còn không thèm a?

Tâm ta đâu a.

Nhìn bộ dạng phong chủ rất tức giận cũng không có ra tay đánh hắn, hơn nữa hắn gặp phong chủ cũng không có quỳ bái a.

“Ngươi! Tên hỗn đản, miệng c·h·ó không mọc ra được ngà voi.”

“Không! Không...a” Nữ đệ tử ấp úng nói.

“Đáng giận, tên hỗn chướng nhà ngươi.”

Lâm Tuyệt có lẽ không biết vị trí các sơn phong, nhưng Hồ Điệp phong lại không thể không biết a.

“Cảm ơn sư huynh nhắc nhở, nhưng không biết là làm cách nào để có thể có được kim nguyên đan a?”

“Ngươi có bệnh đi, sư tôn của ngươi, ngươi không biết làm sao ta biết a.” Liễm Viêm cũng là đậu đen rau muống nói, sau đó hắn tiện hề hề kề sát vai Lâm Tuyệt nói:

Lâm Tuyệt cảm thấy vị nữ đệ tử này đầu đầy mồ hôi, thân thể run rẩy liền quan tâm hỏi: “Sư muội có chổ nào không khỏe sao?”

“Vâng!” Vị nữ đệ tử như được đại xá cúi người bái chào rời đi.

Lâm Tuyệt nghe vậy mắt sáng lên hỏi: “Cách gì?”

“Ngươi có phải hay không muốn dở trò sờ mó nàng?” Thường Nguyệt tiên tử lạnh lùng hỏi.

Đây là đâu?

Thường Nguyệt tiên tử càng nhìn càng khí, tức giận quát: “Ngươi cái tên hỗn đản, không ở Vô Danh phong tu luyện, tìm đến đệ tử Hồ Điệp phong giở trò lưu manh sao?”

Ta vì ngươi thành tâm giảng giải, ngươi lại vì nữ nhân mà bỏ quên ta.

“Vậy còn ta đâu? Ai ban thưởng cho ta?” Lâm Tuyệt lúng túng hỏi.

Lâm Tuyệt cũng không dám tự tiện xong vào mà đứng ở bên ngoài chờ đợi hồi âm.

Đứng trước đại điện nguy nga, tên nữ đệ tử truyền âm, sau đó không bao lâu động phủ mở ra, vị nữ đệ tử dẫn Lâm Tuyệt tiến vào.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22 Ai bảo ta liền thích ngươi cơ chứ.