Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 10 Mất mặt không quan trọng, mạng sống mới quan trọng a.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10 Mất mặt không quan trọng, mạng sống mới quan trọng a.


“Đủ rồi, trở về chỗ ngồi hết cho ta! Các ngươi đây là không thấy ta vẫn còn ngồi ở đây hay sao?” Âu Dương Hạo âm thanh vô cùng uy nghiêm xen lẫn một tia uy áp, đám phong chủ giật mình liền ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi.

5 vị trí đầu bảng cũng đã lộ mặt, tiếp nhận được phần thưởng trúc cơ đan cùng tư cách tấn thăng nội môn đệ tử, nhưng cũng không có ai được các phong chủ nhìn chúng chiêu thu, trong đó có 1 vị trẻ tuổi nhất được 1 vị trưởng lão nội môn thu nhận. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ngươi con mẹ nó thường ngày nho nhã lễ độ, không ngờ lại là cái nham hiểm người! Sơ ý một tí liền để ngươi thoát xích sủa bậy."

Tiểu bỉ tiếp tục diễn ra, Hạ Ngưng Tuyết cuối cùng dừng chân ở vị trí thứ 10, dù sao 9 người kia đều là luyện khí tầng 9, tu luyện thời gian cũng là từ hơn 20 năm trở lên, nàng không vượt qua bọn họ cũng là điều bình thường.

Thường Nguyệt tiên tử âm thanh lạnh lùng, xen lẫn một tia tức giận mở miệng nói:

“Cái này quyết không thể tha, để ta tới bẻ gảy tay c·h·ó của hắn.”

“Khục khục...”

Tại phía trên cao quảng trường, bày ra có hơn trăm cái đại khí bàn bạc chỗ ngồi, trên chỗ ngồi lúc này đã ngồi kín người, bọn họ chính là các trưởng lão nội môn và phía trên cùng chính là 21 vị phong chủ, ngồi ở trên cao nhất, ghế lớn nhất, vị trí lý tưởng nhất đương nhiên là chỗ ngồi của tông chủ đại nhân.

Nội tâm đều ứng thanh kinh hô một tiếng: "Tốt cái đại suất ca!"

“Sao ngươi còn chưa đi?” Âu Dương Hạo nhìn thấy Lâm Tuyệt vẫn núp sau lưng hắn không chịu đi, nhíu mày hỏi.

“Nàng chính là Hạ Ngưng Tuyết sao?”

“Ngươi nằm ngủ mà mơ tưởng, nhìn ngươi cái dạng gì mặt hàng còn muốn thu nàng? Nàng nhìn qua liền là cái thủy hệ, ngươi chủ tu lại là cái gì hệ? Muốn nàng muốn đến phát điên hay sao?"

Lâm Tuyệt đổ lỗi cho đám đệ tử này quá không ra sức mà không thừa nhận việc hắn đến muộn.

"Khụ khụ...ha ha...cũng là!"

Một đám nữ tử mê muội đắm đuối nhất quyết muốn gia nhập vào môn hạ của Lâm Tuyệt.

Lâm Tuyệt lúc này hoảng sợ cực kỳ chạy vội đến sau lưng của Âu Dương Hạo tìm kiếm che chở.

Đám trưởng lão nội môn cũng rất muốn thu nhận Hạ Ngưng Tuyết nhưng lại không dám mở miệng, dù sao thân phận quá chênh lệch, chỉ đành lựa chọn đồ thừa từ các phong chủ không để ý mà thôi.

Mạc Vũ Hà nụ cười thân thiện hòa ái hướng về Hạ Ngưng Tuyết.

“Đánh rắm! Ngươi ngoài đánh thắng được Lâm Tuyệt ra thì hơn được ai! Đồ nhi, hướng vi sư nơi này a!"

“Ha ha...rất có khả năng đi.”

Có thể là bị bọn hắn làm bực tức, Lâm Tuyệt theo thói quen ngồi trở mình vươn người, hai tay dang rộng liền trùng hợp thay chạm vào phần eo của Thường Nguyệt tiên tử.

Lâm Tuyệt lúc này đang núp từ xa quan sát lấy.

Cũng may hắn nội lực thâm hậu, trên mặt chỉ hiện lên đỏ ngần dấu tích bàn tay, nếu như là người khác, rất có khả năng là đầu lìa khỏi xác!

Chưa kịp đưa ra đánh giá thì một âm thanh thanh lãnh mà đau xót vang lên.

“Đệ tử Lâm Tuyệt gặp qua tông chủ.”

Đám phong chủ mồm năm miệng mười tranh giành lấy vô cùng khí thế, chỉ riêng có Thường Nguyệt tiên tử là không nói lời nào, nàng mặt dù rất vừa ý Hạ Ngưng Tuyết cũng không muốn phí miệng lưỡi cùng đám phàm phu kia.

“Lâm Tuyệt đây là ăn phải gan c·h·ó hay sao mà dám dám mạo phạm tiên tử!"

Bởi vì hắn nhìn thấy Hạ Ngưng Tuyết, hắn sợ b·ị t·ông chủ ở trước mặt nàng, không nể mặt mũi mà ra tay đánh hắn, như vậy hắn thật sự sợ rằng không biết giấu mặt đi đâu.

Loại bỏ tạp niệm, Lâm Tuyệt nhắm mắt dưỡng thần ngồi ngay ngắn.

“Còn trẻ như vậy liền đã là phong chủ, cái này cũng quá lợi hại đi!"

"Ta nữa, ta cũng muốn."

Một đám phong chủ tranh nhau giành lấy Hạ Ngưng Tuyết khiến nàng cũng không biết phải thế nào.

Chậm rãi! Đợi lão tử tu luyện có thành quả, ta nhất định treo lên đánh đám người các ngươi đến khi tranh nhau gọi tiếng heo kêu mới thôi, hỗn trướng.

Âu Dương Hạo nhìn hắn nở nụ cười hòa ái nói:

Chỉ có Lâm Tuyệt cùng Thường Nguyệt tiên tử là không chịu di chuyển.

“Muốn cái đầu ngươi, vị đệ tử này Hỏa Diễm phong ta muốn.”

“Ha ha...Ngươi lớn lên cùng tên tiểu tử thúi Lâm Tuyệt một dạng, người ngợm dơ dáy, lôi thôi nhếch nhác, chưa kể lại là cái đồ háo sắc, ngươi cảm thấy giống ngươi dạng này dạy ra cái gì? Đệ tử rơi vào tay ngươi chẳng phải liền hỏng! Khác cùng ta tranh giành."

"Cùng tiên tử không phân cao thấp a!"

Ở lại đây tuy có chút tốn sức, nhưng được cái bảo tồn tính mệnh, cho người làm cái culi cũng chẳng vấn đề, miễn là ngươi bảo kê ta.

Lâm Tuyệt nhấc tay che miệng ho khan hai tiếng tránh lúng túng, sau đó lại nói: “Đệ tử nào dám, chỉ là bế quan có sở ngộ nên không thể kịp thời đến, kính mong tông chủ thứ lỗi.”

Không thể không nói.

Suất khí đến nổi, có vài người nhìn thấy liền ướt.

Đám phong chủ không những không giúp Lâm Tuyệt còn muốn ném đá xuống giếng, hùng hùng hổ hổ muốn bắt lấy Lâm Tuyệt.

“Đúng vậy! Cầu thu lưu."

Lâm Tuyệt đang cố gắng chậm rãi hít lấy lưu hương thoang thoảng từ thân thể Thường Nguyệt tiên tử tản phát ra, liền nghe đến đám lão tặc bôi nhọ hắn, xém tí thì tức thổ huyết.

Trong lòng Lâm Tuyệt cũng là vô cùng bắt đắc dĩ: "Các ngươi không dám ngồi thì để ta, ta cũng không có cùng các ngươi tranh c·ướp a!"

Ở dưới quảng trường Hạ Ngưng Tuyết cũng hướng ánh mắt nhìn lấy Lâm Tuyệt.

“Tiên tử tha mạng, ta thật không cố ý mạo phạm ngươi a!"

Đối với đám kia thì một mặt giận quát, còn đối lên vị này tiên tử, làm một cái nhất tông chi chủ, hắn cũng chỉ có thể mở lời thương lượng cũng như trước tiên hỏi xem ý kiến, chênh lệch này hoàn toàn không thể so sánh a!

“Mạo phạm hay không liền không có ngươi nói, ngươi cái tay kia ta chắc chắn chém xuống.”

Lâm Tuyệt dẫm kiếm phi hành, nho nhã lễ độ, cúi người ôm quyền hướng tông chủ vấn an, hắn dạng này cử chỉ thành thục mà lưu loát, mang theo vài phần uyển chuyển tao nhã.

“Ta mặc kệ lớn tuổi hay nhỏ tuổi, ta quyết định muốn bái nhập môn hạ của hắn.”

“Ta là Mạc Vũ Hà phong chủ Ngự Kiếm phong, ngươi có đồng ý bái bản tọa vi sư làm chân truyền đệ tử?”

Lâm Tuyệt trong lòng đậu đen rau muống chửi lấy nhưng bên ngoài lại là cười hì hì đứng phía sau giúp Âu Dương Hạo nắn vai, nịnh nọt nói: “Ta cảm thấy Tông chủ có vẻ mệt mỏi nên muốn ở lại đây giúp ngài thư giản a.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đám phong chủ mắt sáng như sao nhìn chằm chằm lấy Hạ Ngưng Tuyết.

Thường Nguyệt nghe vậy mới hòa hoãn đôi chút, kìm nén xúc động lấy đại cục làm trọng, sau đó cũng chở về chỗ ngồi.

“Tên tiểu tử thúi kia còn chưa chịu đến sao? Hắn chẳng phải ưa thích nàng sao? Không ra tranh giành một hai?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Nàng này thiên tư không tệ, 5 năm lại có thể tu luyện đến luyện khí tầng 7, đệ tử này Ngự Kiếm phong ta muốn.”

Mặc dù lần này có thể ngồi cạnh bên nữ thần trong mộng, Lâm Tuyệt cũng không có mấy cao hứng, càng là khó chịu buồn bực, vừa bị đám phong chủ ghen ghét, vừa ngửi được mùi thơm lại không dám hít mạnh, hơn nữa càng không dám quay sang liếc nhìn nàng.

Cũng vì đến quá muộn mà Lâm Tuyệt không dám ló đầu ra, sử dụng công năng ẩn nấp núp ở phía xa quan sát.

Nói nói Lâm Tuyệt cũng thả ra bản thân tu vi trúc cơ trung kỳ.

Nàng cũng không nghĩ đến tại nơi này lại có thể gặp lại Lâm Tuyệt, càng không nghĩ đến thân phận của Lâm Tuyệt lại có thể đứng ngang hàng với phong chủ, trong lòng cũng là có một chút xoắn xuýt kèm theo đó là một loại ngũ vị tạp trần nói không nên lời cảm giác.

Lâm Tuyệt chấp tay liền lui ra tìm đến chỗ ngồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chỉ là không nghĩ đến năm nay Lâm Tuyệt lại xuất hiện.

“Tốt nhất là cắt luôn cái chân thứ ba của hắn, hỗn trướng,"

Cũng không có quên hướng Thường Nguyệt tiên tử nói xin lỗi:

Chương 10 Mất mặt không quan trọng, mạng sống mới quan trọng a.

Thời khắc quan trọng nhất rốt cuộc cũng đến, đám đệ tử hưng phấn chờ mong được các phong chủ, trưởng lão nhìn chúng chiêu thu.

Lâm Tuyệt nghe vậy liền không thể nào ngồi im được nữa, đứng dậy chỉn chu lấy đạo bào, vuốt vuốt mái tóc dài, ngự kiếm hướng quảng trường bay đến.

Hắn không nghĩ đến là tiểu bỉ nhanh như vậy liền sắp kết thúc.

Phê~!

" + 1 vé."

Đi cái cọng lông ngươi a đi! Ngươi không thấy chỗ ngồi của ta là chỗ nào sao? Trở về chắc ta còn sống? Sang năm mộ phần liền cao ba thước không chừng.

Các đệ tử ngước nhìn theo bóng lưng ấy mà trong lòng rung động.

Thường Nguyệt tiên tử ánh mắt lạnh lẻo như sương băng, tay nắm lấy pháp kiếm để xuất vỏ, khí thế ngập trời muốn chặt bỏ tay của Lâm Tuyệt.

Đám phong chủ không hiểu chuyện gì vội vàng nhìn sang.

Bép!!!!

“Tên tiểu tử thúi kia nhìn người cũng không tệ nha, nàng quả thật rất xinh đẹp!”

“Thật sự quá đẹp quá soái rồi!"

...

Xung quanh đám phong chủ hung thần ác sát nhìn chằm chằm vào hắn.

Lúc này ghế trống duy nhất lại chính là bên cạnh Thường Nguyệt tiên tử, đây cũng không phải là trùng hợp, mà là Thường Nguyệt tiên tử luôn luôn ngồi ở một góc, nàng không thích ngồi cạnh đám phàm phu kia.

Lời nói của hắn vừa ra, đám phong chủ liền bật dậy chửi ầm lên, chẳng màng đến tiết tháo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thường Nguyệt tiên tử không nói hai lời liền cho hắn một cú tát trời giáng, cả thân thể Lâm Tuyệt cũng vì đó mà uống éo cả lên, thân hình của hắn như một cái con quay ở trên không chung quay không biết bao nhiêu vòng mới chịu dừng lại.

“Ngươi gan càng ngày càng lớn nhỉ? Dám núp ở một bên quan sát sao! Vậy mà có thể né tránh được thần thức của ta, hơn nữa lại đẹp trai hơn thì phải a!"

Cảm nhận được Lâm Tuyệt tu vi quả thật là trúc cơ trung kỳ, Âu Dương Hạo cũng không muốn làm khó hắn, dù sao tu luyện vẫn là quan trọng hơn, phất tay bảo Lâm Tuyệt lui ra.

Âu Dương Hạo lúc này cũng mở miệng nói:

Hắn là một kiếm tu nên bề ngoài nhìn giống như thư sinh trung niên nam nhân, nho nhã mà thành thục.

Nam đệ tử nhìn đến một màng này ghen ghét không thôi, nhìn đến Lâm Tuyệt là một trận nhỏ nước bọt.

Đặc biệt là nữ tử, các nàng giờ phút này đôi mắt đã hóa thành trái tim, các nàng dường như phát hiện bạch mã hoàng tử thật sự không chỉ có trong tưởng tượng, nam nhân này chính là bạch mã hoàng tử trong lòng các nàng.

Lâm Tuyệt giờ phút này giống như thần tiên hạ phàm, dung mạo tiên tư, kèm theo trích tiên khí chất, để hắn lúc này trở thành tâm điểm chú ý của toàn tông.

“Lâm Tuyệt, nếu như ngươi còn không chịu đến, ta liền để toàn bộ đám đệ tử này bái nhập sơn phong của ngươi.”

Hắn lúc này giật mình nghiêng đầu nhìn xem, chớp chớp đôi mắt to, vô thức đưa tay nắm bóp hai cái.

Âu Dương Hạo khó xử nói: “Tiên tử, chuyện này để sau rồi xử lý có được hay không? Phía dưới còn có đám đệ tử đang nhìn a!"

Lúc này Âu Dương hạo cũng từ trong nhắm mắt dưỡng thần mở miệng nói:

Bên dưới quảng trường, lúc này đám đệ tử cũng đang bàn tán nghị luận xôn xao.

“Đồ nhi! Đừng nghe hắn, chọn ta, trong đám này ta là mạnh nhất.”

“Ha ha...tông chủ bớt đùa, hắn dám tranh dành sao? Không chừng biết mình đến trễ sợ bị trách phạt nên núp ở nơi nào đó không dám ló đầu ra a.”

“Tông chủ cứu mạng a! nàng muốn g·iết người a!” Lâm Tuyệt má phải sưng phù, chẳng lo đau đớn, đứng sau lưng Âu Dương Hạo thúc d·ụ·c chở che.

Lúc này Ngự Kiếm phong phong chủ Mạc Vũ Hà liền nhanh chóng đứng lên hướng ánh nhìn về Hạ Ngưng Tuyết mở miệng nói:

"..."

Lâm Tuyệt thấy vậy cũng không suy nghĩ nhiều đặt mông ngồi xuống.

Cảm giác quá tù túng!

“Nam nhân dung mạo như thiên tiên kia là ai vậy?"

“Nào có như ngươi nói, không chừng là lão quái vật sống ngàn năm dùng dưỡng nhan đan."

Mất mặt không quan trọng, mạng sống mới quan trọng a!

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10 Mất mặt không quan trọng, mạng sống mới quan trọng a.