Đỉnh Cấp Lưu Manh
Lý Tiếu Tà
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 458 : Rốt cuộc cũng đắc thủ
- Tối nay anh đến đây làm gì?
- Ai biết anh đến sớm như thế!
Không ngờ đúng lúc này Nhâm Quân lại giãy dụa ngồi dậy, nàng mang vẻ mặt ngượng ngùng nhìn nam nhân.
Một tiếng rên rỉ vang lên, thiếu nữ trở thành phụ nữ.
Từ đáy lòng, Hướng Nhật cực lực phản đối cái sản phẩm “bao cao su” này, bởi vì nó sẽ khiến hắn không đạt được cực khoái, mà có cảm giác như là dùng “năm ngón tay” tự giải quyết vấn đề sinh lý vậy.
Hướng Nhật thấy rất thắc mắc, sao nàng lại biết sử dụng thứ này?
- Lưu manh!
Nam nhân không biết từ lúc nào đã cởi hết quần áo, Nhâm Quân vô tình hướng mắt đến hạ thân của nam nhân, thấy “nó” đã ngẩng cao đầu bừng bừng khí thế, nàng sợ đến nỗi nhanh chóng nhắm chặt hai mắt lại…
Nhâm Quân bất ngờ không kịp đề phòng, nên bị hôn liền. “Ư--” một tiếng, cả người trong nháy mắt mềm nhũn, mặc cho nam nhân làm gì thì làm.
Thấy nói tiếp thì xấu hổ muốn c·hết, Nhâm Quân lập tức ngậm miệng, nhưng lại lườn nam nhân một cái.
Chờ đến khi cậu học trò đắc ý kiêm con rể tương lai của mình vào hẳn phòng, Trần Tiểu Phân mới cười và nói đùa:
- Chuyện đó có liên quan gì tới em!
Hướng Nhật không đợi nàng nói hết lời đã vội chen vào.
Trông Nhâm Quân cứ như là sắp phải trốn đi đến nơi, nàng bắt đầu sử dụng làm nũng thần công với mẹ.
- Được rồi, được rồi, mẹ đi! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 458 : Rốt cuộc cũng đắc thủ
- Hai cô cậu đó, ở trường đã hay gặp mặt rồi, thế mà còn vụng trộm như vậy sao?
Nhâm Quân vẫn cúi gằm mặt, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu.
- À…Em tới thăm Quân Quân, cô ấy bảo trong người không khỏe…
- Em biết thứ này sẽ làm mất cảm giác không?
Trần Tiểu Phân vừa ngạc nhiên lại vừa buồn cười nhìn người bên ngoài cửa sổ, vốn là bà nghe được tiếng động nên mới kéo rèm cửa ra xem một chút, ai ngờ lại là cậu học trò đắc ý của mình. Mà có cửa lớn không đi lại đi trèo cửa sổ, sao giống trộm vậy?
- Em không phải đang giả vờ đấy chứ? Anh đến đây làm gì em còn không rõ sao? Việc này đã nói trước rồi mà, hôm nay đã có kết quả của cuộc thi đọc diễn cảm tiếng Anh, anh được giải nhất.
Mặt Nhâm Quân đã đỏ đến mức không thể đỏ hơn được nữa, nàng thấp giọng hỏi:
- Tiểu Hướng, tối qua em cũng tới đây phải không? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hướng Nhật nghiêm giọng nói, cứ như là đang bị nghi ngờ oan uổng.
Nhâm Quân vội vàng bưng gò má, nghe nam nhân giải thích, nàng cũng không phải kẻ ngốc, quả thật cách làm của mẹ có hàm ý bên trong. Nhưng chẳng lẽ mẹ vội vàng đẩy mình xuất giá vậy sao?
- Lưu manh là thế nào? Giữa nam và nữ, khi đã tình đầu ý hợp, cùng nhau ‘nghiên cứu’ một chút về vấn đề sinh em bé là điều hiển nhiên. huống chi mẹ em cũng đồng ý rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Thế có gì đáng nói đâu, em hoài nghi ‘kĩ xảo’ của anh phải không?
- Nói bậy! Mẹ em sao lại…
Thấy mẹ vợ có thiện ý mời mình vào, Hướng Nhật vội vàng gật đầu đáp lại, hắn giả bộ như đang leo thang, dè dặt bước qua cửa sổ vào phòng.
Nhâm Quân chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, khuôn mặt nóng bừng đến nỗi có cảm giác như có thể chiên trứng ngay trên đó. Cùng nam nhân ‘Yêu đương vụng trộm’ lại bị chính mẹ mình bắt gặp tại trận, tình cảnh vừa khó xử lại vừa xấu hổ như thế này, sợ rằng cả đời nàng cũng sẽ không quên được.
Trong lòng Nhâm Quân càng thêm xấu hổ, cũng không phải nàng cảm thấy ngượng vị bị mẹ tiết lộ biểu hiện “hiếu thuận” của mình, mà vì bên cạnh còn có một thính giả, chuyện mình “làm bộ” lại bị hắn nghe được, như thế thật khiến cho người ta phải lúng túng, tâm tư của con gái sao có thể hoàn toàn phơi bày trước mặt bạn trai được chứ?
Động tác lén lút của hai người tất nhiên không thoát khỏi cặp mặt của Trần Tiểu Phân, bà nhìn con gái đầy thâm ý.
Hướng Nhật giải thích:
Trong lòng Hướng Nhật thở phào một hơi, chỉ cần không phải kỳ kinh nguyệt là được rồi. Nhưng mà hắn cũng bị Nhâm đại tiểu thư làm nẩy sinh lòng hiếu kỳ, rốt cuộc là thứ gì mà quan trọng như vậy, đến lúc này rồi mà vẫn không quên? Chẳng lẽ là một chiếc khăn tay vuông màu trắng?
- Như thế…… có được không?
- Quân Quân, thứ này lấy từ đâu vậy?
- Sao lại không liên quan đến em, chúng mình đã giao hẹn rồi mà, đêm nay chúng mình phải cùng nhau nghiên cứu một chút ‘chân lý’ của đời người.
Nhâm Quân nghiến răng nghiến lợi mắng, khuôn mặt thẹn thùng, hai gò mà đỏ bừng như chảy máu.
Hướng Nhật đã nhìn thấy Nhâm đại tiểu như, lúc này nàng đang đứng cạnh bàn học, sắc mặt đỏ bừng, hai tay đan xen vào nhau, vẻ thẹn thùng xen lẫn với cáu giận, cứ thế mà trừng mắt nhìn nam nhân.
Trần Tiểu Phân làm bộ bất đắc dĩ, xoay người rời khỏi phòng, lại còn cẩn thận đóng cửa lại, nghe tiếng động, hình như là…khóa cửa luôn.
Cũng khó trách, bây giờ bên ngoài trời đã tối đen như mực, nhìn không rõ tình hình cũng là bình thường. Hơn nữa, đứng ở góc độ của một người bình thường mà nói, con người không thể có khả năng bay lượn trên không như chim, Trần Tiểu Phân hiểu lầm cũng là hợp tình hợp lý.
Nhâm Quân càng ngày càng đỏ mặt.
- Em…
- Tiểu Hướng!?
Nói xong lời cuối cùng, Hướng Nhật nở nụ cười ám muội.
Nhâm Quân đỏ bừng mặt, hướng về phía nam nhân khẽ lắc đầu, ý muốn nói nàng vô tội. Trên thực tế, nàng cũng thấy nghi hoặc, tại sao mẹ mình lại biết tối qua nam nhân có tới đây.
Hướng Nhật ôm chặt thân thể mềm mại của nàng vào vào lòng, vừa chiếm đại tiện nghi, vừa đi tới bên giường.
- A?
Hướng Nhật không khỏi thở phào một hơi, hắn vốn đang cân nhắc xem nên giải thích thế nào với mẹ vợ về việc mình có thể bay, không ngờ căn bản chỉ là lo lắng dư thừa. Ngay từ ấn tượng ban đầu, mẹ vợ đã sớm cho rằng hắn dựa vào thang mới trèo lên đây được.
Khe khẽ nhìn lướt qua gương mặt đỏ bừng của con gái, Trần Tiểu Phân đã hiểu được chuyện gì xảy ra. Đôi tình nhân trẻ này đang yêu đương vụng trộm đây mà. Tuy trong lòng hiểu rõ mọi chuyện, nhưng ngoài mặt lại làm ra vẻ không biết gì, bà nói với cậu học trò đắc ý ngoài cửa sổ:
Nói xong, lại cười một trận.
Hướng Nhật vuốt vuốt mũi ra vẻ vô tội, hắn phản kích.
Hướng Nhật tức tối nhìn nàng, tiếp tục nói.
Đương nhiên, bà tưởng rằng Hướng Nhật có thể trèo lên cao như vậy hoàn toàn là nhờ công lao của cái thang.
Nam nhân trách móc một trận khiến cho Nhâm Quân luống cuống cả tay chân, bất chợt nàng ý thực được đây cũng không phải lỗi của một mình nàng, lập tức oán hận nhìn nam nhân chằm chằm:
- Ngoan nào, sẽ không sao đâu, chỉ cần chúng mình cẩn thận một chút là không có vấn đề gì. Hơn nữa thứ này ít dùng thì hơn, không hợp vệ sinh đâu, nếu như em vẫn lo lắng, chỉ cần anh không…
- Em tự mua.
Cái này không phải là khăn tay gì đó, mà là…bao cao su.
Mặc dù đây không phải lần đầu tiên tiếp xúc thân mật như vậy, nhưng Nhâm Quân có cảm giác hôm nay hoàn toàn khác, bởi vì lần này nàng sẽ hiến dâng toàn bộ, chứ không chỉ là sờ sờ vuốt vuốt đơn giản như mọi khi.
Hướng Nhật cũng không phải đoán mò, nghe nói, có một số người con gái cực kì để ý đến lần đầu tiên, các nàng thường đặt một chiếc khăn tay màu trắng dưới thân, để đón lấy “lạc hồng” của lần đầu tiên, coi như là vật kỷ niệm.
Nhâm Quân lại trừng mắt nhìn nam nhân một lần nữa.
- Dạ…dạ…
Đến khi nghe tiếng bước chân ngoài cửa xa hẳn, lúc này Hướng Nhật mới yên tâm, hắn có hơi bất mãn nhìn Nhâm đại tiểu thư.
Mặc dù lúc nói không chỉ ra chuyện tối qua nam nhân đến đây, nhưng mấy lời chưa hết ý này cũng đã hoàn toàn làm rõ vấn đề.
Nhâm Quân bất mãn hừ một tiếng, xem như là cách trả lời nam nhân, sau đó thẹn thùng hỏi:
- Sao mẹ em lại ở chổ này?
- Không phải chứ, sao lại kêu dừng vào lúc này? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hướng Nhật nghe thế càng xấu hổ không thôi, nhưng trong lòng lại nghĩ, cái gì mà hay gặp mặt cơ chứ? Không phải chỉ là thấy mặt nhau thôi sao? Hơn nữa, gặp mặt sao có thể so sánh với yêu đương vụng trộm được, còn kém xa lắm !
Hướng Nhật nói mà mặt rất đau khổ, trong lòng lại có một chút dự cảm bất an, không phải cô nàng này định nói hôm nay là kỳ kinh nguyệt đấy chứ? Như vậy thì còn làm ăn được gì, mình chờ mãi mới có được cơ hội này, đừng có “tuột xích” tại thời khắc mấu chốt !
Nhâm Quân lí nhí.
- Tiểu Hướng, em mau vào đi, cứ đứng trên thang vậy nguy hiểm lắm.
Nói đến đây, Hướng Nhật ghé vào bên tai Nhâm đại tiểu thư, thấp giọng thì thầm gì đó.
Hướng Nhật trợn trắng mắt, tới nước này rồi mà cô nàng còn giả bộ nữa. Cũng không nói nhảm, hắn lập tức ôm nàng vào lòng, cười rất không có phong cách.
- Được rồi, mẹ cũng không nhiều lời nữa, hai con cứ từ từ trò chuyện đi, nếu còn ở lại đây, mẹ sẽ bị oán trách cũng nên.
- Giờ em đã biết chưa? Cục cưng, em theo anh đi!
- Nhưng mà, em vẫn chưa tốt nghiệp, lỡ như có bầu, mẹ em…
Hướng Nhật rốt cuộc đã biết vấn đề nằm ở đâu, hóa ra là do cô nàng Quân Quân. Đối với việc này, hắn cũng khá là dị nghị, liếc xéo Nhâm đại tiểu thư một cái, anh nói này, em có thể đừng hớn hở ra mặt như vậy được không, cho dù là biết ông xã tới, em cao hứng thì cao hứng, nhưng biểu hiện cũng phải âm thầm một chút chứ? Cứ cho là muốn cười đi, vậy trốn trong chăn cười không được sao? Thế mà còn làm ra hành vi lộ liễu đến thế, rõ ràng là muốn người khác chú ý đây mà. Nhưng nể tình em vì biết ông xã là anh tới nên mới có biểu hiện khác thường như vậy, lần này tạm tha cho em !
Thấy Nhâm đại tiểu thư đã hiểu ra vấn đề, Hướng Nhật vô sỉ nói, lại ghé sát đầu vào để hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của nàng.
- A—
- Em biết rõ là ông xã sắp tới, thế mà còn làm như vậy? Chẳng lẽ em không biết để bài tập lại chờ hỏi anh sao?
Nhẹ nhàng đặt thân thể mềm mại trắng mịn của Nhâm Quân lên giường, Hướng Nhật chuẩn bị cởi bỏ quần áo trên người.
Hướng Nhật xấu hổ đến mức muốn chuồn đi ngay lập tức, nhưng đã bị mẹ vợ bắt gặp, giờ có muốn chuồn đi cũng không có khả năng, cho nên chỉ có thể cười gượng và miễn cường tìm một cái cớ:
Vừa nói, nàng vừa đưa tay mở ngăn kéo ở tủ đầu giường, lục lọi thật kỹ.
- Em vừa có một bài tập không hiểu, cho nên…
Nhâm Quân cũng trút bỏ gánh nặng, trước đó nàng cũng có nỗi lo lắng giống như nam nhân, nhưng khi nghe thấy mẹ mình tự tìm được cách giải thích hợp lý, đương nhiên nàng sẽ không ngu ngốc đứng ra đính chính lại sự nhầm lẫn này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hướng Nhật rất sững sốt, sau đó lại nhìn về phía Nhâm đại tiểu thư, chuyện này không phải do em nói ra đấy chứ?
Nhâm Quân đã không thể nghe tiếp được nữa, cái ấy mà tên c·hết tiệt này cũng dám nói ra? Như thế, không phải là hắn…. Còn chưa kịp nghĩ xong, toàn thân đã có cảm giác căng cứng khẩn trương, nàng đã bị nam nhân đặt dưới thân.
- Nếu không sao bá mẫu lại quên hỏi anh lúc nào trở về, cũng chả hỏi đi ra ngoài bằng cửa chính hay cửa sổ? Bá mẫu làm như thế rõ ràng là đã “bán” em cho anh, hehe … Bây giờ em thuộc về anh.
- Bộ anh không được đến sớm hay sao?
- Quân Quân, khó trách tối qua con vui vẻ như thế, lại còn chủ động giúp mẹ tẩm quất bả vai. Vốn mẹ còn đang nghi hoặc, không biết từ lúc nào con lại trở nên ngoan như vậy, giờ nhìn thấy Tiểu Hướng, mẹ rốt cuộc đã hiểu được nguyên nhân.
- Em đi lấy thứ này đã.
- Mẹ--
Nhâm Quân cúi gằm mặt, không dám nhìn nam nhân dù chỉ một cái, cứ như là trẻ con vừa làm sai chuyện gì đó.
Nhưng đây chỉ là Hướng Nhật Y Y tự sướng mà thôi, đến khi thấy Nhâm đại tiểu thư lấy từ trong trong ngăn kéo ra một vật hình vuông trông giống như túi dầu gội đầu cỡ nhỏ, Hướng Nhật mới biết mình hoàn toàn sai lầm.
- Chờ một chút!
Tên c·hết tiệt này, sớm không đến, muộn không đến, lại chọn ngay lúc này mà đến, đây không phải là hại ta sao? Trái tim Nhâm Quân gần như sắp nhảy cả ra ngoài.
Thấy cả hai người đều không dám mở miệng, Trần Tiểu Phân hình như càng có hứng trêu chọc, tiếp tục hỏi:
- Cho nên em nhờ mẹ đến dạy em?
Khi mà Hướng Nhật đang nổi “lòng từ bi” Trần Tiểu Phân ở bên cạnh thấy hai người vẫn không có động tĩnh gì, có lẽ nhận ra mình đã nói quá nhiều, nếu nói thêm nữa, không chừng sẽ phản tác dụng, thế là cũng không tiếp tục trêu chọc hai người nữa.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.