Đỉnh Cấp Lưu Manh
Lý Tiếu Tà
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 34 : Thẩm vấn tàn khốc
- C·hết thống khoái hay thống khổ thì tự mày chọn đi!
- Mày, mày định làm gì?
- Tụi bây có biết giống nhau không thì tao không rõ ràng lắm, nhưng tao sẽ đem tụi mày tách ra mà hỏi, sau đó đối chiếu coi tin tức tụi bây khai đúng sai chỗ nào, có vậy tao tin tụi bây sẽ nói ra những điều làm tao hài lòng!
Ngưu Nhị cùng Mã Tam liếc nhau, đều thấy vẻ tuyệt vọng trong mắt người kia.
Hướng Nhật cười tàn nhẫn, lè lưỡi liếm liếm môi:
- Vậy mày nói coi trên đời này có ai có thực lực như thằng Hướng này nữa không?
- Thật là chán!
Sau đó Ngưu Nhị tung chiêu về phía nhân ảnh kia, đáng tiếc còn chưa tới một giây hắn đã dính một đòn nghiêm trọng của đối phương văng ra ngoài nằm im re không nhúc nhích trên mặt đất.
- Tao nói, tao nói.
- Trước tiên chờ một chút.
Hướng Nhật cản Mã Tam đang muốn mở miệng nói, quay về tên Ngưu Nhị nằm gần đó chưa hề nói một tiếng nào từ nãy giờ, đá cho một cước:
- Sao mày mau quên quá vậy?
- Giờ tin chưa?
Mã Tam cố gắng nhớ lại mấy gương mặt đã gặp qua mấy hôm nay, nhưng trong ký ức của hắn rõ ràng là không có tên này. Hắn thấy cái tên bốn mắt kia cũng không có gì đặc biệt hơn mọi người, nhìn bình thường tới nỗi gặp rồi sẽ quên ngay. Tên bốn mắt kia rốt cục cũng chỉ có một điểm nổi bật, đó là đôi mắt đầy tự tin ẩn sau cặp kính kia.
- Mày…
Hướng nhật dí s·ú·n·g vào người Mã Tam.
Hướng Nhật đưa tay vào túi quần móc ra cái điện thoại, cười nhạo nói tiếp:
- Người anh em này, bỏ qua cho trí nhớ kém cỏi của tôi, chúng ta gặp qua ở đâu rồi à?
Hướng Nhật cười điên cuồng, nhiều lần hắn tự thôi miên mình tới nỗi giờ đây lắm lúc cả hắn cũng tin vào cái chuyện ‘bất tử’ phản khoa học kia.
Hướng Nhật hơi vặn kéo mạnh hơn một chút, "rắc" một tiếng giòn giã vang lên. Khuỷu tay của Mã Tam lập tức rời ra, lòi cả ra ngoài da, phơi ra ngoài không khí. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hướng Nhật cười cười đầy bỉ ổi, hắn nắm cánh tay của Mã Tam, vừa vặn vừa kéo một cách từ từ. Như vậy chẳng những kéo dài sự đau đớn thống khổ mà còn có thể làm tăng sự sợ hãi. Cái này chính là h·ành h·ạ t·ra t·ấn tâm lý, có khi cách này so với h·ành h·ạ thân xác bình thường còn có hiệu quả hơn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Nói vậy đồ kia cũng là mày lấy?
Mã Tam mở chốt an toàn, đang chuẩn bị bóp cò thì thấy một vật đen đen bay vụt tới nhanh như điện, "bang" một tiếng, cảm giác từ tay truyền lên đau kinh khủng. Hắn cảm thấy không còn sức cầm khẩu s·ú·n·g, đánh rơi nó xuống đất. Cái đầu của hắn thì không biết bị vật gì đập vào làm b·ị t·hương, hắn liền bưng tay ôm lấy đầu, máu chảy ròng ròng, hai tay đang chụm lại dính đầy máu tươi, hắn gào lên thảm thiết.
Mã Tam hoảng sợ, sau đó gào lên như điên:
- Ra là mày!!!
Mã Tam lúc này nhìn thật thảm thương, trên mặt đầy máu và vết bẩn, còn có vài miếng miểng thủy tinh cắm trên mặt.
- Á... á... á!
- Hãy nhanh g·iết c·hết tao đi!
- Xem ra tao nên nhắc mày một chút.
- Mày là ai?
- Chỉ cần tụi mày đụng tới thứ đó thì điện thoại của tao sẽ reo không ngừng hắc hắc… sản phẩm công nghệ cao đó! Cũng cảm ơn cái người đã dạy cho tao biết cái cách này. Bất quá tao rất tò mò, cái thứ đó mặc dù nhìn không đẹp nhưng được trang hoàng sắp xếp công phu ghê, mày bình thường mà nói thì có ngu như vậy đâu, hay mày chóng quên… A, tao biết rồi, mày nhất định cho rằng mấy thằng đàn em của mày sẽ dễ dàng tóm được tao. Ha ha…
Mã Tam mới vừa phun ra một chữ, lập tức gào lên thê thảm:
Hướng Nhật đấm ngay một đấm vào bức tường xi-măng bên cạnh, toàn bộ nắm tay cùng cánh tay đều lún sâu vào bên trong. Hai tên bên cạnh thấy vậy toàn thân run rẩy, nỗi sợ hãi lộ rõ trong mắt.
Hướng Nhật lạnh lùng cắt lời hắn:
- Tất nhiên là muốn g·iết mày rồi, cái loại vận động này rất có cảm giác, rất kích thích.
- Mày không có tư cách nói điều kiện!
Nói xong hắn còn làm ra vẻ mặt thất vọng.
- Tao cũng chỉ biết như nó mà thôi.
Hướng Nhật buông tay kia của Mã Tam ra:
Mặc dù thấy sức mạnh của đối phương biến thái không phải là người nữa, nhưng Mã Tam vẫn còn chưa tin hắn là cái tên đ·ã c·hết kia. Trên thế giới này đúng là có một tên Hướng Nhật, nhưng cũng có thể còn có thằng biến thái khác nào đó giống hắn. Nếu thiệt vậy, thì quá xui xẻo lại gặp ngay cái tên ấy tại đây, nếu hắn cùng thằng Hướng có qua lại, thì việc hắn biết câu nói kia của thằng Hướng cũng không có gì kỳ quái.
- Mày nghĩ là tao sẽ khai hả? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Tao đương nhiên biết tụi bây sẽ không dễ dàng khai ra, mà thiệt ra cái câu vừa rồi của mày là tao muốn nghe nhất đó.
Hướng Nhật rút khẩu Desert Eagle giấu trong lưng quần ra, sờ sờ dọc theo nòng s·ú·n·g, bắt chước câu nói của một người cực kỳ kiêu ngạo nào đó:
Chương 34 : Thẩm vấn tàn khốc
Thấy được sức mạnh ghê gớm của tên bốn mắt này thì không ai có cách gì để giữ được bình tĩnh. Hai tên xã hội đen tuy nói đã từng vào sinh ra tử nhiều lần nhưng nhìn cái lỗ trên tường thì sởn gai ốc, tay chân bủn rủn.
- Ngươi không biết g·iết người là phạm pháp sao?
- Mày… chính mày đã g·iết người trong phòng thí nghiệm hai ngày trước sao?
Mã Tam nhìn thoáng qua Ngưu Nhị ở trong góc, coi như thừa nhận lời của hắn.
Hướng Nhật thoải mái nói một tràng dài.
Hướng Nhật bất mãn nhìn kiệt tác của mình, một cái chai mà chỉ làm đối phương b·ị t·hương nhẹ vậy, mịa nó, biết vậy dùng sức mạnh hơn chút.
- Không sai, vốn chỉ là do trò đùa nhất thời làm tao có ý tham, ai ngờ tụi mày đã biết b·ị c·ướp sạch mà còn quay lại đi tìm c·hết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mã Tam cũng không quá kém, sau khi trải qua một phen kh·iếp sợ chậm rãi nói. Có thể thấy tâm lý của hắn cũng cứng cỏi lắm. Trong lòng hắn cũng biết chắc một điều, đối phương chưa biết gì thì tuyệt đối không g·iết c·hết hắn, chỉ khi hắn nói ra rồi thì chắc chắn mạng hắn coi như xong.
Mã Tam biến sắc, "Mã Tam Nguyên" cái tên này chỉ dùng khi làm ăn mà thằng mắt kiếng này lại biết trong khi hắn lại không nhận ra đối phương.
- Không thể nào, tuyệt đối không có khả năng! Thằng kia đã sớm c·hết rồi, c·hết rồi mà, tao rõ ràng đã kiểm nghiệm DNA… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngưu Nhị thấy Mã Tam bị t·ra t·ấn, trong lòng cũng sợ hãi không thôi, nên khi vừa bị hỏi tới hắn lập tức trả lời luôn.
- Tao không muốn nhiều lời nữa, giờ tụi mày chỉ có một con đường: nói ra thằng chủ mưu sau lưng sai tụi mày, sau đó tao cho tụi mày c·hết thoải mái sung sướng một tí.
- Trong địa bàn của ông tuyệt đối không cho phép buôn bán t·huốc p·hiện!
Mã Tam gào lên không phải không có căn cứ, lúc đầu Ngân Hồ mang về miếng thịt cháy đen, hắn sợ bị lừa nên đã nhờ lão K là một cao thủ kiểm nghiệm y thuật của tổ chức xác nhận qua, chứng minh chính là Hướng Nhật không sai.
- Tao có thể nói cho mày, nhưng mày phải cam đoan…
Hướng Nhật một tay lôi theo Ngưu Nhị đi tới chỗ Mã Tam, lượm khẩu s·ú·n·g rơi ở đất lên, cầm thấy tay nằng nặng! Lại là một khẩu Desert Eagle, thêm một khẩu thì tốt một khẩu! Cầm nòng s·ú·n·g lau lau vào áo tên xui xẻo đang nằm dưới đất cho sạch máu rồi hắn giắt nó vào lưng quần. Hướng Nhật tiến đến chỗ tên Mã Tam đang nằm la hét, dùng bàn tay cứng như sắt chặt một phát cho hắn ngất đi. Sau đó hắn mang hai tên lôi vào cống thoát nước gần đấy.
- Mã Tam Nguyên, ông chủ Mã!
- Dễ chịu không?
- Không ngờ mày vẫn ngu vậy, không trách mày xúi tên nhóc con hồ ly kia hại ông mày. Đáng tiếc, mày tính ngu quá, ông mày bất tử!
- Sao mày không để tao chơi cho đã chứ?
Hướng Nhật rút tay lại, kéo theo nhiều mảnh gạch vụn và đá nhỏ.
- Mày, mày là ai!
Mã Tam đã đau đến nỗi mặt mũi co rúm, trên trán mồ hôi nhiễu ròng ròng xuống hòa với máu tươi, trên mặt mảng đỏ mảng trắng, càng nhìn hắn càng thấy kinh khủng.
Hướng Nhật có cảm giác thích thú trêu ghẹo.
May là hệ thống đèn chiếu sáng bên trong cống vẫn còn hoạt động, cũng có chút ánh sáng. Hướng Nhật thưởng cho Ngưu Nhị và Mã Tam mỗi thằng một cước, bọn chúng đau đến nỗi đồng thời cùng tỉnh lại rên hừ hừ.
- Ngàn vạn lần đừng khai ra sớm, chờ tao chơi xong đã rồi hãy khai.
Mã Tam đưa ra sự lựa chọn chữ chính xác, tuy hai từ chỉ khác nhau có một chữ nhưng ý nghĩa hoàn toàn khác nhau, khác một trời một vực. Đau đớn như vừa rồi hắn không muốn lặp lại một lần nữa.
Ngưu Nhị vẫn không ngừng bước, tiếp tục phóng tới trước. Còn Mã Tam dừng bước chân, hắn móc trong người ra một khẩu s·ú·n·g, ánh sáng mờ mờ chiếu vào khẩu s·ú·n·g phản chiếu ánh bạc sáng nhoáng.
- Được, tao hy vọng tao nói rồi thì sau đó mày có thể cho tao c·hết thống khoái.
Hướng Nhật cất s·ú·n·g, đi đến gần hai thằng.
Mã Tam há to miệng, nhưng không cách nào nói thành lời, chỉ có thể không ngừng gào thét.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.